Đọc truyện Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên – Chương 59: Thổi một hồ nước mùa xuân gợn lăn tăn
Editor: Cà Rốt Hồng – Diễn Đàn Lê Quý Đôn
Bảo Nhi chợt cảm thấy cả người phát run, thân thể này quá nhạy cảm, chịu không được một chút hấp dẫn. Đúng, không thể trách ta, nguyên nhân là do thân thể này.
Không chịu được trêu chọc của nam nhân kia, không bao lâu sau, thì nhẹ nhàng rên rỉ. Trong lòng suy nghĩ phải dè dặt một chút, nhưng bản năng lại nghênh hợp.
Giày vò đến hơn nửa đêm, mỗ nam mới cho mỗ nữ cơ hội ngủ. Buổi sáng, trời vừa mới sáng, Nhạc Mặc liền nhẹ nhàng thức dậy. Trong phòng còn lờ mờ, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của bé con, Nhạc Mặc lần mò trong bóng đen rời giường, cũng không có đốt đèn.
Kéo màn vải lên, ra gian ngoài nhóm lửa, chưng hai quả trứng cho Bảo Nhi, lại cắt nhỏ chút hành lá, trộn vào chút bột làm cho nàng hai cái bánh nướng. Bỏ bánh đã nướng xong vào một cái rỗ tre nhỏ, đặt cùng một chỗ với trứng chưng.
Rón rén đi tới mép giường, đặt tờ giấy viết xong vào bên gối. Hôn gương mặt non nớt kia một cái, ém chăn mỏng cho nàng, lúc này mới ra cửa.
Đến trong trấn, mặt trời đã sắp đến giữa không trung. Lần này hắn không chỉ vì chuyện bố trang, quan trọng hơn là, hắn muốn biết ngày hôm qua rốt cuộc Bảo Nhi đã xảy ra chuyện gì.
“Thúc ở cửa thành chờ ta là được, không cần đi theo.” Nhạc Mặc thản nhiên nói.
Trương Đại Thúc khom người, lui về, đứng thẳng bên cạnh xe bò.
Nhạc Mặc đi thẳng tới cửa hàng trà Lý Ký, trong tiệm mới vừa mở cửa, hỏa kế bước nhanh dẫn người tới chỗ ngồi.
“Khách quan muốn uống trà gì? Chúng ta có… “
“Ta tìm Lý Tuyết Diên.” Cắt ngang lời nói của hoả kế kia.
“Không biết khách quan là?”, có thể gọi thẳng tên tiểu thư nhà bọn họ, hơn nữa khí chất xuất chúng như thế khẳng định không phải người bình thường. Hỏa kế nhìn sắc mặt, hỏi khẽ.
“Ta tên Nhạc Mặc.”
“Vậy Nhạc công tử chờ một lát, tiểu nhân đi bẩm báo.” Ra hiệu cho những người bên cạnh khác tiếp đón, vui vẻ chạy ra hậu đường.
Lý Tuyết Diên ngáp đi ra, thấy Nhạc Mặc, không tự chủ sửa sang lại quần áo một chút. Chào hỏi, ngồi vào bên cạnh bàn.
“Bảo Nhi đâu? Chỉ một mình huynh sao?” Ngồi nghiêm chỉnh, ra hiệu Nhạc Mặc uống trà.
Nhạc Mặc xoay ly trà trong tay, mắt nhìn chằm chằm lá trà trong ly kia, “Ngày hôm qua, đã xảy ra chuyện đặc biệt gì sao?”
“Hả?” , mắt Lý Tuyết Diên xoay một vòng, chẳng lẽ Bảo Nhi trở về vẫn còn tức giận, nam nhân nhà muội ấy đã chạy tới đây hỏi tội rồi. Trả lời thế nào cho phải đây?
“Ta, ta…” ấp úng, Nhạc Mặc ngước mắt lên, nhìn lướt qua. Lý Tuyết Diên lập tức đỏ mặt, vội cúi đầu.”Ta không phải cố ý, ngày hôm qua ta chỉ lo nói chuyện với người khác, ném muội ấy sang một bên, sau đó muội ấy đi ra ngoài ta cũng không biết.”
“Không có chuyện gì khác sao?” , không khỏi cau mày lại.
“Không có, thật sự không có. Sau đó ta tìm một vòng cũng không tìm được, cuối cùng tự muội ấy trở về.” Lý Tuyết Diên bảo đảm mở mắt thật to, nhìn Nhạc Mặc, lại cúi đầu rất nhanh, níu lấy tay áo.
Nhạc Mặc để ly xuống, nhíu mày một cái, Bảo Nhi sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà ưu phiền.
Hỏa kế chờ ở bên cạnh kia chợt nhớ tới ngày hôm qua, có một nam nhân tiễn Nhạc phu nhân về. Cũng không biết nên nói ra hay không, lo lắng ở bên cạnh xoa xoa tay.
Nhạc Mặc ngước mắt lên nhìn về phía hỏa kế kia, hỏa kế kia lập tức có chút phát run. Lý Tuyết Diên cũng chú ý tới, “Tiểu Lâm Tử, ngươi làm sao vậy?”
“Nô tài, nô tài không biết có nên nói hay không.” Thấy là tiểu thư nhà mình hỏi, bình tĩnh không ít.
“Cái gì nên nói hay không nên nói, nói!” Lý Tuyết Diên sợ nhất mấy người lằng nhằng, thấy hắn ấp a ấp úng, cất cao giọng lên.
Tiểu Lâm Tử quay về phía Lý Tuyết Diên, cung kính nói: “Chiều hôm qua, nô tài nhìn thấy một vị công tử tiễn Nhạc phu nhân về, Nhạc phu nhân còn nói một vài lời cảm tạ người đó. Công tử kia còn bảo Nhạc phu nhân sau này phải cẩn thận một chút, đừng đi một mình. Nô tài đáng chết, nô tài không biết chuyện này có nên nói ra hay không. Thỉnh cầu tiểu thư bỏ qua cho nô tài!” Tiểu Lâm Tử có chút run rẩy quỳ xuống bên cạnh bàn.
Nhạc Mặc khẽ híp mắt lại, Lý Tuyết Diên có chút nóng nảy, “Có phải người nọ mặc gấm màu lam, dung mạo rất tuấn tú hay không.”
“Không, không phải vậy, công tử kia mặc gấm vóc màu trắng, hình như Nhạc phu nhân gọi hắn là Mộc công tử, nô tài cũng không có nghe rõ.” Thấy tiểu thư nóng nảy, Tiểu Lâm Tử vội vàng giải thích.
Nhạc Mặc không có ở lại, đứng lên, chấp tay chào Lý Tuyết Diên, xoay người ra khỏi quán trà. Đón lấy ánh mặt trời, trong mắt mang theo vẻ nghĩ ngợi, Mộc công tử, xem ra, ta cần phải đi thăm viếng một chút.
“Ta sớm mong ngươi có thể tới, tại sao đến hôm nay mới tới, để cho ta đợi thật lâu đấy.” Mộ Dung Dục đưa tay ý bảo Nhạc Mặc ngồi xuống giường nhỏ, tự mình rót trà, đưa tới. Nhạc Mặc đứng dậy khom người nhận trà, ngồi xuống.
“Là Tử Hiên thất lễ” Nhạc Mặc nhẹ giọng đáp lời.
“Ngươi có thể tới là tốt rồi, sao coi là thất lễ.” Mộ Dung Dục nhếch nhẹ khóe miệng, khóe mắt mỉm cười.
“Hôm nay Tử Hiên có chút lỗ mãng, nhưng vẫn muốn biết một chuyện, mong Mộc công tử thứ lỗi cho.” Trong mắt Nhạc Mặc khẽ gợn sóng, lúc đối mặt vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
Mộ Dung Dục khẽ cau mày lại, “Không biết Tử Hiên vì chuyện gì?”
“Là vì chuyết kinh.” Trong mắt mang theo quả quyết cùng kiên nghị. Mộ Dung Dục cảm thấy có chút áp lực, nhưng khi ngước mắt đối mặt cặp mắt bình tĩnh kia lại nhìn không thấu.
Mộ Dung Dục vốn không có ý định nhắc lại chuyện này, nghĩ lại, lần này có lẽ là cơ hội lôi kéo tốt.
“Nhạc phu nhân hoàn toàn không có nói cho ngươi biết?” Mộ Dung Dục kéo dài giọng ra, như vậy, đôi mắt của Nhạc Mặc có chút thâm trầm xuống.
“Ừhm, chắc sợ ngươi lo lắng thôi.” Nhìn vẻ mặt Nhạc Mặc, lại nói, “Ngày hôm qua lúc ta gặp được Nhạc phu nhân, sắc mặt Nhạc phu nhân tái nhợt, đang bị bốn tên du côn vây quanh, thật may là ta biết chút quyền cước, chế phục bốn người kia. Nhạc phu nhân hòa hoãn một hồi lâu, mới hồi hồn.” Nhìn gân xanh nổi lên trên cái trán kia, lại nói, “Tử Hiên yên tâm, bốn người kia đã bị ta phái người xử lý.” Nói xong, nâng ly trà lên, qua khe hở, khóe miệng cong cong.
Vẻ mặt Nhạc Mặc đã hoàn toàn lạnh xuống, tay để ở bên người, đã nắm thành quyền, mu bàn tay nổi gân xanh.
Đã không muốn tiếp tục ở lại, đứng dậy chuẩn bị hành lễ.
“Tử Hiên, bốn người kia là bị người sai khiến, ta còn đang điều tra, nếu có tin tức, ta lập tức phái người thông báo cho ngươi.”
“Đa tạ!” Chấp tay thi lễ, đạp bước chân nặng nề rời đi, rời khỏi tửu lâu Minh Hương.
Mộ Dung Dục đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn bóng lưng trong trẻo lạnh lùng kia, trong mắt xẹt qua một chút hoang mang. Lại ngồi trở lại giường êm, chơi đùa cây bút ngọc nhỏ.
Trương Đại Thúc thấy Nhạc Mặc trở lại, mặt không biến sắc mở dây buộc xe, xoay đầu xe bò về phương hướng cần đi. Nhạc Mặc cúi thấp trong mắt lộ ra vẻ ngoan lệ, lúc ngước mắt lên tràn đầy lạnh lùng và xa cách. Hắn không có lên xe, bước đi. Trương Đại Thúc dắt xe bò, đi ở phía sau.
“Ta rốt cuộc là ai?” , trong giọng nói xen lẫn một chút tức giận rồi lại kìm nén, dường như không cẩn thận một chút, sẽ bộc phát.
“Chủ tử, người không nên ép ta, ta không thể nói.” Giọng nói khàn khàn, mang theo bi thương cùng bất đắc dĩ.
Nhạc Mặc nện bước dài, nổi giận, phất tay đánh úp về phía một lùm cây, lùm cây đang thẳng tắp kia bị đánh bay một nửa, cành lá lả tả rơi xuống.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng đè xuống được lửa giận ở trong lòng, xoay người mới biết Trương Đại Thúc đã quỳ gối một bên.
“Đứng lên đi, đánh xe.” Giọng nói bình thản, không có lạnh lùng như lúc trước.