Đọc truyện Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên – Chương 67: Thân phận
Editor: Cà Rốt Hồng – Diễn Đàn Lê Quý Đôn
Người tới hơn hai mươi người, trong tay lắc đại đao, phản chiếu dưới ánh lửa, lạnh lẽo lòng người. Thấy còn có một mỹ nhân, càng thêm hưng phấn đảo quanh xe ngựa.
“Ha ha, đại ca, hôm nay thật đúng là vận khí tốt, mỹ nữ như vậy, dứt khoát mang về làm đại tẩu chúng ta đi!”
“Ha ha ha ha” , chung quanh một tràng tiếng hô hào hưởng ứng.
Đại Hồ Tử cầm đầu, thích chí cười lên, “Được! Ca ca ghi cho các ngươi một công! Phát nhiều tiền thưởng hơn một chút. Ha ha ha ha.”
Trương Đại Thúc giương cánh tay, che chắn Bảo Nhi ở phía sau, nhẹ buông tay, bầu trời đêm lập tức phát ra một đóa hoa trắng.
“Không tốt, hắn đang phát tín hiệu! Mau lên!” , Đại Hồ Tử có chút kinh ngạc gào thét, không ngờ một phu xe bình thường còn có đồ chơi này, nhất định không thể coi thường.
Bảo Nhi không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, trong lòng rất khẩn trương, nhiều người như vậy, Trương Đại Thúc đi đứng bất tiện, một mình nàng chỉ có thể ứng phó mấy người.
Hai người cùng lúc giương đao về phía Trương Đại Thúc, Bảo Nhi vừa định ngăn cản, Trương Đại Thúc đã tung ra hai chưởng, hai người kia còn chưa kịp kêu lên, miệng liền phun máu tươi, tê liệt ngã xuống đất. Người vây quanh kinh hô một trận, lui về phía sau hai bước co rúm lại.
Bảo Nhi có chút chưa hồi hồn, theo sát ở phía sau Trương Đại Thúc. Thủ lĩnh kia dẫn đầu vọt tới, còn chưa có đến gần, thì nghe một tiếng lẹt xẹt vang lên, một vòng người lập tức quỳ hai đầu gối xuống đất, ôm hai chân, lăn lộn kêu rên.
Khi thấy bóng dáng màu trắng kia gần tới trước mặt thì Bảo Nhi há hốc mồm, ngây người. Ai có thể nói cho nàng biết, đây rốt cuộc là tình trạng gì vậy?
“Bảo Nhi, không sợ, tướng công ở đây!” , lập tức được hơi thở quen thuộc kia bao quanh, được ôm vào xe ngựa.
Bên ngoài tiếng kêu khóc đã biến mất một cách kỳ lạ, xe ngựa tiếp tục vững vàng đi về phía trước.
Bảo Nhi trừng mắt to nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú quen thuộc kia, không nháy mắt một cái. Đây là tướng công mỗi ngày nấu cơm giặt giũ cho nàng kia sao?
“Bảo Nhi, đừng sợ, tướng công ở đây!” , thấp giọng dụ dỗ, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt kia một cái, ôm càng chặt hơn.
Cái đầu nhỏ kia giãy ra, sờ sờ gương mặt đó, “Chàng là Nhạc Mặc sao?”
Nhạc Mặc vuốt trán, nhếch môi, hơi nhíu mắt, mang theo tà mị trước sau như một, “Chẳng lẽ Bảo Nhi không biết tướng công sao?”
Giọng điệu trêu chọc này, trừ nam nhân kia, còn có thể là ai?
Tức giận tránh ra, “Chàng rốt cuộc là ai?” , thật sự rất muốn mắng người, trong đầu nảy ra một suy nghĩ, mình bị lừa, còn bị lừa rất thảm!
Nhạc Mặc lại kéo bé con kia vào trong ngực, “Chàng buông ra! Chàng là tên khốn kiếp!” , hiện tại Bảo Nhi rất cần tỉnh táo, đầu nàng không xoay chuyển được.
Nhạc Mặc có chút vô tội mặc cho bé con kia vứt sang một bên, nhẹ giọng nói, “Bảo Nhi, trở về ta sẽ từ từ giải thích cho nàng, có được không?” Đổi lấy chỉ là một cái thờ ơ.
Một lát sau, thấy bé con kia không có căng chặt như vậy nữa, hơi nhích tới gần một chút, “Bảo Nhi, tướng công chính là tướng công! Vĩnh viễn đều như thế!”
“Chàng cách xa ta một chút!” , gầm lên giận dữ , mỗ nam chỉ đành phải lại lui về chỗ cũ, có chút thương tâm chau mày lại.
Bảo Nhi giống như đang ở trong mây mù, ai có thể nói cho nàng biết, đây là thế nào? Tướng công của nàng không phải là nông dân trồng trà bình thường sao? Mới vừa rồi kia là chuyện gì xảy ra? Tại sao bay tới được? Còn dẫn theo một đám người áo đen.
Trương Đại Thúc không phải là một lão đầu què sao? Tại sao chân cũng không què, vừa ra tay, trực tiếp giết chết hai người?
Cái thế giới này như thế nào? Còn có bao nhiêu thứ nàng không biết?
Bảo Nhi một đường đều bị vây trong trạng thái ngây dại, xe ngựa dừng lại rồi, cũng không biết, Nhạc Mặc không dám trực tiếp đưa tay ôm người, chăm chú nhìn nàng.
Theo khe hở của rèm, mới biết đã đến Phượng Y Các, muốn đứng dậy mới biết chân đã tê cứng, suýt nữa ngã quỵ, Nhạc Mặc trực tiếp ôm người vào trong ngực, ôm xuống xe.
Bảo Nhi cũng không còn giãy giụa, tùy hắn ôm lên lầu.
Nhạc Mặc đứng ở bên giường, không chớp mắt nhìn bé con kia.
“Bảo Nhi, tướng công không biết nên nên bắt đầu nói từ đâu. Tướng công vĩnh viễn đều là tướng công, những chuyện khác, nàng từ từ sẽ biết.” Nắm lấy bàn tay múp míp nhỏ bé kia, trái tim lơ lửng mới xem như buông xuống.
Ngây ngốc một đường, hiện tại trong đầu mới bắt đầu vận hành, nàng thật sự không cần để ý những thứ khác, nàng chỉ biết, bất kể người đàn ông này là ai, cũng sẽ vẫn yêu mình sâu đậm như cũ, cái này đã đủ rồi, không phải sao?
Kéo chăn ra, ngã xuống giường, tối nay có chút chấn động, bây giờ nàng cần tiêu hóa một chút. Nhạc Mặc nhẹ nhàng cởi giày cho nàng, cũng lên giường. Muốn ôm nàng vào trong ngực, suy nghĩ một chút, vẫn nên để cho nàng yên lặng sẽ tốt hơn. Nằm ở bên cạnh, nhìn sườn mặt của nàng.
Khi Bảo Nhi tỉnh lại, lại lăn vào trong ngực người ta, áo ngoài cũng bị cởi ra, chỉ mặc một cái áo trong.
Ngẩn đầu lên, nhìn kỹ gương mặt tuấn tú kia, không tự chủ phủ lên đỉnh lông mày của hắn, phác hoạ qua lại.
Đây là nam nhân của nàng, người thân duy nhất đời này, cũng là người yêu nàng nhất. Bất kể thân phận của hắn là cái gì, hắn vẫn là hắn, là lão công của nàng.
Mỗ nam phúc hắc, vốn đã tỉnh dậy từ sớm, nhưng có chút bất an, không biết nữ nhân nhà hắn sẽ phản ứng ra sao. Khi cảm nhận được tiếp xúc thân mật kia thì khóe miệng không tự chủ nhếch lên, gợn lên một gợn sóng nhỏ.
Thò tay đè lại đầu nhỏ kia, chụp lên môi anh đào kia, quấn lấy cái lưỡi thơm tho ấy, triền miên mút vào. Cho đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn đó có chút đỏ lên, mới thu hồi đầu lưỡi, lật người đè người xuống dưới thân.
Bảo Nhi được cơ hội, cuối cùng có thể hít hơi rồi, chặn miệng lại, nhìn chằm chằm nam nhân kia, “Chàng còn để ta sống hay không?”
Mỗ nam tà mị nghiêng người, đầu lưỡi liếm lên lỗ mũi xinh xắn kia một cái, nhếch đuôi mắt lên, nửa nhô thân lên.
“Chàng muốn làm gì, ta mặc kệ, một điểm duy nhất, nếu như, dám để cho nữ nhân khác đụng vào chàng, vậy thì chàng vĩnh viễn đừng trở về!” , đẩy nam nhân kia ngã ra giường, bá đạo quay về phía gương mặt tuấn dật phi phàm nói.
“Vi phu nào dám, chỉ cần phu nhân là đủ rồi!” , nửa mở vạt áo, lười biếng ôm người đến trước người.
“Chàng tốt nhất nhớ kỹ cho ta, nếu không… hừ hừ” , nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia cười xán lạn như thế, cả người Nhạc Mặc run rẩy.
Bảo Nhi và Nhạc Mặc cùng đi xuống lầu, trong tiệm còn chưa mở cửa, Trương Đại Thúc đang sắp xếp vải vóc trên kệ. Nhìn lại cái chân khập khiễng kia, khóe miệng Bảo Nhi không nhịn được co rút, thật đúng là biết cải trang! Quay đầu liếc nam nhân kia một cái, trong đầu lập tức hiện ra mấy chữ, thâm tàng bất lộ, phúc hắc xảo trá!
Nhạc Mặc nhíu lông mày một cái, nhìn vẻ mặt bé con kia, khẳng định không muốn hắn tốt. Aizz….
Mắt thấy sắp đến Trung thu rồi, khắp nơi trên đường phố đều lộ vẻ vui mừng. Ngược lại gần đây Nhạc Mặc ít có đi ra ngoài, đều ở bên cạnh nàng, thỉnh thoảng ôm nàng, hôn nhẹ nàng. Bảo Nhi đến giờ còn chưa cho hắn vẻ mặt gì, ngoài chuyện trong cửa hàng, thì đến hậu viện loay hoay với những thứ hoa cúc sắp trổ bông kia, Tiểu Đậu Tử và Tiểu Bạch đều nuôi ở hậu viện, Bảo Nhi làm cho vườn hoa một vòng hàng rào vây quanh, không thể để bị hai tên nhóc kia làm hư.
“Nữ nhi à, cái cửa hàng Phượng Y Các mới mở trong trấn kia, buôn bán rất tốt, buôn bán trong cửa hàng của con thì ngược lại vắng vẻ không ít” , Liễu thị ngồi xuống ghế đệm ở bên cạnh, nhìn Ngô Yên Nhiên.
Ngô Yên Nhiên đang xem sổ sách trong tay, nghe Liễu thị nói như thế, ngước mắt, dừng một chút, lại tiếp tục vùi đầu viết vẽ.
Liễu thị thấy nữ nhi có phản ứng, khóe môi nhếch lên nở một nụ cười ý vị thâm trường, “Nghe nói, mở cửa hàng, là thê tử của Nhạc Mặc…. ” , kéo dài âm cuối, nhìn Ngô Yên Nhiên.
“Nương, con nói rồi, chuyện của con không cần người quan tâm! Người tốt nhất đừng nhúng tay vào!” , không dịu dàng giống như thường ngày, trong mắt mang theo ẩn nhẫn cùng ngoan lệ.
Liễu thị thấy nữ nhi như thế, trong lòng cũng có suy tính, ta đã nói rồi, nữ nhi của Liễu Nhược Yên ta, làm sao kém được!
Lần đi ra ngoài này, cũng không có bất kỳ kết quả gì, thật vất vả có một cơ hội, tới Ngô châu, nhưng không có bất kỳ đáp án nào. Theo quy củ, trước Trung thu, hắn nhất định phải về Trung Thành. Nhưng mà, trước khi chuyện còn chưa có hiểu rõ, hắn làm sao yên tâm được.
“Chủ tử, tin tức trong cung tới, chúng ta phải mau trở về!” , một người cung kính đứng nghiêm một bên.
Vẻ mặt Mộ Dung Dục âm trầm, nhìn chằm chằm cái bóng bên chân, “Chờ một chút.”
Người nọ cúi đầu, từ từ lui xuống.
Hoa đào trên hồ chập trùng, sau giữa trưa nắng ấm chiếu vào mặt hồ, nổi bật lên sóng gợn lăn tăn. Mặt hồ rất rộng, bên bờ đông, mấy chiếc thuyền hoa đi lại, chỗ nước cạn, hai con cò trắng đang tìm thức ăn, thỉnh thoảng gật đầu, xòe cánh.
“Sang một bên, vướng víu!” , liếc nam nhân kia một cái, “Đậu Đậu, tới bên mami này!” , Tiểu Đậu Tử vừa run rẩy nhìn gương mặt âm u kia, vừa chui vào trong lòng Bảo Nhi.
“Đậu Tử nhà ta đã lớn như vậy rồi!” , cúi đầu muốn hôn xuống cái đầu kia, trong nháy mắt liền bị một cái tay áo chặn lại.
Tiểu Đậu Tử vội vàng chạy qua một bên, thành thật cách Bảo Nhi một đoạn.
Bảo Nhi giận dữ đứng lên, nhìn chằm chằm nam nhân đang cười mặt mày hớn hở kia, “Chàng muốn nháo loại nào?” , một tiếng gào to, Tiểu Đậu Tử nhanh chân bỏ chạy. Mỗ nam nhếch đuôi mắt mị hoặc, thấy hơi mệt đỡ trán, “Bảo Nhi, mấy ngày gần đây vi phu đều cảm thấy rất là không thoải mái, nàng tới xem cho vi phu thử xem.” Nói xong liền gác cánh tay qua vai Bảo Nhi.
“Cải trang, thì tiếp tục cải trang đi!” , hất bả vai ra, xách bình nước bên cạnh lên, tiếp tục tưới nước. Nam nhân chết tiệt này, chính là một đại yêu nghiệt! Đối đãi với thứ người như thế, quyết không thể nhân từ nương tay. Bảo Nhi, nhớ lấy, nhớ lấy nha! Sắc đẹp trước mặt, nhất định phải vượt qua được hấp dẫn oa!
Miệng lẩm bẩm, nhíu chặt chân mày.
Nhạc Mặc không nhịn được nhếch khóe môi lên, lại dời đến bên cạnh Bảo Nhi, vói đầu nói: “Bảo bối, gốc cây này đã uống no thì phải?”
Lúc này Bảo Nhi mới chú ý tới, nửa bình nước đã tưới hết lên trên gốc cây kia, vội vàng thu tay, hung hăng liếc nam nhân kia một cái, Nhạc Mặc vô tội sờ lỗ mũi một cái.
“Bảo Nhi, phía đông hồ đài sen đã chín rồi, nàng muốn đi xem một chút hay không?” , Nhạc Mặc hiểu rất rõ bé con này, đối với ăn chơi, nàng luôn không có sức chống cự.
Bảo Nhi nhón chân lên, nhìn hồ sen phiến lá đã có chút vàng kia một cái, để bình nước xuống, liền sải bước ra bên ngoài hàng rào.
Lâu rồi không có ăn hạt sen tươi, trong trí nhớ có lẽ là một lần đi Tây Hồ, len lén hái được một đài sen to của người ta, lúc ấy vừa hưng phấn vừa mang theo một chút cảm giác tội lỗi. Mùi vị đó, vừa thanh ngọt, vừa mang theo mùi thơm thoang thoảng, wow, dư vị vô tận!
Nhạc Mặc muốn đi giúp một tay, Bảo Nhi kéo ra, đạp cọc gỗ, liền nhảy tới. Nhạc Mặc nhẹ nhàng nhảy một cái, theo sát ở bên cạnh nàng.
Phía đông mặt hồ bắc một cái đình nối vào trong hồ, giống như là lầu các treo ở trên mặt hồ, trang trí cực kỳ tinh xảo, phía dưới chính là hồ hoa sen, từng mãng lá tròn lớn, theo gió lay động.
Đài sen ở rìa hồ sớm bị người đi đường hái hết, bên trong một chút, thì còn đang ngạo nghễ đứng thẳng.
Không cần duỗi cánh tay cũng biết, khẳng định với không tới, thật vất vả tìm được một nhánh cây ở bên cạnh, không chờ đợi thò vào trong hồ. Tức chết tỷ rồi! A a a! Chống nạnh, vòng vo qua lại mấy vòng. Tốt, ngươi chờ cầu xin ta đi, ta không tin làm không được!
“Bảo Nhi, trúng ý cái nào rồi? Tướng công hái tới cho nàng” , nhìn bé con kia giậm chân, Nhạc Mặc biết, thời điểm gần tới rồi, kéo dài một lát nữa, bé con kia sẽ xù lông, vội vàng di chuyển đến bên cạnh.
Bảo Nhi vừa định chịu thua, thì thấy bên cạnh có một chiếc thuyền nhỏ đang đậu. Không để ý nam nhân kia, nhảy lên trên thuyền nhỏ, tháo dây thừng, cầm mái chèo gỗ nhỏ bơi bơi.
Nhạc Mặc nghiêng người dựa vào thân cây bên cạnh, rất hứng thú nhìn chằm chằm bé con kiêu ngạo kia. Bảo Nhi mất hết một đống sức thật to, nhưng không biết tại sao, thuyền vẫn bất động! Ném mái chèo xuống, thở hổn hển gục xuống mũi thuyền.
Lúc này mỗ nam mới ra sân, còn chưa có thấy nhảy lên như thế nào, người đã lên trên thuyền rồi.
Mỗ nam hình như rất biết chèo, hai ba cái, thuyền liền theo phương hướng đi tới trước. Nhạc Mặc dời cái đầu nhỏ đang úp sấp ở trên thuyền lên trên đùi của mình.
Suy cho cùng là thịt nên gối lên rất thoải mái, cớ sao mà không làm, nằm ở trong lòng thuyền, nhìn một mảng lá cây kia từ trước mặt xẹt qua, trong lòng có chút ngưa ngứa, thật muốn nằm tại đây trôi qua một đêm.
Khi thấy đài sen kia gần ngay trước mắt Bảo Nhi hưng phấn không biết nên làm sao.
“Nè, các ngươi làm cái gì vậy! Chèo thuyền của ta trở lại đây!”