Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Chương 93: Thiếu


Đọc truyện Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên – Chương 93: Thiếu

Editor: Cà Rốt Hồng – Diễn Đàn

Một thủy tạ hành lang gấp khúc thật to, dựng đứng trên hồ nước trăm mẫu kia, che khuất giữa dãy núi trùng điệp. Cuối hành lang uốn khúc là lầu các san sát, lộ ra vẻ xa hoa giàu có. Ai có thể nghĩ tới, bên trong một cửa hàng dựa núi nhỏ tầm thường, sẽ có một thế giới như vậy? Quả thật là có thể phát sáng làm mù mắt người phàm ta đây.

Bảo Nhi rất nhanh thu lại vẻ kinh ngạc, đối với nàng mà nói, cảnh tượng như vậy, cũng không phải là ngoài dự liệu. Song trái lại khiến nàng xác định một sự kiện, Nhạc Mặc này, tiền tuyệt đối không ít!

Bảo Nhi rất hứng thú nhìn Nhạc Mặc một cái, Nhạc Mặc vuốt vuốt cái đầu kia, nhếch môi cười, ôm người đi về phía thủy các kia.


Leo lên một lầu các, toàn cảnh phố Thanh Lâm thu hết vào mắt, bởi vì có dãy núi che chắn, bên ngoài hoàn toàn không phát hiện được nơi này. Lúc này Bảo Nhi mới phát hiện thì ra là hồ nước cũng không phải nước đọng, mà là một nhánh thượng du của hồ Hoa Đào. Nước trong khe núi chảy ra, vừa đúng hội tụ vào trong hồ, theo vách núi ngoài tường chảy vào hồ Hoa Đào. Không trách được nước trong hồ này không có kết băng, thì ra là như vậy!

Trên giá sách phòng ngoài gác xép bày đầy sách, trên bàn sách bản thảo công văn xếp thật dày, hẳn là một vài sổ sách. Phòng trong có một giường gỗ đơn giản, phía trên chăn gối không khác gì đồ mới, không giống như bộ dạng có người ngủ.

Nhạc Mặc thấy bộ dạng nghiêm nghị của bé con kia, trong mắt phượng thoáng hiện vẻ đùa giỡn, từ phía sau trói người vào trong ngực, khẽ nhếch đuôi mắt, đầu gác lên bả vai gầy yếu kia, “Phu nhân, chăn đệm này đều là đồ mới, không bằng bây giờ chúng ta khai trương cho nó, như thế nào?”

Bên tai Bảo Nhi hơi nóng lên, đẩy ra một chút, nhưng lại không thể đẩy người ra. Nhạc Mặc càng ngày càng không đứng đắn, thật sự hết cách với hắn rồi.

Thấy gương mặt phiếm ửng đỏ nhàn nhạt kia, trong mắt mỗ nam nổi lên sương mù lơ lửng, hô hấp cũng theo đó gấp gáp lên. Cánh tay ôm bên hông kia, cũng không tự chủ tăng thêm sức lực. Bảo Nhi cảm thấy rõ phản ứng của thân thể nam nhân kia, khó chịu xê dịch một cái, vỗ mạnh bàn tay bên hông một cái.

Vỗ xong, không có phản ứng gì, chỉ là một cử động nhỏ nên ảnh hưởng không nhỏ. Màu mắt nam nhân kia trầm xuống, đầu lưỡi cũng đã liếm lên tai ngọc kia, sóng nhiệt hơi thô hổn hển, dâng lên bên sườn mặt, hun lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia càng thêm kiều mỵ.

Bảo Nhi không dám cử động nữa, nàng biết thủ đoạn của nam nhân kia, cử động nữa khẳng định hắn sẽ thu lại không được. Hơi xoay mặt sang chỗ khác, đưa tay bấm bàn tay lớn kia. Trong mắt phượng của Nhạc Mặc lưu chuyển ánh sáng mị hoặc, đuôi mắt không tự chủ giương nhẹ, vẻ mặt ngưng lại.

Rốt cuộc bàn tay to kia cũng buông ra, Bảo Nhi thở phào nhẹ nhõm, ban ngày ban mặt, còn ở chỗ xa lạ, quá phóng đãng. Nàng có chút thiếu hụt cảm giác an toàn, không thích chỗ xa lạ.


Ai ngờ, một cái tay đã nới lỏng, cái tay kia lại không có động tĩnh. Bảo Nhi nghiêng đầu hơi tức giận liếc nam nhân kia một cái, lại thấy trong mắt phượng như nước kia chứa đầy ham muốn. Xong rồi, lúc này không trốn, sợ là không có cơ hội. Nhưng không chuyển bước được, eo đã bị cái tay kia ôm chặt. Một cái tay khác đã men theo tập kích tới bắp đùi, Bảo Nhi cảm thấy trên đùi truyền đến một trận tê dại, muốn nhúc nhích một chút cũng nhúc nhích không được.

Lửa dục trong mắt Nhạc Mặc thêu đốt, bụng dưới bành trướng khó chịu, bàn tay trắng nõn vung lên, cửa hành lang mở lớn kia khép lại thật chặt, ánh mặt trời thấu qua ô giấy mỏng, chiếu xuống mặt đất loang lổ. Trong phòng bụi mông lung và ánh sáng lẫn vào nhau, tạo nên cảm giác sương mù mênh mông.

Bàn tay linh hoạt bóc dáng người xinh đẹp kia ra từng mảng, nhìn đôi mắt chứa đầy hơi nước, đôi môi đỏ mọng mềm mại ấy, mắt phượng tà mị híp lại, môi mỏng đặt lên nơi mềm mại kia.

Hơi nóng trong lò sưởi dâng lên hun nóng toàn bộ không gian, cách sa mỏng, hai thân thể áp sát vào nhau, sóng nhiệt thân thể cùng tiếng thở gấp, sương mù nhuộm đẫm cả phòng.

Nụ hôn mãnh liệt quấn quít, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mị kia đã sớm đỏ lên, Nhạc Mặc thu đầu lưỡi, nới lỏng miệng, Bảo Nhi mới có cơ hội hô hấp. Hít mạnh vài hơi, vểnh đôi môi đỏ mọng mê người kia lên oán giận liếc nam nhân kia một cái. Nhạc Mặc khẽ nhếch khóe môi, lại không nhịn được hôn hai cái.

Nhìn bộ dạng dè dặt kiềm chế cực hạn của nam nhân kia, Bảo Nhi không tự chủ quay mặt, cười ra tiếng. Vẻ mặt mỗ nam lập tức buộc chặt, có chút hơi giận giữ chặt eo thon trong tay, ôm chặt vào trong ngực. Lúc này còn cười vui vẻ như vậy, là cảm thấy bản lĩnh của bản công tử không thông thạo nên không vừa mắt à?


Khóe mắt liếc thấy thảm thú trên giường nhỏ kia, môi mỏng nhếch lên một nụ cười tà mị. Nụ cười khuynh thành, quả nhiên không sai. Gương mặt tuấn tú này bá đạo cùng đường hoàng hơn thương ngày. Đây mới thật sự là hắn!

Trực giác của Bảo Nhi vừa nảy lên, một giây sau đã nằm trên mặt đất, dưới thân, đã sớm được người nào đó đặt thảm thú thật dầy. Lần này, có vẻ như rất là kích thích, mỗ nữ cũng nhếch mày lên, ôm cái cổ kia.

Bảo Nhi nghênh hợp, không thể


//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.