Đọc truyện Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên – Chương 47: Sắp xếp
Editor: Cà Rốt Hồng – Diễn Đàn Lê Quý Đôn
Đám người kia lập tức có chút hít thở không thông, tay cầm công cụ không tự chủ phát run. Có chút sợ hãikhông rõ nguyên do.
Trương Đại Thúc đứng ở cửa nhà chính, tay cầm tẩu thuốc bắt đầu tăng sức lực, con ngươi có chút đục mang theo ngoan lệ như chim ưng, mắt không hề chớp quan sát động thái của đám người kia.
“Vậy thì đừng trách ta không khách khí!” , lão đầu tử kia tiếp tục nói. Người phía sau cũng bắt đầu nắm chặt công cụ trong tay.
Người bên cạnh xe bò, chân vốn khập khiễng cũng không nhìn ra bất cứ dấu vết gì, bước nhanh dời đến trước người Nhạc Mặc, chắn ở phía trước. Đôi mắt giống như chim ưng nhìn chằm chằm đám người đối diện kia.
Nhạc Mặc không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn như cũ lạnh lùng nhìn lão đầu tử dẫn đầu kia, “Có ta ở đây, các ngươi đừng mơ tưởng tổn thương một cọng tóc của nàng! Đừng ép ta!”
Không có một chút tình cảm, lạnh thấu xương. Vẻ mặt đám người đối diện thay đổi. Người vẫn luôn ôn hòa, nhưng bây giờ, oai phong như thần, lời nói như dao băng.
Lão đầu tử kia không có đứng vững suýt nữa ngã nhào, thật may là được người ở phía sau đỡ lại. Thiếu niên trước mặt đã không phải là đứa trẻ con năm đó rồi.
Bảo Nhi đợi ở trong phòng, tùy thời có thể thăm dò nhiệt độ. Lưu thị ở ngoài rèm, theo khe hở nhìn vào trong.
“Bảo Nhi, ta làm cho con tô mì, con mau ra đây ăn chút đi.” Nhạc Lão Bà Tử bưng chén cách rèm gọi.
Tất cả Bảo Nhi và Nhạc Mặc làm bà ấy đều nhìn ở trong mắt, lúc gặp phải khó khăn vẫn là người trong nhà thân thiết, người khác, đã sớm chạy trốn rất xa. Nghĩ tới những chuyện hoang đường mình làm trước kia, trên mặt tràn đầy nếp nhăn mang theo áy náy.
Bảo Nhi ghé lại đầu giường cẩn thận nghe xem, hình như hô hấp của Trụ Tử đã thông thuận không ít. Thử nhiệt độ một chút, cũng không có nóng như buổi sáng, xem ra, có hiệu lực rồi.
Vén rèm lên, thì thấy Lưu thị ngồi bẹp xuống đất, ánh mắt có chút trống rỗng. Lưu thị thấy Bảo Nhi đi ra, cúi đầu, dịch sang bên cạnh. Nhạc Lão Bà Tử thân thiết cầm chén đưa tới. Nhớ tới chưa có lấy đũa lại vội vàng chui vào phòng bếp.
Trái tim đều làm bằng thịt, huống chi là Bảo Nhi. Bảo Nhi không nói gì, nhận lấy chiếc đũa ăn, “Oh, đúng rồi, hiện tại Trụ Tử đã tốt hơn rồi, chỉ cần tiếp tục uống thuốc, sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa.”
Nghe được câu này, mắt Lưu thị lập tức có tiêu cự, che miệng thấp giọng khóc nức nở. Nhạc Lão Bà Tử cũng quay đầu, lau nước mắt.
“Tướng công, thế nào?” , thấy Nhạc mặc vào sân, Bảo Nhi bưng chén ra khỏi nhà chính.
Nhạc Mặc cưng chìu xoa nhẹ gò má bầu bĩnh kia, “Hẳn là bảo bối nhà ta đói bụng lắm hả! Đã sắp xếp xong xuôi, nàng không cần quan tâm.”
“Còn nói ta, chàng cũng chưa ăn mà” , dùng đũa gắp mì, đưa tới khóe miệng Nhạc Mặc.
“Lão Nhị, trong nồi còn chút mì, để ta múc cho con.” Nhạc Lão Bà Tử dùng tay áo lau mắt, vào phòng bếp.
“Có muốn tướng công làm thêm chút đồ ăn khác cho nàng ăn hay không? Vi phu sợ nàng ăn không đủ no, nhóc kén ăn.” Đưa tay nhéo nhéo cái mũi đáng yêu kia.
“Rất đói, ăn chung đi, buổi tối muốn ăn ngon!” Vừa nhai sợi mì, vừa không quên làm nũng.
“Được!” Bưng chén cho bé con kia, ngồi xuống ghế đẩu trong sân.
Bên kia, Trương Đại Thúc cầm loại thuốc Nhạc Mặc cho, dẫn theo một đám người vào trong núi, bắt đầu hái thuốc.
Trừ những người tụ tập với trưởng thôn ra, gần tối, thừa dịp hái thuốc xong trở lại, Nhạc Mặc tập hợp mọi người lại. Phần lớn người bên trong đều từng được Bảo Nhi giúp nhiều lần.
“Các ngươi có thể tới, đã nói lên các ngươi tin tưởng ta, mà không phải giống như những người khác, coi ta là lệ quỷ. Mọi người hẳn đều biết, lời vô nghĩa ta cũng không muốn nói nhiều. Mọi người nghe được ôn dịch, nhất định vô cùng hốt hoảng, chỉ có điều, các ngươi yên tâm, chỉ cần mọi người làm theo lời ta nói, chúng ta nhất định có thể vượt qua cửa này, chiến thắng ôn dịch.”
“Con nói đi, chúng ta đều tin con! Chỉ cần con nói, chúng ta nhất định làm theo!” Một lão đầu tử lớn tuổi, ngẩng đầu lên nói. Những người khác cũng đều lên tiếng phụ họa.
Bảo Nhi tiếp tục nói, “Trước tiên các ngươi dùng dấm ở nhà mình rắc trong nhà, trong sân một lần, sắc thảo dược chúng ta phát xuống, mỗi ngày mỗi người đều phải uống một chén. Ngày mai, mấy người tới đây, đi theo Trương Đại Thúc vào trong trấn mua thêm chút dấm trở lại, những người khác, căn cứ theo hình dạng thảo dược, lên trên núi hái thảo dược. Hiện tại chỉ có những thứ này, tối mai, vẫn ở nơi này, chúng ta họp lại lần nữa. Tất cả trở về đi.”
Mọi người cầm thảo dược, rối rít giải tán. Có vài người không yên tâm lắm, lại đuổi theo Bảo Nhi hỏi thăm. Bảo Nhi nhất nhất đáp lại, thuận tiện xoa dịu vài câu.
“Mệt không?” Ôm bé con vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho nàng.
“Đúng rồi, vừa rồi ta quên dặn, ngày mai chàng bảo Trương Đại Thúc đến Lý Ký tìm Lý Tuyết Diên, bảo nàng ấy tìm thêm vài xe ngựa, mang đến cho ta chút dấm. Tốt nhất, còn có thể tìm đến cho ta một đại phu y thuật tốt, để ngừa ngộ nhỡ.”
“Ừ, biết rồi. Hôm nay ngủ không ngon, lại mệt suốt một ngày, thân thể có không thoải mái hay không?” Nhạc Mặc khẽ hôn lên cái trán trơn bóng kia.
“Không muốn nhúc nhích, muốn ngủ.” Ôm eo Nhạc Mặc, làm nũng chu miệng.
Nhạc Mặc khẽ cười, ôm ngang bé con lên, trở về phòng nhỏ Trà viên.
Bảo Nhi vừa dính giường liền ngủ mất, Nhạc Mặc đắp chăn lên bụng cho nàng, bắt đầu lấy gạo chuẩn bị làm cơm tối. Bởi vì Bảo Nhi thích ăn cơm gạo, bọn họ phần nhiều là ăn cơm hoặc là nấu cháo.
“Lão Nhị, con đừng làm nữa, ta làm cơm cho hai con, chờ Bảo Nhi dậy, là có thể ăn cơm.” Nhạc Lão Bà Tử nhẹ nhàng vào phòng.
Nhạc Mặc liếc mắt nhìn rèm vén lên, “Mọi người ăn trước đi, không biết lúc nào Bảo Nhi mới tỉnh ngủ, chúng ta không qua được.”
Nhạc Lão Bà Tử khom lưng, có chút xấu hổ, không biết đặt tay ở chỗ nào, “Lão Nhị à, trước kia, trước kia nương làm rất nhiều chuyện hoang đường, xin lỗi hai con… “
“Nếu đã qua, thì đừng nói nữa.” Đổ gạo đã vo xong vào trong nồi, thêm chút nước, bắt đầu nhóm lửa.
Ngày hôm sau Bảo Nhi tỉnh ngủ thì sắp trưa rồi, tối ngày hôm qua nửa đêm thức dậy ăn cơm, hiện tại bụng cũng không đói. Nhạc Mặc không có ở đây, chắc là đi sắp xếp công việc.
Mở nắp nồi ra, bên trong có cháo và dưa muối. Rầm rầm rào rào giải quyết, cầm chén bỏ vào trong nồi, thêm nước, đậy cái nắp nồi lại. Chải đầu, vỗ chút nước làm da thoải mái, ra cửa.
“Đại thúc, nhà Bảo Nhi ở đâu ạ?” Lý Tuyết Diên xuống xe ngựa liền hỏi Trương Đại Thúc.
“Ở bên trong cùng thôn, đi vào trong có thể nhìn thấy một con sông, trụ ở bờ bên kia dưới chân núi.”
Chỗ xó xỉnh gì vậy, thật là biết chọn chỗ á!
Lý Tuyết Diên mang theo bốn chiếc xe ngựa tới đây, còn dẫn theo hai đại phu. Muốn mau mau tìm được nữ nhân kia, để khoe khoang một chút.
Tất cả mọi người bận rộn chuyển dấm xuống, nàng đành phải một mình đi tìm.
Vừa đi, vừa hỏi. Rốt cuộc thấy được căn phòng kia, chạy tới trước mặt gọi to một tiếng không ai để ý tới, lúc này mới nhìn thấy cửa đang khóa.
Nữ nhân đáng chết, chết ở đâu rồi? Dậm chân, theo đường cũ trở về.
“Tốt á, ta tìm muội cả buổi, nữ nhân chết tiệt nhà muội!”
Người đang khiên đồ bên cạnh đều sửng sốt, bộ dạng vốn là thục nữ khuê tú, trong nháy mắt liền sụp đổ.