Cúc Trắng Trong Mưa

Chương 53: Thoát được cọp chưa chắc thoát được sói


Đọc truyện Cúc Trắng Trong Mưa – Chương 53: Thoát được cọp chưa chắc thoát được sói

“Mimi em vừa làm gì trong phòng anh Ukyo?”

Đi trên hành lang, Azasu đẩy gọng kính nhìn chằm chằm vào cô. Đúng hơn là dò xét trên khuôn mặt cô bé. Có điểm khác thường. Meyami chỉ cười, hai ngươi cứu mạng cô là cặp song sinh. Tự nhiên trong lòng cảm giác được mình thương yêu tiểu thụ và tiểu công này ngày một nhiều rồi. Và nhắc đến Ukyo ….

Anh ta …. Đem tay che mặt, không thể tin được. Trong truyện chẳng hải nói anh ta theo đuổi chị Chi sao? Bây giờ lại nhảy qua cô, còn có …. Còn có ….

Chết tiệc!! Anh ta làm cô sắp khóc rồi!

“Làm vợ anh …. Làm vợ anh?!”

Làm cái đầu hắn, cô chưa nghĩ đến việc đó. Với lại tình cảm của cô với Ukyo chỉ là an hem, chưa đến mức phải vợ chồng. Đọc trong sách, trên truyện làm vợ chồng cần phải yêu nhau. Mà cái loại yêu thường kia nó không dung nhập với đầu óc cô, với lại trong đam mỹ phải trải qua xxoo mới yêu. Trong truyện ngôn tình phải trải qua xxoo hay truyện xuyên không cũng vậy. Cô với hắn?! 

Không được đâu!

Hắn ôm cô muốn tắt thở như thế lại còn có chuyện lăn lộn trên giường. SÁng hôm sau cô chết đấy. Không được. Không được.

Tsubaki cùng Azasu nhìn nhau, lại liếc sang cô. Sắc mặt càng ngày càng đỏ hồng

( Hè hè … Anh Ukyo ta yêu ngươi, thành công làm nữ chính của ta “đen” rồi * địa ngục truyền giọng*/ Thông cảm đi, nếu không làm thế thì biết chừng nào ta có vợ?! *gãi đầu nhìn trời*/ Vậy sao ngươi không di hỏi Ema *mắt đỏ lên*/ * nhăn mày quát* người không yêu làm sao hỏi?!!!!/….)

“Mimi môi em bị sao đấy?!”


“Ơ … Dạ không sao đâu!”

Azusa đột ngột đứng chắng trước mặt cô, cúi người đặt tay lên môi dò xét. Meyami giật mình đem tay che miệng lại. Âm thầm đưa lưỡi liếm môi, nhức nhứt. Tên Ukyo đó cắn vào môi cô. Đáng chết! Chó gặm xương!

Tsubaki thấy lạ giữ chặt vai cô, cúi đầu ngửi. Mimi rùng mình, không thể tin được. Cô thoát khỏi phòng Ukyo giờ tới hai ông anh này sao? Hôm nay ngày gì mà xui thế này trời.

“ Meyami này đi công viên chơi đi!”

“ Công viên?!”

“ Mimi không biết nhỉ?! Công viên băng ấy! Em đi chứ?!”

Azasu đề nghị, Tsubaki mỉm cười nói thêm.  Meyami gật đầu, ở nhà cũng rất buồn đi chơi đi! Mới vừa rồi tim cô muốn nhảy luôn ra ngoài rồi. Không kịp hốt nó lại nó sẽ mất đấy. Gật đầu chạy nhanh về phòng, thay đồ rồi chạy ra đi chơi với hai anh. Công viên cách ngôi nhà cũng khá xa. Dù là trung tâm thành phố những dường như ngôi nhà của gia đình Asahina rất ít ra ngoài dù họ là những người nổi tiếng trong ngành. Và cái bằng chứng là ….

Xe chạy lạc đường…

Meyami đứng ngoài xe xem bản đồ, lại nhìn hai ông anh ân ái (suy nghĩ của cô) dưới gầm xe. Chả là không biết sao xe của hai người bị tắt máy, thế là bỏ xe đi bộ về nhà. Cô chẳng sao, không chơi được ngắm phong cảnh thôi. Dù sao đi dạo cũng là sở thích của cô, cảnh vật khi trời tuyết cũng đẹp lắm. Cành cây rồi đến vệ đường, sau đến ngọn cỏ. Tất cả đều phủ một màu trắng tinh thanh thuần, và xin đẹp. Không khí có chút lành lạnh của mùa đông. Lại tìm được vẻ trong lành và yên tĩnh nơi thành phố đông đúc, ồn ào kia. Đường nhựa đi lên dốc, cảm giác như hai người đi lên núi ấy. Mà đường tới công viên Băng ngược lại mà?! 

Khi lên xe cô ngủ quên nên chẳng biết trời trăng mây gió nào hết. Đến khi tỉnh cũng là khi hai anh đánh thức cô.


“ Mimi chờ với!”

“ Anh … Mà anh Tsubaru đâu?!”

DỪng lại nhìn ngừoi phía sau, Azasu vội chạy đến gần cô, và thiếu mất một người. Ngẩn đầu hỏi lại gặp ánh mắt sắc nhọn sau cặp kính của anh. Cảm giác rùn mình thoáng qua khi khuôn mặt kia của anh nhanh chóng tắt. Meyami nheo mắ nhìn kỉ lại bị anh quay sang nơi khác kéo đi.

“ Anh Tsubaki đang gọi điện cho công ty sửa xe sau đó đi sau”

“Vậy đứng chờ anh ấy đi ạ!”

“Ừm cũng được”

Azasu mỉm cười nhìn cô, rồi kéo cô bên vệ đường ngồi xuống bên thanh chắn.  Nhìn trời, Meyami cũng trở lại tinh thần, nhưng hiện tại là có chút dị ứng khi có người chạm vào mình. Càng khó chịu hơn khi có mùi nam tử đến gần. Thế là dịch, dịch và dịch. Cách xa anh hơn một cánh tay, sau đó mới ngồi ngắm cảnh. Và không dám ngồi quay lưng về phía anh, còn đem điện thoại ra gọi cho chị Chị. Dù sao cũng cần gọi cho chị đến, nơi này trong bản đồ… Cô không nhớ, nhưng nó có vẻ như là …. Đường về nhà ông bà nội!

“ Cái này…”

“ Hửm!”

Cô không biết nói gì, chỉ ngồi dậy tìm và tìm, mong được một mốc điểm để biết nơi mình đã ở. Cuối cùng tìm được, nó gần bên gốc cây “ Ruan 165 km” *


*ta bịa đấy

Là nó con đường khi papa đưa hai chị em về nhà nội. Con đường về nội. Là con đường về nội, cô được về nội. Mà thật ở nơi này hơi xa.

“ Mimi nhận ra rồi sao?!”

“ Anh Azasu?!”

“ Thật là muốn cho em bất ngờ! Không ngờ!…”

Azasu đem tay xoa đầu, rồi lại liếc ánh mắt sang cô. Meyami lùi ra sau vài bước, sát khí, là sát khí. Cuối cùng là chuyện gì thế này, cô nợ họ đúng không? Khi nào đã làm gì phật lòng họ rồi.

“ À quên mất anh có lời thoại này em giúp anh được chứ?!”

Azasu mỉm cười, rồi lại quay sang túi lấy ra bản thảo, cô nhìn anh rồi đồng ý. Chỉ là nhờ giúp đỡ thôi sao? Không phải cô làm sai sẻ giết cô chứ? Tại sao cứ nhờ giúp đỡ lại đưa ánh mắt đó cho cô xem?! Sẽ dọa chết người đấy.

Nhận bản thảo lời thoại, anh nói rằng chỉ cần đọc các lời thoại anh đã gạch vết đỏ là được. Lướt qua một chút rồi cô gật đầu, nhưng có ai cho cô biết, trang đầu cô có thể lướt qua nhưng trang sau anh lại tự thêm vào các dòng thoại khác. Ừm thì nói cho nó hoàn chỉnh hay hơn, nhưng là đoạn tình cảm, giữa nam chính tỏ tình với nữ chính. Còn có các đoạn ngập ngừng như e thẹn.

Và nó khiến cô dấy lên cảm giác hồi sang, cứ vừa đọc lại mặt nóng thêm một chút. Nóng đến mức sịch khói.

“ Mimi sao thế?!”

Azasu đem tay ám lên mặt cô, xoa nhẹ. Mỉm cười, đúng không phải Ukyo ra tay trước chắc chắng không phải để cô tội nghiệp thế này. Cô bé này ngây thơ đến mức đau lòng. Suy nghĩ không biết bao nhiêu ngày mới bày ra được biện pháp này để thành lập. Không ngờ lão anh biết được, chệt tiệc anh nên giấu cô ở nơi nào tránh mấy người anh em trong nhà đây?! Mấy tháng nay đám đó đã có dấu hiệu lục đục,  không ra tay sớm chắc chắn tâm cô sẽ bị cướp mất. Mà nực cười thay, cô bé này lại nghĩ anh và Tsubaki có mối quan hệ tình cảm, nức cười hơn nữa, ngày nghỉ lễ ở nhà là công cuộc kết nối cho anh và lão anh song sinh kia. 


Và cuối cùng anh quyết định lợi dụng cái “ưu điểm” này của cô bé mà dụ cho nai tơ làm thịt.

Bàn tay anh ám vào mặt, có chút lạnh, khiến khuôn mặt trở nên thoải mái. Cô thích tiểu thụ này. Không biết tại sao, nhưng Azasu rất dịu dàng, dễ gần, còn rất chu đáo. SAu này tiểu công Tsubaki không cần sợ mất ăn, với lại đối với cô lại tốt hết mực. Đưa mặt cọ cọ vào bàn tay của anh, dễ chịu đến thoải mái. Khuôn mặt nóng bừng cũng dám xuống, trở lại nhiệt độ cũ.

Và trong khoảng khắc, mộ nữ nào đó vứt đi sự cảnh giác cấp cao của mình. SAu này có hối cũng chả kịp.

“ Này hai người làm trò gì thế hả?!”

Meyami giật mình tránh Azasu ra vài bước, thoát khỏi bàn ta đặt trên khuôn mặt. Dù cảm giác có dễ chịu đến đâu cô không muốn quên Azasu đã có Tsubaki đứng trước, có muốn hưởng thụ cảm giác đó cũng không nên trở thành nghi phạm đánh ghen của cặp người ta.

“ Không có gì!”

Azasu nhìn bàn tay của mình ở trên không trung rồi hạ xuống. Liếc sang Tsubaki, thản nhiên nói. Meyami tự nhiên có cảm giác trong không khí có nguồn điện tí tách xẹt qua. Lâu lâu còn nổ bên tai làm cô giật mình.

“ À … à … Tsubaki anh hiểu nhầm rồi. Azasu anh ấy gở miếng rau còn ở trên mặt em thôi.!”

Còn không giải thích cô là người chết trước đám đó. DÙ sao người ta ở trong lòng nhau có chết thì chết cùng nhau, mà không nể giết thì cùng sống, cô đây là người thứ ba. Muốn chết muốn sống vào nhờ số phận của mình. 

“ Mimi im đi! Chờ lát sau khi công ty đưa đến xe rồi em chết với anh!”

“…”

Meyami cô tiêu rồi!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.