Cực Võ

Chương 917: Thiên Địa Đại Thế (3)


Đọc truyện Cực Võ – Chương 917: Thiên Địa Đại Thế (3)

Bắc Minh Thần Công thật sự có rất nhiều diệu dụng, là cái gốc, là cái hồn của Tiêu Dao Phái, nếu không có Bắc Minh Thần Công chỉ sợ võ công của phái Tiêu Dao căn bản không có uy lực đến cái trình độ này.

Việc Vô Hà Tử mang nội lực của mình theo Bắc Minh Thần Công hòa vào nội lực của Lý Thương Hải thực sự làm Lý Thương Hải trở nên đáng sợ vô cùng.

Võ công của Tiêu Dao Phái vốn dựa vào nội lực, một khi nội lực càng mạnh thì chiêu thức võ công lại càng mạnh, càng thêm phần bá đạo, thởi điểm này nội lực của Lý Thương Hải đã đến một trình độ khủng bố để hình dung.

Điều duy nhất mà Lý Thương Hải lo lắng chí là nàng sợ Đại Quốc Chủ sẽ công kích Vô Hà Tử bởi tại thời điểm này sư thúc của nàng không có lực hoàn thủ, chỉ cần chịu không kích của Đại Quốc Chủ thì chắc chắn sẽ chết bất quá một khi Đại Quốc Chủ đã mở miệng thì Lý Thương Hải liền an tâm rất nhiều.

Đến cái trình độ của bọn họ một lời nói mang theo trọng lượng rất lớn, một lời nói đều có giá trị đảm bảo cực cao.

Lý Thương Hải đã không còn gì phải lo lắng liền toàn lực ra tay, Cửu Tiêu Ngự Phong Kiếm tiếp tục vũ động.

Vừa nãy nàng chỉ có thể sử dụng tới kiếm thứ sáu trong Cửu Tiêu Ngự Phong Kiếm – Động Huyền Hạo Thiên Kiếm bởi Vô Hà Tử căn bản không thể theo được nhưng hiện giờ Lý Thương Hải có thể mặc sức mà đánh.

Phong Giới của nàng mở ra, Phong Giới của nàng dưới sự giúp đỡ của Vô Hà Tử lập tức bành trướng cơ hồ lớn hơn gấp đôi, phải biết nội lực của Vô Hà Tử không kém hơn Lý Thương Hải chỉ là mặt chất lượng không cách nào so sánh với nàng mà thôi, Vô Hà Tử gần giống như trường hợp của Lý Thu Thủy, nội lực không hề thua kém ai nhưng thủy chung bị vây lại trong một cái vực của chính mình không thể thoát ra ngoài, đây mới là yếu tố tiên quyết khiến Vô Hà Tử khó mà bước ra một bước.

Lại nói tới Phong Giới của Lý Thương Hải, Phong Giới của nàng hiện tại căn bản không giống “gió” mà càng giống “bão”, cơn bão khủng khiếp quét qua thiên địa như muốn xé rách cả mảnh không gian, cảm nhận được uy lực mới của Phong Giới chính Lý Thương Hải cũng có chút khiếp đảm, đây là lần đầu tiên Lý Thương Hải được trải nghiệm thế nào là Bắc Hải Cộng Minh.

“Cửu Tiêu Ngự Phong Kiếm – Phạn Phụ Chu Thiên Kiếm “.

Kiếm thứ 7 trong Cửu Tiêu Ngự Phong Kiếm, kiếm đỏ như máu, kiếm này là hung sát chi kiếm, kiếm có thể chu thiên.

Trong cửu kiếm của Cửu Tiêu Ngự Phong Kiếm thì đây là kiếm có sức sát thương mạnh nhất, kiếm thuần sát.

Lần này Lý Thương Hải xuất thủ quả thật đã có thể làm Đại Quốc Chủ động dung, kiếm này vừa ra Đại Quốc Chủ biết Lý Thương Hải có khả năng kích thương mình, hắn hiện tại mới chân chính phải cẩn thận, chân chính xuất thủ.

Thay vì là một tay như trước thì hai tay của Đại Quốc Chủ đưa ra, hai cùng điểm về phía trước, từng tia kiếm khí liền đan lại thành vòng, đan lại thành một tấm lưới chắn trước người người hắn, thứ này được Đại Quốc Chủ gọi là kiếm võng.

“U Minh Thập Kiếm – Địa U Thái Sơn Kiếm “.


Kiếm này cũng là kiếm thứ 7 của U Minh Thập Kiếm, kiếm nặng nhất, kiếm mang theo uy lớn nhất.

Đại Quốc Chủ muốn mang uy áp chế lực không kích kinh khủng khia, muốn mang cái “nặng” để đè lên cái “sắc” của Chu Thiên Kiếm.

Vô số kiếm tơ đan thành kiếm võng, kiếm võng như một tấm lưới khổng lồ bao lấy Chu Thiên Kiếm.

Nếu Chu Thiên Kiếm như một đầu cá mập trên biển thì Địa U Thái Sơn Kiếm lại như tấm lưới sắc muốn phong tỏa cá mập, muốn bọc con cá mập này lại.

Lần này hai bên đã không bình ổn như trước, lần đầu tiên hai bên lộ ra thế giằng co sau đó chỉ thấy kiếm võng thắt lại, hoàn toàn xâm nhập vào bên trong Chu Thiên Kiếm rồi kéo thẳng Chu Thiên Kiếm xuống.

Chu Thiên Kiếm ở bên kia thì lại toát ra uy lực kinh người, mang thứ uy lực khủng khiếp cắt xuyên qua từng đường kiếm võng như muốn đâm thủng tất cả.

Rốt cuộc toàn bộ kiếm võng bị chém nát nhưng mà Chu Thiên Kiếm cũng không có cách nào xuyên qua kiếm võng, nó đâm nát được Địa U Thái Sơn Kiếm nhưng cũng bị chấn nát vụn có điều kình lực bắt đầu xuất hiện, kiếm khí của cả hai chiêu kiếm nổ tung bắn ra bốn phương tám hướng.

Lý Thương Hải chân đạp hư không, nàng có Phong Giới, nàng căn bản không cần lùi lại, mở ra Phong Giới phiên bản nâng cấp, nàng có thể ngăn cản toàn bộ kiếm khí ập đến.

Đại Quốc Chủ vẫn ngồi trên long ỷ nhưng hai tay đã phải xuất thủ, một lần nữa tạo thành kiếm võng, dùng kiếm võng chặn lại toàn bộ kiếm khí cắt tới, lần này hai bên rốt cuộc lộ ra thế hòa.

Đứng từ trên cao nhìn xuống, nhìn Đại Quốc Chủ căn bản không đứng lên sắc mặt của Lý Thương Hải càng ngày càng ngưng trọng.

Nàng không biết đối phương có bao nhiêu quân bài tẩy nhưng nàng biết đối phương chưa sử dụng Bất Tử Thân, nàng đã có sự giúp đỡ của sư thúc ấy vậy mà vẫn không cách nào kích thương đối thủ, ép Đại Quốc Chủ phải dùng tới Bất Tử Thân thậm chí là đứng rời khỏi long ỷ cũng không làm được, trận chiến này còn đánh thế nào?.

Đại Quốc Chủ ngồi trên long ỷ, ánh mắt ngẩng đầu lên nhìn Lý Thương Hải, khóe miệng khẽ nhếch.

Trước là Lý Thương Hải xuất kiếm, sau đương là hắn xuất kiếm.

Lần này sau lưng Đại Quốc Chủ thanh hư kiếm khổng lồ kia lại biến mất, hắn rốt cuộc lại lấy hư kiếm ra công kích.


Kiếm thứ chín trong U Minh Thập Kiếm – A Tỳ Địa Ngục Kiếm.

A Tỳ Địa Ngục Kiếm là sát kiếm, chân chính sát kiếm.

Nó không giống Chiến Kiếm mang theo tuyệt cường chiến ý, A Tỳ Địa Ngục Kiếm thực sự rất bình thường, nó đơn giản chỉ là một kiếm chém ra nhưng mà một kiếm này lại làm cho Lý Thương Hải cảm thấy dựng tóc gáy.

Lý Thương Hải vốn nghĩ mình tuy không thể kích thương Đại Quốc Chủ nhưng vẫn phải có khả năng đánh với kẻ này một trận có điều giờ phút này nàng mới cảm nhận được mình cùng Đại Quốc Chủ kém xa lắm, xa xa lắm.

Thời điểm Đại Quốc Chủ chém ra A Tỳ Địa Ngục Kiếm thậm chí Lý Thương Hải còn không có phản ứng gì, kiếm này cắt thẳng vào Phong Giới của nàng sau đó hoàn toàn xuyên qua Phong Giới của nàng, chém Phong Giới ra làm đôi, kiếm nhè nhẹ cắt qua cổ của Lý Thương Hải.

Giờ khắc này Lý Thương Hải cảm thấy mình như chết đi, đầu như lìa khỏi cổ vậy.

Thân hình Lý Thương Hải vốn đang đạp không mà đứng bỗng chốc hạ xuống đất, cả người run rẩy, bàn tay mờ mịt đưa lên cổ họng mình, nơi đó có một vết hằn nhè nhẹ nổi lên đồng thời Lý Thương Hải cũng cảm thấy đầu mình nhẹ đi, mái tóc đen dài chấm lưng của nàng vậy mà bị đứt đoạn, vậy mà bị cắt đi để lại một đầu tóc ngắn đến gáy.

Lý Thương Hải như vừa trải qua sinh tử, vừa trải qua cái chết vậy, trong một sát na nàng rõ ràng bước một chân vào quỷ môn quan.

Ánh mắt nhìn Đại Quốc Chủ ngồi trên long ỷ, chiến ý của Lý Thương Hải hoàn toàn tán đi, không còn lại một chút gì, nàng hiểu kẻ trước mặt khủng bố như thế nào.

Kết quả trận chiến này ai cũng nghĩ Đại Quốc Chủ có thể thắng Lý Thương Hải nhưng tuyệt đối không ngờ chỉ một kiếm, một kiếm duy nhất là có thể định thắng thua.

Đại Quốc Chủ ngồi trên long ỷ, nhàn nhạt mỉm cười.

“Đi theo bản Thần đi, ngươi còn có không gian phát triển rất lớn chỉ là không ai có thể vì ngươi mở ra, chỉ có đi theo Thần linh, nhập vào đạo ta thì mới có thể tiến thêm một bước, mới có thể hiểu thiên địa đại thế, sau này ta ngồi thần vị, nhập thiên giới thì thiên hạ liền thuộc về ngươi “.

“Nếu ngươi nhập đạo ta liền là tín đồ của ta, liền là một phần bên trong đạo ta như vậy ta còn có thể tha cho hai kẻ theo ngươi nếu không hôm nay ai cũng không ra được khỏi Thánh Thành “.


“Nhập đạo ta liền được vĩnh sinh bất tử, liền tận hưởng thế gian lạc thú, nhân sinh hoan hỉ hơn nữa bản thần giúp ngươi mở mắt, giúp ngươi nhìn thấy trời này cao bao nhiêu, rộng bao xa “.

Đại Quốc Chủ không mở miệng thì thôi một khi mở miệng hắn nói rất nhiều bất quá âm thanh tràn ngập từ tính, lúc này Đại Quốc Chủ lại vận dụng Nhân Đạo Chí Tôn, đương nhiên Nhân Đạo Chí Tôn chỉ là phụ vấn đề là Đại Quốc Chủ có thể dùng an nguy của Vô Hà Tử cùng Thiên Thánh uy hiếp Lý Thương Hải.

Chỉ cần Lý Thương Hải nhập Thánh Thành, trải qua một thời gian dài tẩy não bản thân Đại Quốc Chủ tuyệt đối có niềm tin khiến nàng ngoan ngoãn nghe lời, cũng như Biện Tài Thiên trở thành bạn phối của hắn, cùng hắn nghiên cứu âm dương đại đạo.

Về phần Vô Hà Tử cùng Thiên Thánh?, thật ra có cũng được mà không có cũng được.

Đại Quốc Chủ cũng không ngại thả Vô Hà Tử cùng Thiên Thánh rời đi, trong mắt hắn hai người chỉ là tiểu nhân vật mà cho dù là đại nhân vật thì cũng không có tác dụng gì, đại thế đã đến không ai có thể ngăn cản hắn.

Giờ khắc này kể cả Trương Tam Phong biết được xứ Bồng Lai tồn tại, cho dù Trương Tam Phong muốn diệt Bồng Lai thì Đại Quốc Chủ cũng không sợ.

Bồng Lai xuất thế là một loại báo hiệu, báo hiệu rằng Đế Thích Thiên cũng theo đó mà ra.

Bản thể chỉ cần có thể xuất thế bằng vào Đế Thích Thiên cùng Đại Quốc Chủ hợp lực thì Trương Tam Phong cũng chẳng lật được trời.

Giờ khắc này Lý Thương Hải hoàn toàn bị đình trụ, ánh mắt nàng có mê mang, có sợ hãi, có do dự bất quyết.

Lần này không giống lần trước bị Nhân Đạo Chí Tôn ảnh hưởng, nàng hiện tại phi thường thanh tỉnh nhưng mà càng thanh tỉnh thì nàng càng phải suy nghĩ thiệt hơn, giờ phút này nàng thực sự nghĩ sẽ đi theo Đế Thích Thiên sau đó tính gì thì tính.

Nàng biết chỉ cần rơi vào tay đối phương thì rất khó thoát ra được bất quá tính mạng sư thúc đang bị uy hiếp, nàng có thể không cúi đầu sao?, cho dù nàng không cúi đầu cũng không được, giờ khắc vừa rồi rõ ràng Đại Quốc Chủ tha nàng một mạng.

Ở sau lưng Lý Thương Hải, Vô Hà Tử là người rõ nhất nàng đang nghĩ gì, giọng nói của Vô Hà Tử cũng biến thành khàn khàn.

“Thương Hải, không cần “.

Nghe thấy âm thanh của Vô Hà Tử, Lý Thương Hải nhẹ quay đầu lại, nàng nhẹ cắn môi.

Sư thúc nói không cần nhưng mà nàng sao có thể không cần?.

Vô Hà Tử nhìn thấy ánh mắt của Lý Thương Hải thì trong lòng liền run lên, ông thậm chí quyết định tự sát ngay tại đây, chỉ cần bản thân Vô Hà Tử chết đi thì Lý Thương Hải liền không có gì phải lo.

Vô Hà Tử có tự sát không?, đáp án đương nhiên là có, vì Lý Thương Hải bản thân Vô Hà Tử dám làm bất quá đây là trường hợp chỉ có hai người ở đây, chỗ này rõ ràng có ba người.


Vô Hà Tử thở ra một hơi, chẳng để Lý Thương Hải mở miệng, ông lại nói.

“Thương Hải, ngươi là phận tiểu bối cũng không cần cái gì cũng ôm hết vào người, theo sư thúc, sư thúc mang ngươi ròi khỏi cái nơi này “.

Vô Hà Tử nói ra một câu làm cả Lý Thương Hải cùng Đại Quốc Chủ đều cảm thấy bất ngờ sau đó Vô Hà Tử dĩ nhiên nắm tay Lý Thương Hải như nắm lấy tay một đứa bé, trong sự thất thần của nàng mà mang nàng hướng thẳng ra cổng chính.

“Sư thúc… người làm gì? “.

Lý Thương Hải có chút hốt hoảng lên tiếng nhưng mà Vô Hà Tử không đáp, cứ thế kéo tay Lý Thương Hải đi ra ngoài.

Đương nhiên Đại Quốc Chủ sao có thể để Lý Thương Hải rời đi, sắc mặt lập tức âm trầm.

“Muốn chết? “.

Đại Quốc Chủ lập tức xuất thủ, kiếm võng xuất hiện hướng về phía hai người, kiếm võng đương nhiên không thể kích thương Lý Thương Hải nhưng muốn giết Vô Hà Tử thì dễ vô cùng, Vô Hà Tử hiện tại làm gì còn nội lực?.

Lý Thương Hải thấy được Đại Quốc Chủ công kích lập tức tái mặt, nàng mở ra Phong Giới muốn bảo hộ sư thúc nhưng mà nàng rất nhanh phát hiện kiếm võng này cực kỳ quỷ dị.

Kiếm này là kiếm thứ sáu trong U Minh Thập Kiếm – Biện Thành Diêm Vương Kiếm.

Kiếm này là biến kiếm, biến ảo khôn cùng, kiếm tuy không phải mạnh nhất nhưng là biến hóa nhất, lấy kiếm này chém ra Lý Thương Hải bảo vệ mình dư sức nhưng muốn bảo hộ Vô Hà Tử thì khó vô cùng.

Đương nhiên Đại Quốc Chủ không muốn giết Vô Hà Tử, hắn hiện tại chỉ muốn không chế Vô Hà Tử bởi Đại Quốc Chủ biết nếu giết Vô Hà Tử thì sẽ cực kỳ phiền phức thậm chí không thể nào hàng phục được Lý Thương Hải nữa.

Cảm nhận được sự bá đạo của kiếm này, mặt Lý Thương Hải liền trở thành trắng bệch, nàng tưởng đối phương sẽ giết chết sư thúc vội hét lớn.

“Dừng tay cho ta, ta theo… “.

Chữ còn chưa nói xong, câu còn chưa nói hết bỗng thấy Biện Thành Diêm Vương Kiếm xuất hiện dị biến, chỉ thấy từng tia sáng nhàn nhạt bao phủ thiên địa, toàn bộ không gian đều tràn ngập sinh mệnh sau đó không rõ vì sao từng tia kiếm tơ của Đại Quốc Chủ liền bị đốt cháy, kiếm tơ bị đốt kiếm võng không đánh mà cũng tán đi.

Nhìn thấy dị tượng này Đại Quốc Chủ lần đầu tiên đứng bật dậy khỏi long ỷ, hắn đã không thể quan tâm tới Lý Thương Hải nữa rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.