Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Chương 61: Bình yên


Đọc truyện Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên – Chương 61: Bình yên

Editor: Cà Rốt Hồng – Diễn Đà Lê Quý Đôn

Thoáng cái đầu của Bảo Nhi trống rỗng, nhưng rất nhanh trấn định lại. Lúc này, tất cả buồn lo đều phí công vô dụng, nhất định phải làm rõ ràng chuyện xảy ra trước, sau đó sẽ suy tính đối sách. Một khắc cũng không chậm trễ, ngồi xe ngựa đuổi theo.

Hiện tại Bảo Nhi rất tỉnh táo ngồi ở trong xe ngựa, Nhạc Mặc chắc chắn sẽ không làm chuyện phạm pháp gì, trong này nhất định có hiểu lầm.

Người có thể từ phủ Ngô Châu tới, vậy khẳng định không phải là chuyện bình thường, như thế nào lại dính dáng đến tướng công chứ?

Một đường đuổi tới, cũng không có đuổi kịp, đi thẳng đến phủ nha Ngô Châu, còn chưa có đến gần liền bị người cản lại.

Hiện tại quan trọng nhất là, gặp mặt tướng công một lần, làm rõ ràng đầu đuôi sự tình. Liều lĩnh xông vào, sẽ không có lợi ích gì, Bảo Nhi lui trở lại.

Phủ nha Ngô Châu đối diện đường cái Thanh Hà, ở cửa phủ có sáu người đang làm nhiệm vụ, rất là sâm nghiêm. Nghĩ tới không biết tướng công ở bên trong chịu khổ như thế nào, đôi mắt chua xót khó chịu. Cho tới nay, đều là mình lệ thuộc vào tướng công, nhưng bây giờ, nàng là hy vọng duy nhất của tướng công, nàng nhất định phải kiên cường.

Dặn dò hỏa kế đánh xe, bảo hắn đi tửu lâu Minh Hương tìm Mộc công tử, nói là Nhạc Mặc bị nhốt ở phủ Ngô Châu. Bản thân mình thì tìm một chỗ đặt chân ở quán trọ đối diện với phủ Ngô Châu.

Phòng giam không phải là chỗ người ở, bất kể như thế nào, phải cứu người ra trước. Muốn chờ tìm được chứng cớ, rửa sạch tội danh, vậy phải chờ tới ngày tháng năm nào.

Đút bạc, giữ cửa cũng không nhận, trước khi chưa định tội, thì không cho phép dò hỏi. Xem ra, phải bàn bạc kỹ hơn rồi.

Bảo Nhi quanh quẩn tới lui ở trong hẻm nhỏ chếch với phủ nha, khi nhìn thấy một phụ nhân đầu đội khăn vải xách theo cái rổ nhỏ từ bên cạnh đi qua thì ý tưởng trong đầu chợt lóe lên, cơ hội tới rồi.

“Đại tỷ, ta thấy quần áo trên người ngươi thật đẹp, hai ta đổi cho nhau như thế nào?” Bảo Nhi chạy tới, vẻ mặt tươi cười.

Tẩu tử kia, quan sát Bảo Nhi một phen, nói thầm trong lòng, nha đầu này thiếu đầu óc à, quần áo của mình chỉ là vải thô, sao có thể so được với tơ lụa trên người nàng ta chứ! Thấy nha đầu kia cười ngây thơ như vậy, suy nghĩ này càng chắc chắn hơn. Dù sao chính nàng ta muốn đổi, cũng không nên trách ta nhé.

Mắt phụ nhân kia lóe lên, “Ngươi thích, vậy thì đổi đi. Nhà ta ở ngay bên cạnh, đến nhà ta đi.”


Đổi quần áo xong rồi, Bảo Nhi nghĩ chút biện pháp mắc nối với nàng ta, nghe ngóng chút chuyện hoang đường xảy ra gần đây ở thành Ngô Châu. Cuối cùng, Bảo Nhi mượn khăn trùm đầu của người ta, cùng với cái rổ đi ra ngoài, phụ nhân kia rất là hào phóng, nói là tặng không cái rổ luôn. Thấy Bảo Nhi đi xa, phụ nhân kia vội vàng đóng cửa lại, vui vẻ ngây ngất đi lòng vòng ở trong phòng.

Xách theo cái rổ nhỏ, đến quán nhỏ bên cạnh mua hai đĩa thức ăn, mấy cái bánh bao, trùm cái khăn lên đầu, đi về phía nhà lao phủ nha vào cửa thăm người thân.

“Trời ơi, ông là người không có lương tâm, tim của ông đều bị chó ăn hết. Ta ngày ngày cực khổ làm công kiếm tiền, ông lại giả trang làm đại gia, đi ăn chơi đàng điếm. Vì một kỹ nữ còn góp mạng của mình vào, ông nói ta đây là mạng gì chứ, hai mẫu tử chúng ta phải sống thế nào hả… ô ô… ” cúi đầu, lau nước mắt.

Mấy người giữ cửa kia vừa nghe thấy, bèn hiểu. Mấy ngày trước, ở khu dân nghèo Thành Bắc có một côn đồ nghèo, phô bày giàu sang, đi dạo kỹ viện, vì cùng người ta tranh giành một kỹ nữ, ra tay đánh chết người. Ai ngờ người bị đánh chết chính là tiểu thiếu gia Trương phủ Thành Nam, náo động khắp thành á. Trực tiếp bị hạ ngục định tội, sau mùa thu vấn trảm.

Mấy người đương sai, đều lộ ra vẻ thương hại, một phụ nhân đáng thương, sau này còn dẫn theo đứa bé, thế này sống thế nào chứ, quá khó khăn rồi.

Bảo Nhi lộ ra khe hở, thấy độ lửa gần được rồi, ngồi thẳng xuống đất, “Ông bảo hai mẫu tử chúng ta sống thế nào, con ngày ngày kêu khóc muốn cha, ông là đồ lang tâm cẩu phế, tại sao tuyệt tình như vậy!” Gào khóc, một người trẻ tuổi bên cạnh vành mắt cũng đỏ lên.

Đi tới, kéo cánh tay Bảo Nhi, “Tẩu tử, đừng khóc, sau này dẫn theo đứa bé sống qua ngày cho tốt, á.”

“Ô ô, quan gia, ngài để ta đi vào gặp mặt một lần đi, đời này, cũng coi như duyên phận cuối cùng.” Nước mắt nước mũi tèm lem. Bảo Nhi thật hối hận, xoa ớt cay hơi bị nhiều rồi…

Mấy người kia liếc mắt nhìn nhau, có chút khó xử. Bảo Nhi liền vội vàng kéo người trẻ tuổi kia, “Quan gia, ngài hãy khai ân, kiếp sau ta sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài! Để cho ta gặp mặt một lần cuối đi, sau này sẽ không còn cơ hội nữa. Hắn vô tình, ta không thể vô nghĩa!”

Ai có thể không xúc động, đại tỷ này quá ngốc, trượng phu đã như vậy, còn tới đưa cơm. Aiz, thôi được, nữ nhân mạng khổ!

Mấy người nhìn nhau gật đầu một cái, người trẻ tuổi kia đưa người vào bên trong. Bảo Nhi cúi đầu, quan sát từng người từng người.

“Đại tỷ, ngươi phải nhanh lên một chút nha!” Nói xong móc chìa khóa ra, mở  một phòng giam bên cạnh ra, “Vương Lại, nàng dâu nhà ngươi tới thăm ngươi.” Đương sai đó đi tới chỗ người nửa chết nửa sống co quắp trên mặt đất kia hô.

Bảo Nhi vội vàng kéo khăn trùm đầu lại, người nọ hoàn toàn không nhúc nhích được thân thể, trong miệng phát ra tiếng hừ hừ. Bảo Nhi yên tâm. Bước nhanh đi vào, để rổ ở một bên, quỳ trên mặt đất khóc. Đương sai kia lắc đầu một cái, thở dài đi ra ngoài.


Phòng giam nơi này không thông nhau, cửa làm bằng từng cây sắt thô to, những chỗ khác đều là tường đá. Thấy đương sai kia bỏ đi, Bảo Nhi vừa khóc, vừa xách rổ nhìn từng gian. Trong lao phần lớn là tội phạm tử hình hoặc là tội phạm nghiêm trọng, rất nhiều người thấy Bảo Nhi nhìn vào bên trong, chỉ nhướng mí mắt một cái, rồi nhắm lại. Có lẽ là cảm thấy người sắp chết rồi, không có hi vọng gì nữa.

Khi thấy bóng dáng trắng thuần kia, lo lắng tích tụ một ngày, rốt cuộc không áp chế nổi nữa, ngồi xuống cạnh cửa quay về phía bên trong khóc. Nàng ở bên ngoài lo lắng gần chết, mà nam nhân kia thì vẫn ở bên trong bình tĩnh đọc sách.

Nhạc Mặc nghe được tiếng khóc, chỉ cho là bên cạnh có nhà ai đó đến thăm người thân. Chuyện này đột nhiên xảy ra như vậy, tiểu nữ nhân nhà hắn chắc cũng bị dọa sợ. Chân mày nhíu chặt, khóe miệng khổ sở, trong lòng nổi lên đau nhói. Không khỏi ngước mắt lên nhìn về phía cạnh cửa, vừa nhìn lên, sách trong tay cầm không được nữa, bộp một tiếng rơi xuống đất.

“Bảo Nhi….”

Bảo Nhi chỉ biết là nam nhân kia ngước mắt lên trong nháy mắt đã đến cạnh cửa, coi như có lương tâm.

Nhạc Mặc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hoa lê đẫm mưa kia, tâm níu chặt, chuyện lần này… rất không nên.

“Bảo Nhi, ngoan nào, sao nàng lại tới đây? Không phải tướng công vẫn tốt sao? Hả?” Dùng lòng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, nhìn vệt trắng vệt đen trên mặt nàng, khóe miệng khẽ nhếch, thật muốn ôm bé con kia vào trong ngực yêu thương thật tốt một phen.

“Chàng là tên khốn kiếp, kẻ bạc tình!” , nhìn sắc mặt hắn cũng không tệ lắm, thật là một ngày lo lắng vô ích, không nhịn được nữa liền mắng.

“Đúng, đúng, tướng công không đúng, làm tổn thương lòng của bảo bối. Ngoan nhé” Nhạc Mặc kiên nhẫn dụ dỗ.

“Không có thời gian cùng chàng liếc mắt đưa tình. Vì sao bọn họ bắt chàng? Ta sẽ nghĩ biện pháp cứu chàng ra ngoài.” Hít mũi một cái, lập tức ngừng khóc, nghiêm chỉnh hỏi Nhạc Mặc.

“Bảo Nhi, nàng không cần lo lắng, nàng chỉ cần nhớ cho kỹ, tướng công nhất định sẽ không có chuyện gì. Nghe lời, về thôn trước đi.” Cách rào chắn sắt, chỉ có thể bóp nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, an ủi.

Bảo Nhi có chút không hiểu, nhưng vẫn cảm giác được chút ý tứ hàm xúc khác. Lúc nhìn về phía đôi mắt trong veo vỗ về kia, lo lắng trong lòng giảm đi không ít.


Cũng không đáp lời, cứ như vậy nhìn nhau một hồi, “Bảo Nhi nhà ta, biến thành con mèo con ngây ngốc sao?” Mỗ nam khẽ cười, nhếch môi hỏi.

“Bảo Nhi, tự chiếu cố mình thật tốt được không?”

Bảo Nhi rất khinh bỉ liếc Nhạc Mặc một cái, tại sao lại giống như mình bị nhốt ở trong tù! Ngược lại hắn là người đến thăm tù vậy, rất tiêu sái tự tại.

“Có người sắp vào, Bảo Nhi, ” Nhạc Mặc thu lại nụ cười, nhắc nhở. Nhìn hóa trang của nàng, nhất định là đã suy nghĩ ra mưu ma chước quỷ gì đó để vào đây.

Thời gian có hạn, đành phải cho nam nhân kia một nụ hôn gió, rồi chạy trở về phòng giam lúc đầu, quỳ gối khóc thảm thiết, thuận tay quệt chút bụi đất, bôi lên trên mặt. Lại biến trở về bà tử mặt xám tro kia.

Tuy nói Nhạc Mặc nhất định sẽ không có việc gì, nhưng Bảo Nhi vẫn còn có chút lo lắng. Không thể trở về thôn trước, bèn ở quán trọ nhỏ kia. Ngày hôm sau không đợi được Mộc công tử, ngược lại đợi được Lý Tuyết Diên và Thượng Quan Dực.

“Hỏa kế nhà ngươi làm việc thật không tệ!” , nhìn về phía sắc nữ kia, Bảo Nhi không nhịn được thở dài nói.

Thượng Quan Dực nghe sơ qua, trực tiếp đi phủ Ngô Châu, bảo là muốn tìm Thứ Sử Đại Nhân kia hàn huyên một chút. Lý Tuyết Diên ở một bên an ủi Bảo Nhi, nói là mang theo rất nhiều ngân phiếu.

Buổi chiều, Thượng Quan Dực trở lại, đầu tiên là không lên tiếng, chỉ nhìn chòng chọc Bảo Nhi một hồi.

“Lão đầu tử kia nói, có người tố cáo, tướng công nhà nàng giúp thí sinh gian lận, tạm bắt giữ, chờ sau thi Hương tái thẩm.”

“Hả? Làm sao tướng công nhà muội biết chứ?” Bảo Nhi còn chưa lên tiếng, Lý Tuyết Diên đã bắt đầu bất bình dùm rồi.

Thượng Quan Dực không chớp mắt nhìn Bảo Nhi, ngược lại không có hoảng hốt lo sợ như dự đoán, trái lại rất bình tĩnh.

Thượng Quan Dực không đợi lâu, liền đi ra ngoài. Ngược lại lần này Lý Tuyết Diên không có đuổi theo ra ngoài, cùng ở bên cạnh Bảo Nhi.

“Đuổi theo nam nhân của tỷ đi, để ta nán lại một lát.” Có vài thứ, nàng cần suy nghĩ lại từ đầu một lần.

Thấy bộ dạng Bảo Nhi không đùa giỡn như thường ngày, Lý Tuyết Diên không nói gì, ngoan ngoãn đi ra ngoài.


Ngô Châu sản xuất nhiều về lá trà cùng tơ lụa, nơi này có bến tàu lớn nhất Lan Khải, là nơi giao thương hàng hóa Nam Bắc, từ xưa đến nay chính là nơi phồn hoa.

Sau khi Bảo Nhi gặp được Nhạc Mặc, đã thả lỏng tâm xuống, nhưng vừa rồi lại nghe là có người vu cáo, tâm yên bình lại nổi lên gợn sóng.

Trong lòng có loại dự cảm, chuyện đám côn đồ lưu manh muốn kinh bạc nàng lần trước, cùng chuyện lần này, là cùng xuất phát từ tay một người. Nói như vậy, cảm giác ban đầu của nàng chính là sai.

Tuy tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng lấy hiểu biết của nàng đối với nữ nhân, làm tổn thương nàng thì có thể, nhưng tuyệt đối không có khả năng đi hãm hại Nhạc Mặc, vậy chính là người khác rồi.

Tướng công biết có người muốn hãm hại mình, nên mới có thể bình tĩnh thản nhiên như vậy sao? Hay là chỉ là vì an ủi mình?

Không để ý, bên ngoài nhà nhà đã lên đèn rồi, lầu các nhà ở san sát nối tiếp nhau, tầng tầng thẳng đứng, hiển lộ rõ phồn hoa lộng lẫy. Thuyền hoa trên sông nhỏ cũng treo đèn lồng màu đỏ lên thật cao, tiếng ca múa liên miên không dứt.

Cùng Lý Tuyết Diên ăn cơm tối xong, Bảo Nhi đề nghị muốn đi ra ngoài đi dạo một chút. Tuy Lý Tuyết Diên có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ tới Bảo Nhi có thể nghĩ thoáng, thì không thể tốt hơn nữa, vui vẻ đi theo.

Ngô Châu phồn hoa, khác xa với tưởng tượng. Đường phố thông thoáng rộng lớn, đều là người đến người đi nhộn nhịp. Tất cả cửa hàng cửa tiệm mở rộng ra, không khác ban ngày. Lý Tuyết Diên kéo cánh tay Bảo Nhi, hết nhìn đông tới nhìn tây. Lòng Bảo Nhi cũng không thảnh thơi, dù cho thay đổi hoàn cảnh, trong đầu vẫn là chuyện của Nhạc Mặc.

Người vu cáo, nhất định là lấy chuyện Nhạc Mặc viết sách luận làm văn cho thư quán. Nếu thật sự có thư sinh mang đi trường thi, gian lận bị bắt, tội Nhạc Mặc hiệp trợ gian lận quả thật không thể lạc quan. Ánh nến trong đèn lồng lập lòe, lúc sáng lúc tối, giống như tâm tình lênh đênh của nàng giờ phút này.

Thành Ngô Châu, ở một tư trạch (nhà riêng).

“Chủ tử” , người tới có chút thấp thỏm.

“Kết quả gì?” , giọng nói lạnh lẽo, xen lẫn vẻ tức giận.

“Năm đó đúng là mất dấu ở khu vực Ngô Châu, chỉ là….” , người đứng thẳng đứng không vững nữa, quỳ xuống một bên.

“Cốp” , cái ly sứ màu trắng vỡ vụn từng mãnh, mãnh vụn đầy bàn.

“Để cho các ngươi tra xét lâu như vậy, cho ta kết quả như thế này sao? Hả?” Không khí chung quanh như đông lại, âm lãnh tận xương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.