Đọc truyện Cực Võ – Chương 893: Bí văn năm đó
Vô Song đọc xong bản hồi ký này… hắn mới nhìn về góc cuối sách hay nói đúng hơn là một góc tại trang giấy cuối cùng, ở đây có ghi tên tác giả.
Dòng chữ rất nhỏ, cũng là chữ Phù Tang, người viết quyển hồi ký này… gọi là Thiên Vũ Kỳ Doanh.
Bản bút ký này không hiểu tại sao lại xuất hiện trên bàn của Thọ Lão Nhân hơn nữa Vô Song có thể chắc chắn đây gần như là bản duy nhất tồn tại trên thế gian.
Bút ký cũng giống với nhật ký, có rất nhiều bản nhật ký khi được công bố cho thiên hạ thì sẽ thành một tác phẩm nổi tiếng, sẽ được in ấn thành hàng nghìn hàng vạn bản nhưng cũng có những quyển nhật ký chắc chắn không được xuất bản thậm chí chắc chắn không thể để ai phát hiện ra, không muốn bất cứ ai đọc được.
Bản bút ký mà Vô Song đang đọc chính là loại “cấm”, là loại không muốn người khác đọc được.
_ _ _ _ __ _ _
Khoảng trăm năm trước thế gian xuất hiện một nữ tử, nàng tự gọi mình là Kỳ Doanh về phần tên thật hay tên giả không ai biết.
Kỳ Doanh sinh ra ở một nơi gọi là Xuất Vân Quốc, ít nhất với nàng cùng toàn bộ những con người sống ở Xuất Vân Quốc đều hiểu như vậy.
Xuất Vân Quốc không lớn hoặc thế giới của Kỳ Doanh quá nhỏ, tất cả mọi thứ trong mắt nàng chỉ là một thung lũng, một thung lũng tuyệt đẹp.
Cuộc sống của Kỳ Doanh rất bình dị, từ nhỏ đến lớn nàng đều sống theo một quy chuẩn, một quy chuẩn mà thần linh tạo ra.
Một ngày của Kỳ Doanh bắt đầu với việc xưng tội mỗi sáng sớm sau đó là tu luyện, tu luyện xong thì giúp cha mẹ làm nông, phụ giúp cha mẹ trong việc đồng áng, đến chiều lại tu luyện, màn đêm buông xuống tiếp tục là khóa xưng tội cuối ngày, coi như hoàn toàn kết thúc một ngày dài ở Xuất Vân.
Thần linh ở Xuất Vân cũng không nhiều, đứng đầu là Đại Quốc Chủ, chủ nhân của Xuất Vân Quốc, dưới Đại Quốc Chủ là Thất Phúc Thần, những sứ giả mang theo ý chí của Đại Quốc Chủ hạ giới.
Sau Đại Quốc Chủ cùng Thất Phúc Thần là các Á Thần, những Á Thần nhận trách nhiệm thủ hộ Xuất Vân, mãi mãi giữ Xuất Vân trở thành một mảnh tiên thổ.
Ngoại trừ lực lượng Á Thần ra thì còn các Đạo Tu, những người được sống trong Thiên Thành, chuyên phục vụ Thất Phúc Thần.
Kỳ Doanh chưa từng gặp bất cứ ai trong Thất Phúc Thần cũng chưa từng thấy Á Thần nhưng mà nàng thật sự đã thấy các Đạo Tu.
Đạo Tu có thể là nam, có thể là nữ, điểm chung của Đạo Tu đều xuất thân từ Ám Tộc, đây cũng là dân tộc của nàng.
Đạo Tu rất cường đại, cường đại đến mức Kỳ Doanh cũng chẳng biết dùng từ nào để miêu tả, Đạo Tu là những người đủ mạnh để ra khỏi làng, ra khỏi tộc mà tự mình hành động trong Xuất Vân, dĩ nhiên Đạo Tu bình thường cũng không còn trong làng mà tới Thiên Thành, sống trong đại cung điện của Đại Quốc Chủ, họ là những người thủ hộ cho giấc ngủ thần linh, là những người nghe lệnh trực tiếp từ thần linh.
Kỳ Doanh có một mong ước, mong ước cả đời của nàng chính là trở thành Đạo Tu.
Nàng từ khi còn rất nhỏ đã được dạy Xuất Vân Quốc cực kỳ nguy hiểm, là nơi sống của thần linh, nàng cùng cả dân tộc của nàng sống trong sự bảo hộ của thần linh vì vậy mới có thể an toàn, mới có thể không sợ tà ma ngoại đạo tấn công, mới có cuộc sống ấm no hạnh phúc.
Cách tốt nhất để báo đáp công ơn thần linh là làm việc, là hăng say lao động, là tu đạo thật cường đại để trở thành Đạo Tu.
Kỳ Doanh có thể coi là trường hợp đặc biệt của Ám Tộc bởi vì nàng sinh ra đã có suy nghĩ khác người, suy nghĩ khác xa với bất cứ ai của Ám Tộc.
Nàng luôn cảm thấy tò mò với mọi vật, luôn muốn biết thế giới này rộng lớn bao nhiêu, trời cao bao nhiêu, đất rộng thế nào.
Với suy nghĩ này, nàng muốn trở thành Đạo Tu, trở thành Đạo Tu không phải chỉ để phục vụ thần linh mà nàng còn muốn ra ngoài, muốn xem khắp Xuất Vân.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, Kỳ Doanh rốt cuộc 13 tuổi, lúc này cuộc đời nàng thay đổi.
Khác với những đứa trẻ khác của Ám Tộc thậm chí khác với tất cả mọi người của Ám Tộc, trên người nàng không có thần văn.
Ám Tộc sinh ra không có thần văn, chỉ có tu đạo thì mới sinh ra thần văn, khi mà thần văn hoàn toàn bao phủ cơ thể thì lúc đó sẽ trở thành Đạo Tu.
Ở Ám Tộc, một đứa trẻ bất kỳ khi bước vào con đường tu đạo thì chậm lắm đến năm 8 tuổi cũng sẽ xuất hiện thần văn nhưng mà Kỳ Doanh đến năm 13 tuổi thì vẫn vậy, căn bản không hề hiện ra thần văn.
Nếu nàng lười biếng tu luyện thì cũng thôi nhưng tiền đề là nàng rất chăm chỉ tu đạo hơn nữa sự thông minh, sự thông tuệ của nàng toàn Ám Tộc đều biết, Kỳ Doanh là một cô bé trí tuệ hơn người.
Kỳ Doanh không biết cơ thể mình bị sao, trong lòng nàng hoang mang vô cùng, ở trong Ám Tộc nàng gần như dị loại vậy thậm chí nàng bắt đầu bị xa lánh, nàng bắt đầu bị đồn là tà ma, đối với một cô bé 13 tuổi thì sao có thể không sợ hãi đây?.
Tin đồn càng ngày càng lớn, nàng không có thần văn gần như không khác gì bị thần linh loại bỏ, là thứ mang theo vận rủi, là thứ không may mắn, là nữ nhân bị nguyển rủa.
Cái gì phải đến cũng đến, Kỳ Doanh bị đưa ra ngoài làng , bị ném ra ngoài Xuất Vân Quốc, nơi mà tà ma ngự trị, nơi là thiên đường của quái vật.
Kỳ Doanh có thể làm gì?, một cô bé như Kỳ Doanh thì sẽ chẳng làm gì được cả, chỉ có chờ chết mà thôi…, quả thực nàng đã đến rất gần cái chết, phi thường gần.
Giây phút Kỳ Doanh sắp bị một đầu Baku ăn mất não… rốt cuộc có người cứu nàng, đây là một nam tử mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy trước đây.
Nam tử mặc đạo bào mang theo hai màu trắng đen, tuổi tác chỉ khoảng 18-19 tuổi, khuôn mặt tuấn mỹ vô song hơn nữa nam tử này không chỉ tuấn mỹ mà còn có khí chất, một loại khí chất đặc biệt hấp dẫn Kỳ Doanh.
Một cô bé 13 tuổi thì sao hiểu cái gì là yêu nhưng mà quả thật khi đó trái tim của Kỳ Doanh như bị đánh cắp, như bị nam tử kia chiếm lấy, nam nhân tự xưng mình là Tiêu Dao, nàng cũng gọi nam tử là Tiêu Dao ca ca.
Đoạn thời gian tiếp theo, nàng sống với Tiêu Dao ca ca, nàng cùng ca ca đi khắp hang cùng ngõ hẻm của Xuất Vân Quốc, nhìn thấy rất nhiều thứ, cảm nhận được rất nhiều việc đồng thời lật đổ toàn bộ thế giới quan của mình.
Tiêu Dao ca ca trong câu chuyện này không cần đoán, đây chắc chắn là Tiêu Dao Tử, sự cường đại của Tiêu Dao Tử thì không cần phải nói.
Tiêu Dao Tử bảo vệ Kỳ Doanh hơn nữa cứ gặp một sinh vật bất kỳ thì Tiêu Dao Tử lại dành rất nhiều thời gian suy ngẫm cùng nghiên cứu, Tiêu Dao Tử khiến cho tất cả những gì về cái gọi là thần linh trong mắt Kỳ Doanh bị lay động.
Những yêu ma quỷ quái mà nàng tưởng là những sinh vật trong truyền thuyết kia hóa ra lại do bàn tay con người tạo ra, Xuất Vân vốn chẳng đủ được gọi là một quốc, Xuất Vân Quốc chỉ là một hòn đảo.
Thế giới này vốn rất rộng, rộng đến mức không ai có thể đi hết được.
Trời này vốn rất cao, cao tới nỗi không ai có thể chạm vào nổi.
Lần đầu tiên, Kỳ Doanh thực sự tự hỏi thế giới nàng sống ra sao?, Xuất Vân Quốc là gì?.
Nếu yêu quái chỉ là thứ do con người tạo ra thì thần linh mà nàng nhất mực tôn kính là ai?.
Cứ thế cứ thế, Kỳ Doanh sống với Tiêu Dao Tử được 3 tháng.