Đọc truyện Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên – Chương 63: Bình yên 3
Editor: Cà Rốt Hồng – Diễn Đàn Lê Quý Đôn
Lần này đi vào trấn cũng là quyết định bất chợt, cũng không có hẹn với Lý Tuyết Diên. Làm phiền nàng ấy nhiều rồi, trong lòng cũng áy náy. Bảo Nhạc Mặc tìm xe bò của Trương Đại Thúc, đón xe bò đi, dậy sớm một chút là được.
Tuy nói là đi nhà Hà Hoa ăn điểm tâm, lúc sáng sớm Nhạc Mặc vẫn cùng dậy với nàng, đưa nàng qua, cho đến khi các nàng ăn cơm xong, lên xe, mới xoay người về nhà.
Chuyện lần trước, có đúng là Mộ Dung Dục trùng hợp đi ngang qua, hay là vốn chính là do hắn đặt bẫy? Chuyện lần này, hoàn toàn là nhằm vào hắn, chỉ có điều ngược lại đã cho hắn một cơ hội làm rõ. Khẽ híp mắt phượng, đứng ở chỗ ruộng dốc, nhìn mặt trời dần dần hiện lên.
Đến trong trấn, đi đến cửa hàng trước, bên trong là mấy hỏa kế Lý Tuyết Diên điều từ Lý Ký tới, đang quét dọn bên trong.
Các loại đồ vật trang trí giá áo…, tất cả đều được thu xếp xấp xỉ rồi, còn thiếu hàng mẫu và vải vóc thôi. Bảo Nhi vẫn chưa từ bỏ ý định với Mộc DiệpTrang kia, vải vóc tốt như vậy, cũng coi như là một trong những sản phẩm cạnh tranh quan trọng, tại sao có thể bỏ qua.
Bảo hai hỏa kế, đi theo nàng và Hà Hoa đến Mộc Diệp Trang kia lần nữa, người ta còn chưa mở cửa. Gõ một hồi, cũng không có ai để ý. Chờ một hồi, bên trong truyền đến tiếng ly chén vỡ vụn.
Có chút không đúng, “Bà bà, người có ở nhà không?” Bảo Nhi ghé vào khe cửa gọi vào trong. Dán lỗ tai vào thì nghe thấy bên trong có tiếng rên khẽ, vội vàng bảo hai hỏa kế kia đạp cửa. Vào trong phòng, thì thấy bà bà nằm trên mặt đất, cái ly bể ở một bên, đau đớn rên rỉ, mở miệng lại không nói được lời nào.
Hà Hoa muốn đi đỡ, Bảo Nhi vội vàng ngăn lại, vội vàng đi gọi hỏa kế vào, đi mời đại phu ở y quán, kết quả gần giống như Bảo Nhi suy đoán, lão nhân gia bị trúng gió rồi. Có thể tốt hay không, còn phải xem ý trời.
Nhìn một vòng mới biết lão nhân gia chỉ ở có một mình, trong hậu viện có một cái ao lớn, bên cạnh là một vài cái vạc lớn, đều là đồ vật dùng để nhuộm vải.
Đại phu kê mấy loại thuốc, nói là bảo người sắc xong mang tới. Bà lão này ở một mình qua nhiều năm như vậy, thật không dễ dàng. Hỏi kỹ một chút, mới biết. Thì ra là, năm xưa Mộc Diệp Trang là bố trang nổi danh nhất Đào Huyện, buôn bán còn mở rộng đến Ngô Châu. Nhưng sau đó bị một tên lường gạt gạt hết tất cả cả gia nghiệp, cửa nát nhà tan.
Bảo Nhi không biết nên lấy tâm tình gì đi phán xét, ngược lại đại phu kia lại cảm tạ Bảo Nhi một phen, nói là bạn cũ nên sẽ tìm người đến hầu hạ. Bảo Nhi cũng yên lòng, lôi kéo Hà Hoa rời đi.
Chuyện bố trang sợ là không có kết quả rồi, dẫn theo Hà Hoa mua chút điểm tâm, ngồi xuống một khối đất trống ăn. Rất là hữu duyên, lại đụng phải Ngô Yên Nhiên.
“Muội muội tới rồi! Tại sao không đến tiệm của ta xem một chút?” , giọng nói Ngô Yên Nhiên êm ái, rất là thân mật.
“Gần đây việc quá nhiều, không có thời gian rãnh” , Bảo Nhi đứng lên, đặt điểm tâm trong tay vào trong tay Hà Hoa, giọng nói lạnh nhạt.
Ngô Yên Nhiên có chút ngỡ ngàng, rất nhanh liền khôi phục lại bộ dạng thân thiện kia. Bảo Nhi hơi cong môi, nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng ta.
“Tỷ tỷ mời muội muội ăn cơm trưa được không? Bày tỏ chút tâm ý của ta” , nói xong liền đi tới, kéo cánh tay Bảo Nhi.
“Được!” , nhếch mày nhìn về phía Hà Hoa: “Hà Hoa, tới đây ra mắt Ngô tỷ tỷ.” Rút cánh tay về, kéo Hà Hoa đến bên cạnh.
“Xin chào Ngô tỷ tỷ!” , thấy hai nha đầu đi theo bên cạnh Ngô Yên Nhiên kia vẻ mặt âm trầm, Hà Hoa sợ hãi thục ra phía sau Bảo Nhi.
“Đừng xa lạ như vậy, chúng ta cùng nhau đến tửu lâu phía trước đi!” , đi lên túm cánh tay khác của Bảo Nhi, bước lên trước dẫn đường.
Quả nhiên, dẫn các nàng vào tửu lâu tốt nhất trên trấn, tửu lâu Minh Hương. Ngô Yên Nhiên ghê gớm thật! Bảo Nhi liếc nhìn tấm bảng kia, cong cong khóe môi.
Hai hỏa kế ở lại ngoài cửa, lúc này Ngô Yên Nhiên mới chú ý tới, thì ra hai người này là Bảo Nhi dẫn theo, che khóe miệng nói: “Chẳng lẽ là Nhạc công tử không yên lòng, còn sắp xếp cho muội muội hai người đi theo bảo vệ?”
“Đúng vậy, lần trước gặp phải mấy tên du côn, lần này dẫn theo hai hỏa kế, tướng công cũng có thể yên tâm.”
“Ồ, còn có chuyện như vậy à?” Ngô Yên Nhiên có chút kinh ngạc hỏi. Theo tiểu nhị đến một gian nhã gian.
“Đúng vậy, bị một nha đầu lừa gạt, còn nói là tỷ tỷ tìm ta đấy!” Bảo Nhi nhẹ nhàng ngồi xuống, lạnh nhạt nói.
“Hả, ta không biết!” , Ngô Yên Nhiên lộ vẻ mặt nóng nảy, vội vàng đứng lên, đứng ở bên cạnh Bảo Nhi: “Muội muội, tỷ tỷ thật sự không biết, nhất định là có người muốn khích bác quan hệ của chúng ta.”
“Ha ha, tỷ tỷ, ta chọc tỷ thôi! Nhìn xem tỷ bị sợ đến mức nào.” Bảo Nhi cười vỗ vỗ tay của nàng ta, an ủi. Khóe mắt liếc về phía nha đầu trên đầu buộc dây cột tóc bên kia, khóe miệng thoáng cười lạnh.
Ngô Yên Nhiên là một người biết cách xử sự, hỏi Bảo Nhi và Hà Hoa muốn ăn cái gì, rồi căn cứ những món có trong tiệm, gọi một bàn.
Hà Hoa có chút câu nệ, Bảo Nhi cầm cái đĩa nhỏ trước mặt nàng lên, gắp cho nàng mỗi thứ một ít.
“Muội muội thật là một người biết săn sóc.” Ngô Yên Nhiên gắp cho Bảo Nhi một miếng cá, bỏ vào đĩa nhỏ của Bảo Nhi.
“Ha ha, được tướng công chăm sóc đã lâu, cũng liền học được.” Nhìn Ngô Yên Nhiên, cười nhạt đáp lại. Còn bắt được chút ảm đạm chợt lóe lên rồi biến mất, thay đổi trở về vẻ mặt thân thiết, rất tự nhiên nói một vài lời hâm mộ trên mặt nàng ta.
Người có thể giữ được bình thản, còn là nữ nhân, thì thật sự không đơn giản. Bảo Nhi nhếch môi cười nhạt.
Có người trả tiền, không ăn cũng uổng, Bảo Nhi cũng không muốn nói chuyện nữa, vừa ăn, vừa gắp cho Hà Hoa.
Ngô Yên Nhiên vẫn như cũ cười như hoa mùa xuân, bảo Bảo Nhi ăn nhiều một chút. Thấy nha đầu bên cạnh mang vẻ mặt khinh bỉ nhìn, Bảo Nhi cúi đầu, nhíu mày.
Cơm nước xong, Bảo Nhi hỏi Ngô Yên Nhiên, bố trang vùng lân cận, nhà nào tốt. Ngô Yên Nhiên biết được Bảo Nhi cũng muốn buôn bán đồ may sẵn, rất tích cực giới thiệu, còn nói gặp phải khó khăn thì trực tiếp đi tìm nàng ta là được. Cho Bảo Nhi địa chỉ một bố trang, nói chất lượng của nhà kia rất tốt, còn có thể trì hoãn trả tiền sau.
Tướng công nhà nàng bên ngoài có thể có thêm nhiều người ái mộ như vậy thật là tốt á, có mở quán cơm, có mở khách điếm, đến lúc đó ăn, mặc, ở, đi lại toàn bộ đều có người bao, đầy đủ mọi thứ á.
Không biết, nếu Nhạc Mặc biết bé con nhà hắn nghĩ như vậy, có thể tức giận đến bất tỉnh hay không…
Bảo Nhi dám nghĩ như vậy, cũng bởi vì hiểu rất rõ nam nhân nhà mình, cho dù bên ngoài ong bướm bay ngập trời, người ta vẫn như cũ một phiến lá cũng không dính thân. Nghĩ như vậy, Bảo Nhi liền nghĩ đến một ý tưởng táo bạo, cái này đều là nói sau.
Đối với người có mục đích không trong sáng, nếu người ta nguyện ý bỏ ra, bản thân ngươi cứ vui vẻ tiếp nhận là được, không cần có bất kỳ gánh nặng gì.
Ở dưới sự chỉ dẫn của Ngô Yên Nhiên, rất nhanh Bảo Nhi đã tìm được bố trang nhà đó, chất vải và màu sắc hoa văn quả thật không tệ, coi như khó có được. Bàn bạc với ông chủ đến trưa, yêu cầu cơ bản cũng đều nói xong rất rõ ràng rồi. Bởi vì không phải số lượng lớn, bọn họ không thể cung cấp nhuộm màu sắc và hoa văn tự định, trước mắt chỉ có thể cung cấp những thứ cơ bản đang tương đối lưu hành kia.
Tổng thể mà nói, Bảo Nhi vẫn hài lòng, liền trực tiếp ký đơn hàng, chọn những loại khác nhau, yêu cầu qua hai ngày nữa đưa đến cửa hàng. Ông chủ kia cũng là người dễ nói chuyện, số tiền có thể trả sau. Như vậy, Bảo Nhi thuận tiện không ít.
Lúc trở lại trong thôn mặt trời vừa xuống núi, chân trời còn ánh nắng chiều nhuộm hồng cả một vùng, ý thu vô tận. Không để cho Trương Đại Thúc đưa về, hai người trực tiếp đi về từ đầu thôn.
“Phu nhân, vừa trở về sao? Tới nhà ngồi một chút.” Một vị phụ nhân thân thiết ở trong sân chào hỏi với Bảo Nhi.
“Đúng vậy, đại tẩu, đợi nhàn rỗi rồi trở lại thăm nhà sau.”
Bảo Nhi thích loại cảm giác chất phác này, không có bất kỳ tranh chấp quyền lợi, lục đục đấu đá lẫn nhau gì. Đơn giản tự nhiên.
Lúc đến nhà Hà Hoa, đúng lúc thẩm thẩm đang làm bánh rau hẹ, cho Bảo Nhi hai cái lớn, quấn ở trong vải trắng, bảo Bảo Nhi cầm về nhà.
Lúc từ đầu hẻm đi qua, đụng phải Lưu thị, Lưu thị nâng bụng bự, đang ở trong sân hái ớt xanh.
“Thẩm nó, ớt xanh này to ngon, ngươi mang một ít trở về đi.” Giọng nói có chút khàn khàn, mang theo một chút run run.
Bảo Nhi không ngờ Lưu thị có thể nói chuyện với nàng, từ lúc Trụ Tử ngã bệnh tới giờ, nàng ta vẫn trốn tránh mình.
“Được, ” Bảo Nhi đáp một tiếng, đứng ở bên cạnh sân.
Lưu thị luống cuống tay chân hái cho Bảo Nhi một rổ, lại thuận tiện hái hai trái bầu, một trái bí đỏ. Đầy ắp một rổ, đưa tới tay Bảo Nhi. Bảo Nhi nhận lấy, đi vài bước quay đầu lại nói, “Ngày mai ta tới trả lại rổ nghen.”
“Ừhm, ừhm!” Mặt Lưu thị có chút sưng vù, mang theo nụ cười rực rỡ. Bảo Nhi nhếch khóe miệng, xách theo cái rổ nặng, trở về phòng nhỏ Trà viên.
Đến bên kia bờ sông liền bắt đầu gọi Nhạc Mặc, Nhạc Mặc ném cái xẻng xuống, tạp dề cũng không kịp cởi xuống, bèn đi đón người.
“Ở đâu ra cái rổ nặng như vậy?” Nhạc Mặc nhận lấy rổ.
“Nàng dâu Nhạc Đông cho.” Bảo Nhi cắn bánh trong tay, khoác lấy cánh tay Nhạc Mặc nói.
Nhạc Mặc không nói gì, chỉ nhìn bé con kia một cái, nhếch môi.
“Ưmh, thẩm thẩm làm bánh ăn ngon thật, chàng nếm thử một chút.”
Nhạc Mặc trực tiếp thuận theo một hàng dấu răng kia cắn một cái, “Ừhm, hôm nay tướng công cũng làm đồ ăn ngon cho nàng.” Nhìn bé con kia nhướng mày.
“Đồ ăn ngon gì?” , nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mặt tràn đầy nụ cười.
“Nàng đoán đi!”
“Đoán không ra.”
“Nàng đoán một chút xem.”
“Ừhm, nghĩ không ra.”
“Bé con lười.”
“Ha ha”
Trong ráng nắng chiều, một đôi bóng hình tựa sát vào nhau.
Về đến nhà, vội vàng nhoài về phía bếp lò, bên mép nồi đang bốc hơi nóng.
“Bảo Nhi, tránh xa một chút, cẩn thận nóng.” Nhạc Mặc vội vàng nhắc nhở.
“Cũng là mùi rau hẹ, chàng hấp cái gì vậy?” , mắt mở to, hỏi nam nhân kia.
“Nép sang một bên” , bộ dạng mỗ nam đắc ý, mở nắp nồi ra. Hơi nóng lập tức lượn lờ đầy phòng, Bảo Nhi xề lại gần, mới biết thì ra là hấp sủi cảo. Thò tay muốn lấy ra.
Nhạc Mặc ném nắp vung xuống, vội vàng kéo cái tay nhỏ bé kia lại, “Bảo bối, đừng nóng vội.”
Một câu, liền làm cho Bảo Nhi lâng lâng, tiếng gọi có thể ngấy chết người. Nam nhân nhà nàng, càng ngày càng biết tán tỉnh, lúc trước thật đúng là coi thường hắn.
Bảo Nhi không nhớ rõ đã ăn bao nhiêu cái, Nhạc Mặc ở bên cạnh nhắc nhở rất nhiều lần, nhưng tay nhỏ bé vẫn không nhịn được tiếp tục lấy. Rốt cuộc cảm thấy sắp chống đỡ không được, hiệu ứng giới hạn dường như còn chưa tới số không, không thể không bội phục á!
Buổi tối mỗ tiểu nhân bắt đầu ở trên giường lăn lộn, “Tướng công, ta ăn quá nhiều, đều tại chàng.”
Nhạc Mặc bất đắc dĩ nhếch môi, “Ừ, ừ, đều là lỗi của tướng công.”
Ôm bé con kia vào trong ngực, rửa chân cho nàng.
“Tướng công, chuyện cửa hàng, đã sắp xếp xong xuôi, vài hôm nữa thì có thể khai trương!” , ôm cổ của mỗ nam bắt đầu đắc ý.
“Bảo Nhi thật giỏi! Muốn thưởng một chút không!” , hôn gương mặt bầu bĩnh kia một cái.
“Hôm nay, lại làm phiền người tình cũ của chàng, mới làm xong chuyện bố trang.” , nhìn nam nhân kia, trong bụng tấm tức nói.
“Thật sao?” , mỗ nam nhếch đuôi lông mày lên, thấy vẻ mặt mỗ tiểu nhân lập tức trầm xuống, lại nói tiếp, “Vi phu thật sự không biết người tình cũ ở đâu ra thế?”
“Có phải nhiều quá nên không nhớ rõ hay không?”
“Ha ha, vi phu nghĩ, có một Bảo Nhi là đủ rồi.” Vội vàng kết thúc đề tài, để ngừa mỗ tiểu nữ nhân lại để tâm vào chuyện vụn vặt.
“Hoa ngôn xảo ngữ, lời ngon tiếng ngọt, nói xằng nói bậy…” mỗ nữ nói xong bỏ chạy thật xa, bỗng nhớ ra, “Đúng rồi, còn phải thương lượng với tướng công chuyện này!”
Nhìn vẻ mặt bé con kia có chút rối rắm, “Việc chuyển nhà?”
“Làm sao chàng biết?”
Nhạc Mặc kéo chăn, đắp lên chân cho bé con kia, “Nàng là nữ nhân của ta, sao ta không biết nàng đang nghĩ cái gì?” Mỗ nam nói rất là thản nhiên.