Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Chương 89: Mang thai?


Đọc truyện Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên – Chương 89: Mang thai?

Editor: Cà Rốt Hồng – Diễn Đàn Lê Quý Đôn

Lúc mới bắt đầu Lý Tuyết Diên cũng kinh ngạc đến ngây người, rốt cuộc Bảo Nhi đã làm cái gì, làm cho những nữ nhân này điên cuồng mua trà như vậy, mỗi người mua một bao lớn, bây giờ nàng đang lo lắng, lá trà tồn kho của nhà nàng còn đủ không?

Chỉ cần một ngày, lá trà tồn kho ở Lý Ký đã thấy đáy. Đóng cửa, Lý Tuyết Diên lập tức ngơ ngác ngồi ở trên ghế, vẫn chưa thể từ trong trạng thái quỷ dị hôm nay tỉnh táo lại.

Lý viên ngoại không keo kiệt lời tán dương chút nào, ở đó nước miếng bay tứ tung cảm khái. Cuối cùng vẫn quy kết về một vấn đề, “Diên Nhi à, con làm như thế nào vậy?”

Lý Tuyết Diên ngây ngốc chớp chớp mắt, nhìn cha mình, đích xác nên bắt đầu nói từ đâu, nàng cũng không biết!

Lý lão gia cảm thấy khuê nữ bận rộn một ngày, nhất định mệt muốn chết rồi, nên không hỏi nữa, đau lòng dẫn người trở về Lý phủ.

Buổi tối, Lý phu nhân nghe Lý lão gia cảm khái không ngừng, cái gì mà khuê nữ đã trưởng thành, rốt cuộc khuê nữ cũng thông suốt, Lý gia có người kế nghiệp, cho đến nửa đêm.

Sáng ngày hôm sau, Tiểu Khang Tử mới vừa mở cửa trước lập tức giật mình chấn kinh. Lý Tuyết Diên bao kín mít, đang đứng ở ngoài cửa! Tiểu Khang Tử vội vàng mời người vào hậu viện.

“Tiểu thư, sao người dậy sớm thế? Người có lạnh hay không, tiểu nhân đi lấy thêm một cái lò sưởi nữa cho người?” , vừa nói vừa rót cho Lý Tuyết Diên ly trà nóng.

Lý Tuyết Diên ủ ấm một hồi, cởi áo choàng lông thỏ bên ngoài xuống, vừa quay về phía lò sưởi hơ hơ tay, vừa dặn dò, “Ta không lạnh, ta chờ bà chủ các ngươi, đợi muội ấy tỉnh ngủ, ngươi bảo muội ấy tới hậu viện tìm ta.”

Tiểu Khang Tử đáp một tiếng, có chút rối rắm đến dưới lầu, nhìn bộ dạng tiểu thư, nhất định là có việc gấp gì đó. Mỗi ngày bà chủ đều thức dậy trễ như vậy, vậy phải đợi đến lúc nào chứ! Nhìn bậc cầu thang kia một cái, hắn không dám lên đâu, công tử ở trên kia, nếu hắn lên, còn không bị đập chết à!

Đúng lúc thấy Đỗ Quyên đang đi về bên này, Tiểu Khang Tử vội kể lại sự tình cho Đỗ Quyên nghe, Đỗ Quyên tự cân nhắc một phen, quyết định vẫn nên gọi bà chủ xuống.

Nhạc Mặc nghe được tiếng kêu, mày khẽ nhíu lại, đáp một tiếng. Nhìn bé con đang ngủ say trong ngực, hắn thật sự không nỡ đánh thức nàng. Nữ nhân kia đúng thật là biết chọn thời điểm, sáng sớm không ngủ được, còn tới giày vò bảo bối của hắn, khớp xương trắng thuần bóp kêu răng rắc.

Nhạc Mặc nhẹ giọng gọi một hồi, Bảo Nhi mơ màng ngốc đầu lên, bộ dáng vô tội lập tức khiến Nhạc Mặc tự trách một phen.

Nhạc Mặc mặc quần áo cho người, đầu bé con kia thỉnh thoảng gục xuống, nhìn rất đáng thương. Ngọn lửa u ám trong con ngươi kia của Nhạc Mặc càng ngày càng nồng đậm, nữ nhân chết tiệt kia, dám có lần sau, hắn nhất định chém người ra.

Nhạc Mặc bọc áo khoác cho bé con kia, ôm đến cửa hậu viện, đỡ cơ thể mềm mại kia nhẹ nhàng nói, “Bảo bối, coi chừng ngạch cửa, tự mình đi vào đi, ngoan nhé!”

Bé con vẫn còn mơ màng gật đầu một cái, lảo đảo nghiêng ngã bước đi, nhìn từng bước từng bước kia, tim cũng phát run theo. Cho đến khi thấy người vào trong phòng, mới thở phào nhẹ nhõm.

Lý Tuyết Diên thấy Bảo Nhi đi vào, hưng phấn vọt tới, đỡ người qua giường nhỏ bên cạnh. Bảo Nhi híp mắt róc nữ nhân kia vô số lần, khổ sở nhăn mặt nói:”Nữ nhân chết tiệt, rốt cuộc tỷ muốn làm gì? Sáng sớm không ngủ, tỷ điên rồi sao?” Tức giận đạp đạp bàn thấp phía dưới, trở mình một cái, đầu đặt lên bên kia.

Lý Tuyết Diên dè dặt đứng ở trước giường, vẻ mặt rất là nghiêm túc, nhẹ giọng nói, “Bảo Nhi, muội bớt giận. Ngày hôm qua cả đêm ta không ngủ được, cứ nghĩ đến chuyện cửa hàng trà.”

Bảo Nhi vừa nghe xong, lập tức nhấc đầu lên, mở mắt ra, vội hỏi, “Thế nào? Vẫn không bán được sao? Không thể nào.”

“Không, không phải, bán rất tốt, ta nghĩ cả đêm, không nghĩ ra.” Lý Tuyết Diên giống như là đứa trẻ chờ tiên sinh giải thích nghi hoặc, ngước mặt thành kính nhìn Bảo Nhi.

“Làm ta sợ muốn chết, ” lại buông đầu xuống, híp khẽ mắt, đau khổ nói: “Nếu tỷ có thể suy nghĩ ra, còn cần ta làm cái gì.” Thấy Lý Tuyết Diên nghiêm túc hiếm thấy như thế, Bảo Nhi ngồi dậy, “Hai khóa giảng đường tỷ mở kia, cũng không phải mở ra vô ích. Người bình thường chỉ biết lá trà để uống, để luộc trứng, ai có thể biết nó còn có thể gội đầu, còn có thể giặt quần áo, còn có thể trị gió rét, trị đủ thứ tật chứ?”

Lý Tuyết Diên mở miệng quên khép lại, không hề chớp mắt nhìn Bảo Nhi.


Bảo Nhi ngáp một cái, tiếp tục nói, “Ta biết! Lấy ta làm thí dụ, tóc của ta đen bóng trơn mượt, có phải rất hâm mộ hay không? Quần áo trên người ta mặc nửa năm vẫn tốt như mới, có muốn biết tại sao không?”

Lý Tuyết Diên cực kỳ phối hợp gật đầu, Bảo Nhi vuốt mái tóc đen mềm mại tiếp tục nói, “Đó là bởi vì dùng trà xanh của cửa hàng trà Lý Ký đấy!”

Lý Tuyết Diên khẽ giật mình một cái, “Muội, muội lừa bọn họ… “.

Bảo Nhi không chút lưu tình vỗ cái đầu kia một cái, cong khóe môi lên, “Tại sao là lừa gạt? Những thứ này đều là sự thật, ta chỉ dẫn dắt bọn họ đến bên kia của tỷ thôi. Vì báo đáp bọn họ ủng hộ bản phu nhân, bản phu nhân quyết định, kế tiếp mở thêm mấy lần giảng đường nữa, cảm ơn bọn họ.” Nhìn Lý Tuyết Diên nói tiếp, “Có thể tỷ phải tài trợ nhiều thêm một chút.”

Trên đường Lý Tuyết Diên trở về cửa hàng trà Lý Ký, đều đắm chìm trong những cách thức quỷ dị kia của Bảo Nhi. Nhà nàng buôn bán lá trà nhiều năm như vậy, tại sao cho tới bây giờ nàng cũng không biết lá trà còn có thể sử dụng như vậy?

Kế hoạch về sau của Bảo Nhi, lại làm nàng càng thêm chấn động. Nhìn đám người đang nhộn nhịp trong cửa hàng mình, ngẩng đầu nhìn chữ to vàng kim đón ánh sáng mặt trời kia, trong lòng lập tức quyết tâm. Xoay người bước vào trong nhà.

Sau khi Lý lão gia nghe xong lời nói hùng hồn của khuê nữ, lập tức quyết định, giao toàn bộ trà lâu, cửa hàng trà dưới danh nghĩa Lễ Ký cho Lý Tuyết Diên quản lý. Lý phu nhân ở một bên lão lệ tung hoành, khuê nữ thật sự hiểu chuyện rồi.

Đào Sơn Thôn, Ngô Hữu Chi dẫn Nhạc Mặc đi tra xét.

Vốn tưởng rằng chỉ là một Từ Đường đơn giản thôi, lại không nghĩ rằng nó tương đương với một hành cung nhỏ, thọ từ chỉ là một phần nhỏ. Ý định rõ rành rành, chính là muốn mượn danh nghĩa chúc thọ giành cho mình một tiền đồ.

Trong gió rét, một đám khuân vác cánh tay trần trụi, khiêng đá, cùng bùn. Ngô Hữu Chi thấy đôi mắt Nhạc Mặc tối tăm, vội vàng dẫn người vào noãn phòng bên cạnh.

“Đại nhân, công trình này không phải sức một mình Ngô mỗ, nó là do dân chúng Đào Huyện chúng ta xây cầu phúc cho Thánh thượng!” Tỉ mỉ quan sát sắc mặt Nhạc Mặc lại không thể tìm được một chút dấu vết, lại gần một chút, nói tiếp, “Đại nhân, cái này nếu hoàng thượng cao hứng, được lợi chính là dân chúng Đào Huyện chúng ta, không chừng sẽ miễn thu thuế, cuộc sống của mọi người cũng sẽ càng ngày càng tốt hơn. Ngài nói có đúng không?”

Ông ta muốn thử thăm dò tâm tư của Nhạc Mặc, hiện tại nhất định phải nghĩ ra biện pháp kéo hắn lên thuyền, như vậy, kế hoạch sẽ có nhiều bảo đảm hơn.

Nhạc Mặc cười nhạt một tiếng, nâng chung trà lên ra hiệu cho Ngô Hữu Chi. Ngô Hữu Chi lập tức hiểu rõ, con ngươi khôn khéo lộ ra ánh sáng, khóe miệng kéo rất cao, thần thái sáng láng bưng ly lên.

Mà trong đôi mắt buông xuống của người đối diện kia lại thoáng xẹt qua vẻ lạnh lùng, đáy mắt như đầm sâu, nhìn không thấu. Mắt phượng khẽ nâng lên, khóe môi treo nụ cười nhạt, “Đối với những thôn dân kia, Ngô đại nhân vẫn không nên hà khắc quá. Nói không chừng về sau chính là một mầm họa, ông nói đi?”

Thần sắc Ngô Hữu Chi cứng lại, đúng vậy, trái lại ông ta chưa từng nghĩ đến. Ngộ nhỡ sau khi được việc, ông ta huy hoàng rồi, gần vua như gần cọp. Những chuyện cũ này, nói không chừng ngày nào đó, liền bị những người nhiều chuyện kia moi ra. Hoàng thượng mất hứng, không phải ông ta chết không có chỗ chôn sao! Nghĩ tới đây, Ngô Hữu Chi vội vàng đứng lên, khom người nói, “Tạ đại nhân chỉ điểm! Sau này Ngô mỗ nhất định lấy đại nhân làm chủ!”

Ngày đó những nhân công xây thọ từ kia mỗi người đều nhận được một túi bột mì, không quá mấy ngày, mỗi hộ gia đình lại nhận được một lượng bạc.

Tư trạch của Cảnh Vương Phủ.

“Các ngươi muốn chết phải không? Lại dám cản Bản Quận chúa!” , Mộ Dung Diệp Hoa hung tợn trừng mắt về phía hai thủ vệ kia. Hai thủ vệ không khiếp nhược giống như thường ngày, cản cửa, khom người đứng nghiêm một bên.

Thấy hai người đó thế mà không có phản ứng, Mộ Dung Diệp Hoa rút kiếm của một người bên cạnh ra, kề lên cổ của thị vệ kia, tức giận nói, “Ngươi dám không thả, ta sẽ giết chết ngươi!” Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng tay cầm kiếm lại run lên. Những người này đều là người của ca ca, sao nàng ta dám động!

Hai thị vệ kia vẫn không phản ứng như cũ, Tần quản gia đuổi tới vội lấy mặt già ra, có chút vô lực khuyên nhủ, “Tiểu thư, đây đều là công tử căn dặn, người vẫn nên trở về phòng đi.”

“A a a!” , bực tức ném kiếm trong tay đi, vừa nắm tóc vừa dậm chân. Người theo hầu bên cạnh vội cúi đầu thật thấp.

Mộ Dung Diệp Hoa nghiến răng, nhìn hai thị vệ ngây ra như khúc gỗ kia hừ một tiếng, xoay người đạp tất cả những đồ vật bên chân, mang theo cuồng phong trở về phòng.


Trở về phòng, dời tất cả đồ có thể dời, loảng xoảng quăng đầy đất. Nghĩ đến nữ nhân dám đạp nàng ta kia, giống như phát điên kéo màn lụa trên giường xuống, hung hăng xé rách, còn chưa hết hận dùng sức đạp nghiền màn vải đã rách tan tành.

Hôm qua lúc Đại Ngưu tới đưa đồ may xong còn mang theo Hoa Quế Cao Tú Tú cho Bảo Nhi. Bảo Nhi cặn kẽ hỏi thăm tình hình của Tú Tú, biết Tú Tú tất cả bình thường, tâm cũng nới lỏng không ít.

Ngày hôm sau dậy thật sớm, ăn điểm tâm xong liền dẫn theo Mộc Cận đi dạo phố.

Hiện tại Bảo Nhi tận lực rèn luyện năm người kia, Mộc Cận còn hơi nhỏ, vẫn còn tâm tính trẻ con, Bảo Nhi không muốn nàng bước vào trong rối ren kia quá sớm.

Năm cửa hàng kinh doanh theo bảng hiệu kia toàn bộ phân phối cho những người kia rồi, mỗi người trực tiếp quản lý một cái. Công việc liên quan đến cửa hàng đều để cho tự bọn họ quyết định, Bảo Nhi chỉ cần kết quả cuối cùng.

Nàng cũng không cầu bọn họ có thể cho nàng bao nhiêu thành quả, coi như là một kinh nghiệm thực chiến, cho bọn họ đầy đủ không gian thi triển.

Nghe Đại Ngưu nói, Tú Tú nôn nghén rất lợi hại, đã ba tháng rồi, còn không ăn được rất nhiều thứ. Bảo Nhi rất là lo lắng, dẫn theo Mộc Cận đi Hồi Xuân Đường trước.

Trong y quán người xem bệnh không ít, ngồi phân ra hai ghế dài hai bên đại phu chuẩn bệnh. Bảo Nhi để cho Mộc Cận đứng xếp hàng trước, mình tới cửa hàng hoa quả rang bên cạnh, định mua cho Tú Tú chút ô mai …, cũng tiện thay đổi khẩu vị một chút.

“Ông chủ, cho ta một cân ô mai, một cân quả sơn tra” , Bảo Nhi tìm kiếm một phen, chỉ hai loại khác nhau.

Một cái tay trắng thuần cầm lấy túi giấy bên cạnh, lưu loát xúc đầy một túi. Bảo Nhi có chút kinh ngạc nhìn túi giấy trước mặt mình, một cân này hình như đã quá nhiều thì phải, sau đó túi thứ hai lại đến trước mặt, cũng đầy như thế.

Bảo Nhi kinh ngạc ngẩng đầu lên, thì thấy mỗ yêu nghiệt má lúm đồng tiền nhàn nhạt nào đó cười rực rỡ như hoa mùa xuân, ông chủ ở một bên vẻ mặt đau khổ nhìn hai cái túi kia.

Trường sam màu xanh đậm, hoa văn thêu lá trúc nổi. Khẽ kéo tay áo đường viền màu vàng nhạt lên, nhanh nhẹn như tiên. Đáng tiếc, khóe miệng toe toét kia phá hư cả hình ảnh.

Không nhìn hắn nữa, cầm hai túi kia lên bảo ông chủ cân tính tiền, ông chủ lập tức vui mừng ra mặt. Yêu nghiệt kia thế mà lại chủ động móc bạc ra, trả cho ông chủ.

Bảo Nhi khẽ nhíu mày, nhận lấy túi kia, xoay người ra khỏi cửa tiệm.

“Nè, ngươi chờ ta một chút!” , yêu nghiệt vội đi theo ra ngoài, còn ân cần muốn xách giúp túi. Bảo Nhi ngăn cái tay kia lại, cũng không để ý đến hắn.

Loại da mặt trơ trẽn như thế này, cách tốt nhất chính là làm lơ đi, chờ hắn mình cảm thấy không còn thú vị, đương nhiên là rời đi.

Yêu nghiệt cũng không giận, vẫn như cũ cười hì hì đi theo ở một bên, mãi cho đến Hồi Xuân Đường.

Mộc Cận thấy bên cạnh bà chủ mình có nam nhân đi theo, lập tức chạy tới tách rời yêu nghiệt kia ra.

“Nàng bị bệnh?” , vẻ mặt không còn đùa giỡn như lúc trước nữa, nghiêm túc lại.

Bảo Nhi ngây ra liếc nam nhân kia một cái, ngồi xuống trước mặt lão thầy thuốc kia. Đại phu này chính là Lưu đại phu lần trước Lý Tuyết Diên dẫn đến Nhạc gia thôn, thấy là Bảo Nhi, vội hòa ái hỏi, “Nhạc phu nhân khó chịu chỗ nào?”

Nghe ông ấy gọi như vậy, sắc mặt yêu nghiệt khẽ trầm xuống, chỉ là rất nhanh bị lo lắng khó che giấu kia chiếm mất.


“Lưu Đại phu, ta muốn hỏi một chút, có loại thuốc gì có thể hóa giải triệu chứng nôn nghén không?”

Nam nhân bên cạnh kia suýt nữa không đứng vững, vẻ mặt âm trầm, cảm thấy trong đầu trống rỗng; ánh mắt tối tăm nhìn thân thể kia một cái, tràn đầy bi thương liếc mắt nhìn sườn mặt xinh đẹp ấy một cái, lảo đảo nghiêng ngã ra khỏi y quán.

Mộc Cận ở một bên có chút nghi hoặc nhìn bóng dáng rời đi kia một cái, quay đầu lại, nghiêm túc nghe lão tiên sinh dặn dò.

Vẻ mặt Bảo Nhi như thường, chính là để cho hắn biết khó mà lui. Hắn muốn chơi đùa, có thể tìm người khác, nàng sẽ không theo cùng.

Đại phu nói, không có gì đáng ngại, ăn nhiều thức ăn thanh đạm một chút, ít đụng dầu mỡ. Có thể mua chút ô mai đổi khẩu vị, đợi đến khoảng bốn tháng sẽ tự nhiên tốt lên.

Bảo Nhi cũng coi như yên tâm, cám ơn đại phu, trong lòng tính toán mua cho Tú Tú nhiều thức ăn vặt một chút, giết thời gian. Tú Tú bây giờ đã ba tháng, được cả nhà xem như bảo bối. Hiện tại Đại Ngưu cũng không cho Tú Tú may quần áo nữa, những tú nương làm quần áo ở tại nhà kia đều rất hâm mộ!

Mặt trời mùa đông tươi sáng, từng đợt từng đợt ánh nắng ấm áp không chút keo kiệt tỏa ra. Những người đi đường cũng hiếm khi thò tay ra khỏi lớp áo mỏng, vươn cổ ra.

Cửa Hồi Xuân Đường rộn ràng náo nhiệt, những người đi đường rất nhanh vây quanh. Chỉ thấy một công tử tuấn mỹ mặc trường sam màu xanh đậm, đang cầm một cái túi đợi ở cửa. Cái túi kia cùng với thân phận của nam tử cực kỳ không phù hợp, tất cả mọi người duỗi đầu, vừa nhìn quanh trong y quán, vừa nhìn chằm chằm đồ trong cái túi kia, giống như có thể khám phá đồ trong túi này vậy.

Bảo Nhi vừa ra cửa, đầu vốn cúi xuống liền bị những ánh mắt kia kéo mạnh lên. Mọi người vừa nhìn thấy, miệng đồng thanh hô lên một tiếng, quả thật là trai tài gái sắc!

Yêu nghiệt kia vốn đang cúi đầu, thấy được bóng dáng ấy thì lập tức đứng thẳng lên, ném túi trong tay xuống, đứng dậy nghênh đón.

Bảo Nhi đứng trên bậc thang hơi nhíu mày, nhìn yêu nghiệt mặt đầy xuân quang kia đang đi về phía nàng. Ngốc trệ phúc chốc trong mắt lập tức hóa thành vẻ trêu đùa, đứng tại chỗ, chau lông mày lên nhìn.

Mộc Cận khẩn trương khuôn mặt nhỏ nhắn kéo căng, muốn lên trước lại bị ánh mắt nghiêm nghị làm như vô ý bay tới dọa sợ, một cử động cũng không dám. Nhưng lúc ánh mắt kia nhìn về phía người đối diện, lại mang theo ôn tình có thể ngấy chết người.

“Bảo Nhi, nàng xem, ta chọn cho nàng một túi đồ ăn vặt, có mơ chua, dương mai, ô mai, mận…” , con ngươi mỗ nam tỏa sáng, chỉ vào túi giới thiệu cho Bảo Nhi. Bảo Nhi nhìn đám người quăng tới ánh mắt hâm mộ, khóe miệng giật giật.

Mỗ nam không để ý chút nào, nhìn cái bụng bằng phẳng kia của Bảo Nhi tiếp tục nói, “Bảo Nhi, sau này nàng phải chú ý nhiều hơn một chút, cũng không nên bướng bỉnh nữa. Muốn ăn cái gì, thì ta mua cho nàng.”

Mọi người lại tán thưởng, thì ra là đau lòng nàng dâu mang thai ăn không ngon, nên mua hoa quả khô ở cửa hàng mang đến.

“Ôi, thật là nam nhân tốt! Thật thương nàng dâu!”

“Đúng vậy, đúng vậy! Lúc trước ta ói muốn chết lão bất tử nhà ta kia ngay cả một câu ấm lòng cũng không có, thật khiến người ta hâm mộ quá!”

“Ối? Đó không phải là bà chủ Nhạc của Phượng Y Các sao? Nhưng công tử kia không phải Nhạc công tử?” , một vị phụ nhân rất là kinh ngạc tuôn ra một câu, đám người nhốn nháo một trận.

“Ồ? Vậy tại sao bà chủ Phượng Y Các lại cùng nam nhân khác….”

Mắt phượng thoáng hiện nụ cười nhạt, hớn hở đỡ cánh tay Bảo Nhi. Đám người rất náo nhiệt, lập tức tạo thành hiện tượng chạy đi thông báo cho nhau.

Môi anh đào của Bảo Nhi nâng lên thật cao, mắt hạnh hơi cáu, tình ý mị hoặc như gieo cổ chậm rãi đánh tới hắn.

Toàn thân người nọ lập tức rã rời, cảm thụ này tuyệt diệu không thể tả.

Bảo Nhi thân mật ôm lấy cánh tay của hắn, lông mày khẽ nhếch, khóe mắt chứa ý cười nói, “Ca ca, Bảo Nhi biết ca hiểu muội nhất, đến tẩu tẩu cũng ghen tỵ!”

“Oh…” , đám người hiểu ra kéo dài giọng hô, mọi người vừa gật đầu, vừa tản đi.

Lúc nam nhân kia từ trong cảm giác tuyệt vời ấy tỉnh táo lại, lập tức xụ mặt xuống, trong mắt trong suốt dâng lên một tầng hơi nước, thật giống như sương mù trên núi xa, đẹp mà thông suốt.

Mẹ nó, lại xuất ra chiêu này! Bảo Nhi không nhìn khuôn mặt non nớt làm cho người thích kia nữa, mang theo Mộc Cận xuống bậc thang.


“Nhạc công tử, chúc mừng! Con của ngài và bà chủ Nhạc nhất định lớn lên giống như tiên đồng, chờ bà chủ Nhạc sinh, chúng ta sẽ tới xin chút điềm tốt!” , một phụ nhân lớn tuổi thân thiết nói với Nhạc Mặc.

Trong đầu Nhạc Mặc bỗng nhiên hỗn độn, trong mắt tuôn ra vui sướng khó nói nên lời, nở một nụ cười thân thiện hiếm thấy với bà ấy, trong nháy mắt lướt trở về Phượng Y Các.

Tuy nói tuổi bà tử kia đã một bó to, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy nam tử cười tuấn mỹ như vậy, ngây tại chỗ một hồi lâu.

Bảo Nhi đang phối màu cho tập tranh trang phục mùa đông, đây chính là quần áo hạ xuân năm mới, cần chú trọng thiết kế. Không chỉ chế tác một năm này không, mà còn mở đầu cho năm tiếp theo.

Bản chất quần áo mùa đông cần nhất chính chống lạnh, quần áo mùa đông nơi này đều hơi lộ ra vẻ thô kệch, mặc không ra mỹ cảm gì có thể nói; một số cái gọi là đẹp lại hy sinh yếu tố cơ bản nhất của nó, hoàn toàn không thể chống đỡ được khí lạnh mùa đông.

Bảo Nhi thiết kế gần một tháng mới định ra kiểu dáng, tổng cộng bốn bộ. Cùng một kiểu xử lý chi tiết lại chia ra hơn mười loại, mỗi người có thể dựa vào yêu thích tiến hành lựa chọn.

Thuốc màu khác nhau theo tỷ lệ điều chế ra, căn cứ bảng pha màu tự chế, không ngừng điều chỉnh thử. Cho đến khi màu sắc đạt tới độ hài lòng mới bằng lòng bỏ qua.

Thấy bé con kia yên tĩnh ở đó điều chế thuốc màu, vẻ mặt Nhạc Mặc xen lẫn vui mừng cùng thấp thỏm. Tim vốn đập rộn ràng đột nhiên bình tĩnh lại, từng bước thận trọng đến gần.

Thấy người cố ý thả nhẹ bước kia, Bảo Nhi buông hộp màu điều chế xuống, cười rạng rỡ với nam nhân kia, nụ cười này như trăm hoa đau nở, sáng lạng chói mắt.

Tim Nhạc Mặc lại không thể kiềm chế nhảy lên, lần đầu tiên khẩn trương như thế.

Bảo Nhi nhìn bộ dạng khác thường của nam nhân kia, khóe mắt nhảy lên, ném bút chà đặc chế trong tay đi, đứng lên. Nhưng thấy Nhạc Mặc chăm chú nhìn bụng của nàng, buồn bực khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn.

Trong mắt phượng của Nhạc Mặc nhanh chóng thoáng qua vẻ mê hoặc, nhưng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Nhi hoang mang, lập tức thu lại thần sắc, thản nhiên như thường kéo người vào trong ngực, ôm đến giường êm bên cạnh.

“Đã xảy ra chuyện gì?” , khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Nhi hơi căng thẳng.

“Chỉ là rất nhớ nàng!” , đôi mắt như xuân thủy lộ ra vẻ trêu đùa thường thấy, môi mỏng khẽ nhếch nói.

“Thật có tiến bộ, nào, thưởng một cái!” , ôm cái cổ kia, cười lúm đồng tiền sáng chói.

“Nhóc tinh ranh” , nhanh chóng ôm người sang bên giường, màn lụa nhẹ buông xuống, cả phòng ái muội.

“Chàng muốn làm gì?” , mỗ nữ vô tội vễnh đôi môi đỏ mọng lên, màu sắc lóng lánh này, sáng ngời giống như nước thấm trên trái anh đào, chọc người thương yêu.

“Sinh thêm một Tiểu Bảo Nhi, ” trong mắt u ám của mỗ nam dần dần thấm đẫm ham muốn, giọng nói trầm thấp, âm thanh từ tính như một vị thần mê hoặc lòng người.

“Mới không cần, ” mỗ nữ rất là bướng bỉnh ra chân, đạp nam nhân không có bất kỳ phòng bị kia ra, khẽ nhếch lông mày ngồi dậy. Nàng không cần vì nối dõi tông đường mà sinh hoạt, không trách được Nhạc Mặc vừa trở về liền nhìn chằm chằm bụng nàng, thì ra là muốn cho nàng sinh con. Nghĩ như vậy, trong lòng rất không thích ứng, chẳng lẽ trước kia hắn ngủ với mình, trong đầu luôn nghĩ đến việc sinh con?

Trong mắt vốn đang đùa giỡn bỗng hiện lên tức giận, không còn sáng ngời như lúc trước nữa. Nhạc Mặc ôm người ở trong ngực, nâng cái cằm kia lên, thấy trong mắt kia chứa oán giận, trong lòng có chút lo lắng. Lại chọc trúng chỗ nào của bé con này rồi?

Chẳng lẽ phản ứng lúc hắn vừa mới trở về, làm cho trong lòng nàng không vui? Hắn tưởng lời của người ta là thật, nhưng thấy phản ứng của nữ nhân nhà mình không khác với bình thường, trong lòng lập tức hiểu rõ. Đương nhiên hắn sẽ không tạo cho nàng bất kỳ áp lực gì, cái hắn muốn chỉ là nàng thôi. Mắt phượng lưu chuyển cưng chiều nồng đậm, con cái, nếu nàng không thích, không cần cũng được.

Thấy trong mắt phượng kia tràn đầy trêu đùa, tức giận trong mắt càng sâu thêm.

“Nam nhân chết tiệt, đập chết chàng…” , vung nắm đấm nhỏ đánh lên gương mặt tuấn tú kia, mắt phượng của Nhạc Mặc khẽ xao động, kéo tiểu móng vuốt kia qua, ôm người vào trong lòng.

Bảo Nhi lập tức cảnh giác, nam nhân xảo trá phúc hắc này, tuyệt đối không thể xem thường. Luôn kinh địch như vậy sẽ bị hắn đùa giỡn ở trong lòng bàn tay, quá mất mặt.

Chống khuỷu tay đẩy lồng ngực kia ra, mỗ nam lập tức tránh ra, nhưng lại đưa chân dài quét ngã người xuống giường. Bảo Nhi vẫn không thể bò dậy, sau lưng liền bị lồng ngực rắn chắc kia áp lên gió thổi không lọt, chuyện trêu chọc đụng chạm này dẫn đến cả người tê dại.

Lúc này lý trí càng chiếm thượng phong, nhưng tất cả đi đứng đều bị kiềm chế, không làm gì được. Mắt hạnh lóe lên, nghiêng đầu qua, nhìn nam nhân kia cười kiều mỵ một cái. Thừa dịp nam nhân kia ngây ngẩn, nhanh chóng quay ngược lại, đi đứng cùng sử dụng, đẩy nam nhân kia ra, lưu loát xoay người, nhảy xuống giường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.