Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Chương 57: Cứu giúp


Đọc truyện Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên – Chương 57: Cứu giúp

Editor: Cà Rốt Hồng 

Bảo Nhi buồn bã ra khỏi cửa hàng kia, lại ngẩng đầu liếc nhìn màn vải kia một cái, thẫn thờ ra khỏi đầu hẻm.

Chuyện vải vóc này không giải quyết được, thì cửa tiệm kia của nàng sẽ không có cách nào mở á! Đây quả thật là chuyện khó giải quyết, lúc trước không có nghĩ đến điểm này. Tìm bố trang khó như thế, sớm biết thì đã sớm chuẩn bị rồi.

“Ngươi có chấm dứt hay không?” , lần nữa không để ý tới vấn đề hình tượng, Thượng Quan Dực phất tay áo đứng dậy. Nữ nhân một phòng đều nhìn về phía Lý Tuyết Diên.

Trợn mắt nhìn đám nữ nhân kia một cái, nâng váy đuổi theo. Vừa ra cửa, mới nghĩ đến Bảo Nhi, lại chui vào, lúc này mới phát hiện người sớm đã không còn.

Ôi trời, đầu óc này của ta! Vỗ vỗ đầu, ở trên đường vừa đi vừa tìm. Bảo Nhi nhất định đã bị chọc tức, mình lại sắp bị mắng rồi.

Chuyện tìm bố trang không có kết quả, nhìn xem mặt trời một chút, hẳn là ba bốn giờ rồi, vẫn sớm đi mua thức ăn xong, đi về nhà thôi.

Không biết đại mỹ nam ở trong nhà đang làm gì, nghĩ đi nghĩ lại, tự khinh bỉ mình một hồi lâu, mới rời khỏi không tới một ngày, liền nhớ người ta, quá khác người. Vội vàng lắc đầu, sửa sang tâm tình lại một chút.

Mộ Dung Dục không tự chủ giãn chân mày đang khóa chặt ra, đi theo bóng dáng kia.

“Ông chủ, gà này bán thế nào?” , Gà có thể dùng cả xương lẫn thịt, mình thích ăn thịt, Đậu Đậu thích ăn xương.

“Mười văn một cân, nếu cô nương mua nhiều, có thể để giá rẽ một chút cho cô nương.” Ông chủ chừng ba mươi tuổi, da tay ngăm đen, cười một tiếng lộ ra hai hàm răng trắng, nhìn làm cho người ta cảm thấy sạch sẽ. Bảo Nhi cũng không định đi nữa, “vậy ông cho ta ba con”. Chỉ ra ba con, bảo ông chủ kia cân xuống.


“Ba con tổng cộng tám cân, nhìn trời cũng sắp tối rồi, còn phải mau về nhà trước trời tối. Cô nương cho bảy mươi sáu văn là được.” , ông chủ cười ha hả cột gà lại cho Bảo Nhi.

“Ừhm, ông có thể đưa đến cửa hàng trà Lý Ký hay không, ta cầm không tiện.” Bảo Nhi có chút lúng túng đưa tiền qua.

“Được rồi, một lát nữa sẽ đưa qua cho cô nương.” Ông chủ kia nhận tiền, đáp.

Bảo Nhi lại mua mấy bó rau xanh, hai cân sườn, ba cân cà, bốn cân ngó sen, cộng thêm hai cân ớt xanh, toàn bộ bảo người ta mang đến Lý Ký.

Mộ Dung Dục xa xa đi theo, nhìn nàng đến từng sạp từng sạp.

Muốn đến gần nàng, lại không có lý do thích hợp. Nàng siêu phàm thoát tục như thế, hấp dẫn hắn thật sâu, sợ rằng liếc mắt một cái, sẽ khó mà quên được.

Đáng tiếc, đã là thê tử của người khác.

Gần đây có thể sẽ phải vào trấn, cũng không cần mua quá nhiều. Tỉ mỉ tính một chút, những thứ này cũng được xấp xỉ rồi.

“Chào ngài, ngài là Nhạc phu nhân sao?” Một nha đầu mười sáu mười bảy tuổi ăn mặc như nha hoàn, gọi lại Bảo Nhi.

“Ừhm? Ngươi là?” Bảo Nhi quan sát nha đầu kia một phen, thì thấy chưa từng gặp qua.

“Tiểu thư nhà ta đang tìm ngài, ta là nha hoàn Lý phủ. Tiểu thư nhà ta đang chờ ngài ở trong phủ!” Tiểu nha đầu vội vàng cười đi qua dìu Bảo Nhi.

“Không có việc gì, ngươi dẫn đường đi” , nữ nhân chết bầm này, tại sao lại chạy về phủ rồi. Đi theo nha đầu kia vòng qua hai ngõ hẻm.

Nha đầu kia đi càng lúc càng nhanh, trong lòng Bảo Nhi bỗng hồi hộp, sao Lý phủ cách xa như vậy?

“Nhạc phu nhân, ở ngay phía trước, sắp tới rồi.” Nha đầu kia thấy Bảo Nhi không có theo kịp, chậm bước chân lại, quay đầu lại gọi.

Bảo Nhi thẳng tắp nhìn về phía đôi mắt nha đầu kia, nha đầu không có gì khác thường, lúc này Bảo Nhi mới đi theo, có thể là ta đa tâm.

Lại rẽ vào hai ngõ hẻm, mắt thấy cũng sắp tới khu hoang vu bên cạnh trấn, “Ngươi đứng lại!” Bảo Nhi quát lên, nhưng nha đầu kia cũng không quay đầu lại, nhanh chân bỏ chạy. Tình huống không đúng, Bảo Nhi xoay người chạy trở về.

Vừa tới đầu hẻm, liền bị hai tên du côn chận lại, xoay người đi sang bên kia, cũng có hai người đi ra. Bảo Nhi đè lại sợ hãi trong lòng xuống, qua lại quét mắt nhìn bốn tên kia, mỗi người cường tráng như trâu. Dùng sức mạnh, nàng thật sự không nắm chắt. Nếu bọn họ cùng tiến lên, nàng hoàn toàn không trốn thoát.

“Các ngươi muốn làm gì?” , tuy là sợ, nhưng giọng nói vẫn ổn định.

“Ha ha, ngươi nói chúng ta có thể làm gì?” , nhìn bộ dạng gian xảo lén lút thậm thụt kia, Bảo Nhi bỗng cảm thấy ghê tởm. Nơi này vị trí quá chếch, ngay cả nàng kêu to, cũng kêu không ra người đến.


Bảo Nhi thầm cắm môi, duy trì trấn định, “Các ngươi thu bao nhiêu tiền? Ta có thể trả gấp đôi cho các ngươi!”

“Ha ha, tiểu nương tử này thật đúng là thú vị, chúng ta muốn ngươi, không lấy tiền.” , “Ha ha ha ha” , bốn người nháy mắt ra hiệu, vẻ mặt cười gian.

Vòng vây càng ngày càng nhỏ, nhịp tim Bảo Nhi tăng nhanh khác thường, bất kể như thế nào, cũng muốn đánh cược một lần.

Một bóng dáng màu trắng nhanh chóng tiến đến gần, Bảo Nhi bị kéo qua một bên, bên kia đã là tiếng xương gảy lìa cùng với tiếng gào khóc.

Trong mắt Mộ Dung Dục xẹt qua sát ý, nghĩ tới người bên cạnh, hắn thu hồi đoản đao trong tay áo, nhắc tên đầu lĩnh kia lên, “Nói! Ai phái ngươi tới!” Âm sắc băng hàn.

“Không, tha mạng ah! Chúng ta cũng không biết, là một tiểu nha đầu tìm chúng ta. Đại gia tha mạng, tha mạng.” Ba người kia đã dập đầu đến đầu rơi máu chảy.

Nhịp tim của Bảo Nhi còn chưa khôi phục lại tần số bình thường, đỡ vách tường bên cạnh, ngồi xổm người xuống.

Mộ Dung Dục hất tên du côn cầm đầu kia ra, muốn đưa tay đỡ Bảo Nhi dậy, Bảo Nhi khoát khoát tay, ý bảo nàng không có việc gì.

Mộ Dung Dục vừa nháy mắt, trong bóng tối hai người đi ra, bịt miệng mấy người kia lại, kéo đi.

Bảo Nhi ngồi xổm một hồi, mới bình tĩnh lại. Trong đầu hỗn loạn, ai có thù oán với nàng lớn như vậy?

Sửa lại quần áo, đứng lên, “Mộc công tử, thật vô cùng cám ơn ngài!”

“Ta là bạn của Tử Hiên, đây là việc ta phải làm. Muội tử không cần để trong lòng.” Mộ Dung Dục nhếch khóe miệng, “Muội tử phải đi về nhà sao? Ta phái người đưa muội trở về.”

“Không làm phiền ngài, lần này có xe đưa ta về.” Bảo Nhi có chút hữu khí vô lực đáp lại, Mộ Dung Dục cũng không nói gì, bầu bạn ở bên cạnh, mãi cho đến trà lâu Lý Ký.


“Mộc công tử, ta đến rồi, hôm nay thật cám ơn ngài!”

“Đừng có khách khí như vậy” , thấy Bảo Nhi muốn đi vào, vội hỏi, “Chuyện ngày hôm nay, muội tử có muốn mở rộng không? Ta phái người điều tra giúp muội.”

“Bây giờ ta còn chưa có suy nghĩ tới, cám ơn ngài.” Bảo Nhi nhíu mày, mím môi một cái.

“Ừhm, sau này vẫn nên đừng đi một mình, chú ý nhiều một chút.” Mộ Dung Dục gật gật đầu.

“Ừhm, biết rồi.” Không ngừng lại, vào cửa hàng. Nhưng mà trong lòng lại không bình tĩnh được, có người muốn hại nàng. Khẽ híp mắt lại.

“Muội rốt cuộc cũng về rồi! Ta tìm muội một vòng lớn, ta biết ngay muội sẽ tự mình trở về.” Lý Tuyết Diên nhảy tới, kéo cánh tay Bảo Nhi.

Thấy Bảo Nhi không có phản ứng gì, bĩu môi, “Muội làm sao vậy? Không phải giận ta chứ! Ta không phải cố ý, ta nói một hồi liền… “

“Được rồi, không có việc gì, ta muốn đi về sớm.” Chuyện ngày hôm nay, nàng cần xử lý thật tốt.

“Oh, vậy được rồi, ta bảo người chuẩn bị xe ngựa. Đúng rồi, chợ rau đưa tới vài món đồ, không cần hỏi, ta biết ngay là muội mua, đều đặt ở trên xe rồi.”

Bảo Nhi gật đầu một cái, ôm giấy Tuyên Thành đã có chút nếp nhăn, ra khỏi hậu đường.

Lý Tuyết Diên chỉ cho là Bảo Nhi đang giận nàng, dè dặt ở bên cạnh bày ra bộ dạng uất ức.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.