Đọc truyện Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên – Chương 100: Quyển 2 –
Lúc Bảo Nhi trở về Phượng Y Các mới nhìn thấy khế đất Nhạc Mặc để lại cho nàng, lập tức hân hoan không dứt.
Có khế đất này, sau này chỗ đó mới chính thức coi như là địa bàn của nàng.
Lúc trước nàng mất công sức lớn điều tra lâu như vậy, cũng không thể tìm được một chút dấu vết, không ngờ, nó lại ở trong tay Nhạc Mặc.
Liên tưởng đến những đầu mối điều tra được kia, lúc xâu chuỗi lại với nhau thì đáp án cũng liền sinh động hiện ra.
Trong mắt sáng xẹt qua vẻ sáng tỏ, lắng đọng đến đáy mắt kia, hóa thành một nụ cười nhạt.
Trên hành lang, gió đêm xen lẫn băng hàn thấu xương ập tới phía trước, giao hội với ấm áp trong phòng.
Cuối cùng hóa thành gió mát nhàn nhạt, từ bên mình xẹt qua, vung loạn tóc đen nhánh lên, tùy ý tung bay.
Thu hết âm u mông lung nơi xa vào mắt, nơi phòng ốc san sát nhau lại âm thầm lộ ra vẻ hiu quạnh.
Mây u ám dày đặc, sương mù tuôn ra theo gió lạnh gào thét kia xoay tròn trầm xuống, giữa trời đất đè nén hỗn độn.
Trong mắt tĩnh mặc như ánh sao tăng thêm chút thâm trầm chưa từng có thường ngày, nhìn về phía bầu trời đêm bao la vạn trượng, có một loại khí phách thâu tóm tất cả.
Có lúc, giả ngốc có thể xem như là một lựa chọn sáng suốt nhất.
Nàng có thể che giấu tất cả, làm một tiểu nữ nhân thuần chất kia.
Đến bây giờ nàng cũng không thể hiểu tất cả sắp xếp của Nhạc Mặc, nàng chỉ biết, có liên quan tới nàng.
“Nghĩ cái gì? Nhập thần như thế?”
Ấm áp sau lưng lập tức bao quanh thân thể hơi có vẻ mảnh mai kia lại, trong mắt hạnh không còn tối tăm nữa, mà trong suốt sáng ngời.
Từ lúc Nhạc Mặc bắt đầu bước lên lầu, đã liếc thấy sườn mặt nghiêm trang kia.
Trong lòng hơi lo lắng, có phải nàng đã phác giác ra cái gì rồi không.
Ngược lại lại có chút tự giễu cười nhạt một tiếng, nàng là một người trong sáng cỡ nào, tất cả chuyện này, sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết.
Cũng không cần bận tâm như thế.
Chân thật ôm nàng vào lòng như vậy, tâm có chút gợn sóng mới xem như trầm tĩnh lại.
Bảo Nhi xoay cơ thể lại, ôm lấy vòng eo rắn chắc kia, rụt cổ nói: “Lạnh quá à!”
Khóe miệng nam nhân kia không khỏi co rút, vội vàng ôm ngang tiểu nữ nhân kia vào trong phòng, nhét vào trên giường.
“Nếu ta không trở lại, nàng còn ở đó hứng gió một hồi nữa, đúng không? Lúc trước đồng ý với ta thế nào, tại sao không thương tiếc thân thể mình chút nào?” Môi mỏng khẽ mím lại, giọng nói rất lạnh lùng, nhưng trong mắt phượng lại trộn lẫn bất đắc dĩ cùng cưng chiều.
“Người ta cũng chỉ mới phát giác… ” , mỗ tiểu nhân liếc mắt cho qua, lôi kéo bàn tay trắng thuần kia, không ngừng đung đưa.
Như vậy, Nhạc Mặc còn có thể sinh ra tức giận cái gì nữa? Quả thật là bị nàng bắt bí gắt gao.
Thấy không khí hòa hoãn, mỗ nữ lập tức ôm gương mặt tuấn tú kia đưa tới môi đỏ mọng của mình.
Chỉ là, đợi một hồi, cũng không thấy nam nhân kia có hành động gì.
Mở mắt ra, chỉ thấy nam nhân kia nhếch khóe môi, mắt phượng tràn đầy trêu đùa.
Môi anh đào nâng lên, giọng nói có chút quái dị, “Tướng công, đây chính là tự chàng chọn!” Buông gương mặt tuấn tú kia ra, nhìn nam nhân kia cười sáng lạng một tiếng, chỉ là nụ cười kia nhìn có chút rét run.
Thế này mỗ nam mới biết tính nghiêm trọng của sự tình, đáng tiếc, có vẻ như đã trễ rồi.
Ngọn đèn dầu mới thắp lên, Bảo Nhi quấn chăn, vùi ở góc tường.
Cầm bút chì nhỏ kia, không ngừng phác họa.
Nhạc Mặc khẽ mở vạt áo, kéo góc chăn kia.
Người đang viết vẽ nhấc mí mắt lên, lại cúi đầu xuống tiếp tục phác họa.
Môi mỏng khẽ nhếch, trong mắt phượng cụp xuống nhuộm vẻ tà mị.
Đưa chân to trắng noãn tới, lười biếng nói, “Bảo bối, bóp chân cho gia.”
Không có phản ứng….
Trên gương mặt tuấn tú tuyệt mỹ xẹt qua vẻ lúng túng, bàn tay trắng nõn nắm chặt lại thành nắm đấm, để lên môi mỏng khẽ ho khan vài tiếng.
Lạnh nhạt nói, “Bảo bối, vi phu mệt nhọc cả ngày, đấm bóp chân cho vi phu đi!” Không bá đạo giống vừa rồi, mang theo vẻ lấy lòng.
Vẫn không có phản ứng….
Gương mặt tuấn tú có chút không kềm được, thân thể khẽ dịch sang, ngồi vào bên cạnh người nọ, muốn thò tay ôm lấy người, lại bị ánh mắt lạnh lùng kia làm cho dừng lại.
Bàn tay trắng nõn kia cứ như vậy ngừng ở giữa không trung, lúng túng ngổn ngang.
“Bảo bối, vi phu bóp chân cho nàng…” , không đợi tiểu nữ nhân kia phản ứng, liền cuộn tròn ôm lấy đôi chân nhỏ kia vào trong lòng, nhẹ nhàng nắn bóp.
Nhưng thấy nữ nhân kia trầm mặc như trước, đuôi mắt nâng lên thoáng hiện vẻ đùa giỡn, đưa tay gãi gãi dưới lồng bàn chân nhỏ kia.
“A, ha ha…” , phản ứng bản năng muốn thu chân đạp, nhưng hai chân lại bị cố định, chỉ có thể ném vật trong tay ra, bò qua ngăn cản tay kia.
Chỉ là suy cho cùng sức lực cách nhau quá xa, nàng cười cả người không còn chút sức lực, đành phải không ngừng cầu xin tha thứ, “Ừh, tướng công… không dám nữa…”
Cơ thể bền chắc kia, lập tức giam cơ thể mềm mại kia dưới thân, môi mỏng nhếch lên, “Không dạy dỗ nàng thật tốt, lá gan của nàng thật đúng là càng ngày càng to!”
Sa mỏng trướng ấm, tiếng trêu đùa yếu dần, thay vào đó là tiếng thở gấp.
Ánh nến tỏa ra, chiếu lên cơ thể quấn quít kia, tuyệt mỹ mà mập mờ.
Mắt thấy ngày tết đã đến, trên đường toàn cảnh vui mừng.
Trước cửa các nhà các hộ đều treo đèn lồng màu đỏ, màu lửa đỏ kia, chiếu xuống tuyết trắng trông rất đẹp mắt.
Hôm nay, chính là ngày nạp chinh của Hà Hoa.
Làm tỷ tỷ, lần này Bảo Nhi thật đúng là tích cực, sáng sớm liền cùng Nhạc Mặc đến Mộc Diệp Trang.
Nhạc Mặc cùng nói chuyện với nghĩa mẫu và bà bà ở nhà chính, Bảo Nhi chạy đến sương phòng.
Hà Hoa mặc một chiếc váy màu hồng đào, hai gò má nhỏ nhắn ửng đỏ, thẹn thùng vùi ở trong phòng.
Thấy Bảo Nhi tới có chút không biết làm sao đi tới đi lui, còn đuổi theo Bảo Nhi hỏi lung tung cái này cái kia, chỉ sợ bỏ sót chi tiết gì.
Bảo Nhi trả lời từng câu từng câu, có chút không hiểu tại sao nha đầu này có thể kích động như vậy? Suy nghĩ thêm một chút, sống lâu ở khuê phòng, xuất giá thì tương đương với lại thấy ánh mặt trời, nên cũng khó trách.
Hôm nay vừa đúng lúc Bảo Nhi mang bộ trang sức đã đặt làm kia đến cho nàng, đồ ngọc trong suốt đó làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn kia lên thêm mặn mà không ít.
Nhanh chóng đến buổi trưa, thì nghe bên ngoài vang lên một tràng tiếng pháo.
Xem ra, người đến rồi.
Bảo Nhi vừa định đứng dậy, liền bị tiểu nha đầu ngượng ngùng kia kéo vạt áo lại.
“Nếu không thì muội đi cùng ta đến nhà chính xem một chút?” Bảo Nhi nhếch khóe miệng lên nhìn tiểu nha đầu kia.
Tiểu nha đầu lập tức thẹn thùng đỏ mặt, tránh sang một bên.
Đương nhiên Bảo Nhi biết, nhất định nàng sẽ không đi.
Mắt lóe lên tiến tới bên tai nha đầu kia nói, “Muội muội, đợi lát nữa nép đến màn cửa nhưng phải cẩn thận một chút nha!” Nói xong, cũng không đợi nàng ấy phản ứng, cười nhấc chân rời đi.
Để lại nha đầu kia mặt đỏ lên như quả hồng cuối mùa thu.
Trước nhà chính, Nhạc Mặc nhìn người tiến vào kia, khóe miệng khẽ nâng lên.
Người tiến vào kia cũng nhìn thấy Nhạc Mặc, trong mắt có chút kinh ngạc thất thần.
Nhìn bà bà phía trước kia, vội vàng khom người hành lễ.
Lúc xoay người lại nhìn về phía Nhạc Mặc, trong mắt không che giấu được vui mừng.
Lúc Bảo Nhi đến nhà chính, bà bà và nghĩa mẫu đều không ở đây, chỉ nghe ở chỗ mái hiên kia đang tưng bừng náo nhiệt.
Chắc là đang tiếp các phụ nhân theo tới tặng lễ.
Nhạc Mặc liếc thấy người từ bên hông mái hiên tiến vào, vội nhếch môi đứng lên.
Cố Tân Dân cũng vội đứng lên theo, liếc thấy người đi tới kia, trái tim đột nhiên đập không ngừng, vội cúi thấp đầu xuống.
“Đây chính là muội phu tương lai của ta sao?” , nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, có chút buồn cười nhìn người chất phác ấy.
Nhạc Mặc thấy nàng xem nhập thần như vậy, trong lòng hơi có chút không vui, đưa tay kéo người qua, thuận thế khoác tay lên bả vai kia.
Cố Tân Dân không biết tại sao có chút mất mác, nhưng lập tức hồi thần, cung kính thi lễ một cái.
Ta đang suy nghĩ gì vậy, tại sao lại sinh ra tâm tư như thế, trầm ngâm một chút, hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt quanh quẩn ở trước chân.
Nhạc Mặc lạnh nhạt nhìn lướt qua, quay đầu nói, “Phu nhân, vị này là bạn tốt trước kia của vi phu, Tân Dân.
Nếu không nhờ lần này, vi phu vẫn không biết sau này Tân Dân sẽ là muội phu của ta!” Giọng nói không còn lạnh nhạt như trước kia, có chút trêu đùa.
Bảo Nhi có chút kinh ngạc thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Nhạc Mặc, “Không ngờ là bằng hữu của chàng, tại sao chàng không nói với ta?” Có chút bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
“Nàng cũng không có nhắc đến với vi phu, vi phu cũng vừa mới biết thôi, nàng còn trách ta?” , mắt phượng trong suốt, duỗi đầu ngón tay phết phết đĩnh mũi xinh xắn kia.
Đổi lấy một ánh mắt tức giận của nữ nhân kia.
Môi mỏng không nhịn được nâng lên, đuôi mắt khẽ nhếch.
Trên mặt Cố Tân Dân không còn gợn sóng, nhàn nhạt nhìn, lúc thu hồi ánh mắt thì liếc thấy một đôi giày thêu phía sau rèm cửa kia, trong lòng nổi lên hứng thú, cũng có chút mong đợi.
Hôn sự của Hà Hoa coi như thật sự đã định xuống, Mộc Liên đối với nữ tế chuẩn kia rất là hài lòng, mỗi ngày đều cười vui vẻ không khép miệng được.
Bảo Nhi cũng coi như công thành lui thân, rốt cuộc không cần lo lắng đến mối hôn sự này nữa.
Mắt thấy hai ngày nữa sẽ đến năm mới rồi, Bảo Nhi và Nhạc Mặc cũng chuẩn bị trở về Nhạc gia thôn một chuyến.
Sáng sớm ngày hôm đó, hai người thu dọn thỏa đáng xong, bảo Hổ Tử nhanh chuẩn bị xe, trở về Nhạc gia thôn.
Cả đường đi Bảo Nhi có chút hưng phấn, lâu rồi không gặp được Tú Tú, cũng không biết nghĩa tử lớn bao nhiêu rồi, lúc nào thì có thể ra ngoài.
Nghĩ đi nghĩ lại liền nói thầm ra tiếng.
Nhạc Mặc nhìn cái miệng nhỏ nhắn nửa khép nửa mở nói lẩm bẩm kia, chân mày nhíu chặt cũng giãn ra, ôm người qua.”Thích trẻ con, tại sao không tự mình sinh một đứa?”
Bảo Nhi nhìn bụng của mình một cái, vội vàng lắc đầu, “Mới không cần!”
“Nàng không muốn sinh con cho ta?” , giọng nói Nhạc Mặc trở nên lạnh lùng, trong mắt có chút ảm đạm.
Nghe giọng nói của Nhạc Mặc không tốt, Bảo Nhi giật mình một cái.
Ai oán ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt đông lại kia nói: “Trước kia không phải chàng nói thuận theo tự nhiên sao, bây giờ tại sao trở quẻ?”
Nhạc Mặc thu tâm tình lại, đúng vậy, trước kia là cảm thấy chỉ cần nàng ở đây là tốt rồi.
Nhưng bây giờ ta càng ngày càng cảm thấy không nắm bắt được nàng.
Trước kia, đơn giản chỉ có hai người, không có bất kỳ quấy nhiễu nào.
Hiện tại là khúc dạo đầu của mưa gió sắp kéo tới, Bảo Nhi, ta nên làm thế nào?
Thấy Nhạc Mặc thu mắt lại không đáp, đột nhiên Bảo Nhi có chút lo lắng.
Dù sao Nhạc Mặc cũng là một cổ nhân, hẳn là đối với chuyện nối dõi tông đường rất là xem trọng.
Ở chỗ này, nữ nhân vốn là công cụ dùng để nối dõi tông đường.
Nếu đổi lại người khác, chỉ sợ đã sớm nạp tiểu thiếp vì nàng không sinh được rồi.
Nhạc Mặc dung túng nàng như thế, nàng còn có lý do gì không nhanh chuyện này đây?
“Tướng công, người ta cũng muốn sinh con cho chàng, chỉ là… chỉ là cũng không phải chuyện của một mình ta?” Vừa chỉ định dụ dỗ người thôi, ai ngờ nói xong thì biến vị rồi.
Khóe miệng Nhạc Mặc khẽ co rút, đây là ý gì? Nói gia không được?
Giữ chặt khuôn mặt nhỏ nhắn kia lại, ép sát tới gần , “Phu nhân có ý gì? Nghi ngờ vi phu?” Kéo dài giọng ra, âm cuối tăng lên.
“Ha ha, không, không phải…” , khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức cười rực rỡ như hoa nở.
Bụng bi thảm nói, nếu chàng không được, còn ai dám nói được! Không giày vò người chết cũng đã vạn hạnh rồi…
Nhìn bộ dạng chân chó kia, nét mặt căng thẳng rốt cuộc cũng giản ra, bá đạo ôm lấy người.
Trung Thành, Phủ Thái Tử.
Mộ Dung Dục niết phong thư trong tay, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh.
Không ngờ, thì ra mình vẫn luôn bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Trên tay gân xanh nổi lên, tăng sức lực, phong thư đã hóa thành phấn vụn.
Lúc hai người trở lại Nhạc gia thôn thì đã sắp trưa rồi.
Đến cửa thôn đúng lúc gặp được Nhạc Lão Bà Tử đang nhặt củi.
Thấy Bảo Nhi và Nhạc Mặc xuống xe, Nhạc Lão Bà Tử vội để sọt xuống bên cạnh nghênh đón, chỉ là sắp đến trước mặt thì nhìn thấy quần áo gọn gàng kia, hơi có chút e ngại dừng chân lại.
“Nương.”
Nhạc Mặc gọi một tiếng, Nhạc Lão Bà Tử lập tức mừng rỡ khác thường.
“Ơi, ” mặt mày híp lại thành một khe nhỏ, vội vàng đáp lời.
Bảo Nhi cười nhạt lông mày cong lên, bảo Hổ Tử đánh xe vào thôn trước.
Theo Nhạc Mặc và Nhạc Lão Bà Tử đi đến nhà chính.
Dọc theo đường đi có rất nhiều người quen đều nhất nhất chào hỏi, Bảo Nhi và Nhạc Mặc cười nhạt đáp lại.
“Nhạc Lão Bà Tử, bà thật đúng là có phúc!”
“Thật là! Tốt số quá!”
Bà bà thẩm thẩm tràn đầy hâm mộ nói với Nhạc Lão Bà Tử, Nhạc Lão Bà Tử cười không khép miệng, thỉnh thoảng dừng lại, cùng người chuyện trò một hồi.
Ánh mắt của Nhạc Mặc lúc nào cũng dừng ở trên người nữ nhân bên cạnh kia, khẽ nhếch khóe môi, nở một nụ cười ôn hòa, chứa đầy mật ý như hoa đào tháng ba.
Sự xa cách cùng lạnh nhạt thường ngày cũng mờ dần trong đông tuyết mỏng manh, giống như thư sinh ôn hòa trồng trà trước kia.
Biệt viện Cảnh Vương Phủ, vui mừng náo nhiệt hiếm thấy.
Tô Mạt mặc áo kép mẫu đơn lộc nhung màu đỏ thẫm, trên búi tóc Hàn Yên cắm một cây trâm Phi Hạc bích ngọc mộc mạc.
Sau lưng dẫn một nhóm người có chút vội vả chạy tới cửa viện.
Mộ Dung Thanh theo sát ở phía sau tiến lên một bước, đỡ bóng dáng có chút run run kia, liếc thấy mừng rỡ dao động trong con ngươi kia, hậm hực trong lòng thoáng cái ngưng trệ.
Vẻ mặt vốn trong trẻo lạnh lùng, tăng thêm chút nhu hòa, nhìn không lạnh lẽo như vậy nữa.
Tuy ông ta đáng hận, nhưng, đối với mẫu phi mà nói, ông ta là ánh sáng duy nhất, không gì sánh kịp.
Muốn thống hận, nhưng không tìm được lý do chống đở.
Lạnh nhạt trong mắt phượng chau lên, bất đắc dĩ biến thành đau thương.
“Phụ thân! Phụ thân!”
Theo một tràng tiếng hô hoán, Mộ Dung Diệp Hoa liền vọt tới phía trước đầu tiền, nhào vào trong ngực nam nhân tuyệt diễm kia.
Nam nhân kia mặc một trường bào lông chồn nhung màu tím, vóc người cao to, mũi cao thẳng, mặt ngọc trán rộng, khóe môi tràn đầy nụ cười vui vẻ.
Đưa tay ôm lấy nha đầu xông tới kia, nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen, mày rậm chau lên nói: “Ừm, Hoa Nhi nhà ta lại tăng thêm thịt rồi!”
“Phụ thân….”
Mộ Dung Diệp Hoa không vui bĩu môi, kéo vạt áo nam nhân kia bất mãn đung đưa lên xuống.
“Ha ha!”
Mộ Dung Phong cưng chìu nhéo nhéo cái mũi nhỏ kia, ôm vai nha đầu kia, xoay người đỡ người đang muốn khom xuống hành lễ kia lên.
“Phu quân.”
Tô Mạt theo tay nâng đở kia, ngẩng đầu lên, trong mắt hạnh nhu tình vô biên, ấm giọng gọi một tiếng.
Mộ Dung Phong vẻ mặt lạnh nhạt, gật đầu một cái, quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Thanh bên kia, lúc đối mặt với cặp mắt trong suốt kia lại có chút luống cuống thu hồi ánh mắt.
Ôm vai Mộ Dung Diệp Hoa, cất bước đi vào trong viện.
Mộ Dung Thanh ở nơi xa, thẳng tắp nhìn chằm chằm bóng lưng lạnh nhạt kia, khóe môi nhếch lên nụ cười giễu cợt.
Lúc liếc về phía hàn trì bên cạnh trong mắt không còn trong suốt như vừa rồi nữa, thay vào đó là vẻ cô đơn thoáng qua.
Chỉ là rất nhanh tiêu tán ở trong đôi mắt sâu thẳm kia, ngay sau đó lại phủ lên một tầng lạnh nhạt xa cách.
Bảo Nhi ở nhà chính Nhạc gia nghỉ ngơi một lát, rồi xách theo những bảo bối đã chuẩn bị cho nghĩa tử kia, đến nhà Tú Tú.
Nhạc Mặc đưa người vào viện, xoay người đạp tuyết mỏng, đi phía tây núi.
Xa xa, mấy gian nhà lá đứng sững thấp thoáng sau rừng trúc, cạnh nhà đông mai dưới tuyết trắng nở rộ ánh lên vô cùng chói mắt.
Dòng suối nhỏ bên cạnh nhà lá kết một tầng băng thật mỏng, ánh sáng chiếu xuống, ánh xạ lên ánh sáng bảy màu.
Hoa Mộc mới vừa ra cửa viện chuẩn bị quét tuyết, lúc trông thấy người trên cầu gỗ kia cả người ngẩn ra, cây chổi trong tay theo đó rơi xuống đất.
Lúc thấy người tới đến gần mới hoàn hồn lại, vội nghênh đón.
“Công tử!”
Giọng nói của Hoa Mộc có chút run rẩy cúi đầu kêu một tiếng.
Trong đầu suy nghĩ bay tán loạn, hơn hai mươi năm qua, nghĩa phụ để cho hắn đi ra ngoài vô số lần, mỗi một lần đều là thăm dò tình hình của công tử, hắn thế nào không biết.
Chỉ là không ngờ, công tử sẽ chủ động tới đây.
Công tử vẫn còn tức giận nghĩa phụ sao?
“Ai từng tới đây?” Liếc qua một hàng dấu chân bên cạnh, Nhạc Mặc nhàn nhạt hỏi.
“Ngụy tiên sinh tới, đang đánh cờ với nghĩa phụ ở noãn phòng.”
Hoa Mộc nhỏ giọng lên tiếng, thân thể vẫn khom xuống như cũ, không dám ngẩng đầu lên.
Thấy Nhạc Mặc cất bước muốn đi vào, vội nhặt cây chổi trên đất lên, ở phía trước dẫn đường.
“Hiên Nhi không có tới nơi này tìm ông?”
Người nói chuyện bốc mộc con cờ trắng lên, nhìn lão nhân tuổi cũng xấp xỉ ở đối diện.
Trong mắt lão nhân có chút ảm đạm, dừng con cờ trong tay lại.
“Hẳn là công tử đang trách ta, mới không muốn đến tìm ta…”
“Sẽ không, sợ là Hiên Nhi không muốn làm cho ông lo lắng, mới có thể không muốn tới đây.
Ta dạy học hắn mười năm, như thế nào lại không biết tính tình của hắn.
Tử Dương, ông quá lo lắng.” Đặt con cờ trắng cầm trong tay xuống bàn cờ, an ủi.
“Nghĩa phụ.”
Hoa Mộc khom người có chút kích động hô.
“Chuyện gì… ” Hoa Tử Dương chưa dứt lời, liền bị bóng dáng cùng tiến vào kia làm cho ngẩn ra, hé miệng muốn nói gì đó, nhưng không nói nên lời.
Vội bò xuống bồ đoàn, cúi người quỳ xuống đất, khóe mắt một hàng lệ nóng lặng lẽ chảy xuống.
Nhạc Mặc bước nhanh về phía trước đỡ người lên, có chút không vui nhíu mày, “Tiên sinh cần gì như thế?”
Lão nhân bên cạnh cũng đi tới, Nhạc Mặc muốn hành lễ, lại bị ông ấy cười ngăn lại.
“Hiên Nhi, vừa rồi Tử Dương còn đang lo âu, giờ thì tốt rồi.
Con đã đến rồi, tất cả tâm bệnh của ông ấy đều có thể tốt lên!” Ngụy tiên sinh vuốt chòm râu, nụ cười nơi khóe mắt rất sâu.
Hoa Tử Dương có chút lúng túng cúi đầu lau lau nước mắt khóe mắt, giương mắt tỉ mỉ quan sát người ngọc thụ lâm phong trước mặt kia.
Lão gia, Tử Dương không phụ ủy thác…
Ngụy tiên sinh nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi kia của Hoa Tử Dương, nhẹ nhàng bước đi ra ngoài.
“Công tử, nô tài…”
“Ta đều biết” Nhạc Mặc hòa nhã cắt ngang, đỡ ông ấy ngồi xuống bồ đoàn bên cạnh.
“Ám vệ cùng cửa hàng, ta đều tiếp nhận, những chuyện không minh bạch trước kia tất nhiên ta sẽ không để cho nó tiếp tục chìm xuống.
Tư Lư bên kia cũng có an bài, tiên sinh cứ yên tâm đi.”
Nhạc Mặc nhấc bình rót cho ông ấy một ly trà nóng, Hoa Tử Dương vội vàng đưa hai tay tới nhận lấy, muốn dặn dò thêm cái gì đó, cũng cảm thấy có chút dư thừa.
Hiện tại công tử đã có lựa chọn và suy tính của mình, ông ấy hẳn nên toàn lực ủng hộ.
Bất kể tương lai là máu nhuộm Hoàng Thành hay là vứt thây nơi hoang dã, ông ấy cũng không oán không hối.
Chỉ hy vọng, lão gia cùng tiểu thư trên trời có linh thiêng, phù hộ công tử bình an.
Gió giật mây vần, những đám mây đen giăng khắp bầu trời, những tảng bông tuyết lớn tung bay xuống, chỉ trải qua một đêm, cũng đã tích tụ một tầng tuyết qua mắt cá chân.
Lý Tuyết Diên thật sớm đã chạy tới tư trạch thành Bắc, nhưng mà gõ hồi lâu mới chú ý tới, cửa kia đã bị khóa.
Mất mác ôm cái vò trong ngực, lạc lỏng rời đi, nghĩ tới tửu lâu Minh Hương, lại dấy lên hy vọng cuối cùng.
Chỉ là đến mới biết, cả chưởng quỹ kia cũng không thấy.
Chỉ qua một đêm, lại mất đi tất cả tin tức của người nọ.
Không có sức sống và thần thái giống như thường ngày, bồi hồi đến trước cửa Phượng Y Các.
Ngồi xuống ngưỡng cửa như khúc gỗ, cúi đầu gục vào trong ngực.
Có lẽ Bảo Nhi biết….
Sáng sớm trong phòng còn có chút lờ mờ, Nhạc Mặc tựa vào trên giường phòng ngoài, ánh mắt rời khỏi giấy tuyên thành ở trên bàn thấp kia.
Mắt phượng không lạnh nhạt giống thường ngày, mà tăng thêm nét nghiêm nghị ngưng trọng.
Có một số việc sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra, những thứ khác hắn đều có thể không quan tâm, duy chỉ có nàng.
Cho dù sông băng gai góc, máu nhuộm sơn hà, hắn nhất định giẫm ngựa vượt qua, giữ cho nàng một đời bình yên!
Tiếng xột xoạt trong phòng khuấy động vẻ mặt căng thẳng kia, đôi mắt sắc khôi phục lại sự trong sáng, đứng dậy bước vào phòng trong.
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn hơi mở kia đang thổi một bong bóng nhỏ, gương mặt thanh đạm ấy hiện lên vẻ cưng chiều vô tận.
Bàn tay trắng nõn êm ái vuốt gò má đỏ thắm kia, cúi người đặt lên cái trán sáng bóng đó một nụ hôn.
Bảo Nhi, vi phu hứa ở bên cạnh nàng đời đời kiếp kiếp! Thế sự xoay vần, vật đổi sao dời, lòng này, muôn đời không hối tiếc!
……
Lúc Đỗ Quyên mở cửa thì thấy người ngồi ở ngưỡng cửa kia, trên đầu phủ kín một tầng bông tuyết.
Chờ người nọ xoay đầu, mới phát hiện thì ra là tiểu thư.
Nhìn bộ dạng ngây ngô như khúc gỗ, trong lòng khẽ chua xót.
Vội dìu người đến noãn phòng hậu viện.
Khi Bảo Nhi tỉnh lại, thì đã sắp trưa rồi.
Ngày hôm qua bôn ba một ngày, cơ thể rất mệt mỏi, đã tỉnh rồi vẫn còn có chút không thoải mái lắm.
Có chút mơ hồ ngồi yên một hồi, đưa tay bưng nước trà bên cạnh lên, thấy tờ giấy Nhạc Mặc để lại.
Nhìn những lời ngọt ngấy kia, lông mày không khỏi nhướng lên, khóe miệng cong lên thật cao nở một nụ cười toe toét.
Gần đây người đàn ông này thật là hơi khác thường, thế mà có thể viết ra những câu kiểu cách này.
Thật là phải nhìn với cặp mắt khác xưa!
Nhạc Mặc thay đổi, cũng không phải quá đột ngột, trong lòng mình vẫn có chút cảm giác.
Không thể nói không mâu thuẫn, có lẽ cần phải có thời gian để thích ứng.
Suy cho cùng mình không phải là một đứa trẻ con chưa lớn, mà đã là một nữ nhân.
Sủng ái của nam nhân là có mức độ, cũng không phải lấy không bao giờ hết.
Ở trong tình cảm, mình cần phải không ngừng trưởng thành, không vì gì khác, chỉ là vì phần thương yêu gắn bó nhau, chỉ vì, người kia là hắn.
Lúc Bảo Nhi đến noãn phòng, Lý Tuyết Diên lập tức vọt tới, đau thương nồng đậm trong đôi mắt kia làm đau nhói mắt của nàng.
Từ khi nào, nàng ấy không câu chấp tự tại như thế, hiện tại cũng trốn không thoát một chữ tình.
Vui vẻ đau buồn trong tình yêu, có mấy người có thể nắm đủ tất cả trong tay?
“Tại sao không cho Đỗ Quyên đi lên gọi ta?”
Thản nhiên tránh đôi mắt kia, kéo người đến giường nhỏ bên cạnh, giọng nói khẽ tăng âm cuối giống như thường ngày.
Lý Tuyết Diên thu lại nước mắt trong mắt, dần dần khôi phục tâm tình.
“Đỗ Quyên, bảo Vân Vân bưng điểm tâm đến noãn phòng.” Bảo Nhi quay đầu ấm giọng sai bảo.
Đỗ Quyên nhẹ nhàng đáp lời, lui xuống.
“Cùng ta ăn điểm tâm đi, lát nữa lên phố xem một chút, ngày mai chính là trừ tịch (giao thừa) rồi, phải chọn mua thêm vài món đồ mới được.
Ừhm…lát nữa ta còn phải mua chút lễ vật cho mấy người kia, tỷ nhớ giúp ta một chút nhé!”
Bảo Nhi tự nhiên nói, cố ý xem nhẹ người trầm mặc kia.
Trong lúc ăn cơm, Bảo Nhi tự nhiên ăn.
Lý Tuyết Diên cầm chiếc đũa dừng ở bên cạnh chén, buông mắt xuống ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm chén.
Hàng mi dài của Bảo Nhi khẽ run, đè cảm xúc sắp tràn ra xuống, tiếp tục uống cháo trong chén.
Cố ý không muốn cho nàng ấy cơ hội trút ra, cũng không muốn cho thêm đường sống để nàng tưởng tượng.
Tâm tình của nàng ấy sao nàng lại không hiểu, chỉ là không muốn tăng thêm bi thương mà thôi.
Lâu như vậy, Thượng Quan Dực vẫn lạnh nhạt như thế, còn có thể có cơ hội chuyển biến sao? Một khi đã như vậy, thì càng không thể cho hy vọng để nàng ấy tiếp tục nữa.
Càng lún càng sâu, cuối cùng, khổ vẫn là chính nàng ấy.
Hai người đi dạo ở trên đường thật lâu, đồ Bảo Nhi xem trúng, liền tự thương lượng giá cả với chủ quán, sau khi mua, sẽ bảo người ta đưa đến Phượng Y Các giúp.
Đi dạo đến trưa, Bảo Nhi đưa người đến cửa hàng trà Lý Ký, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Bảo Nhi.”
Rốt cuộc Lý Tuyết Diên vẫn mở miệng.
Gọi bóng dáng đang xoay lưng kia lại.
Bảo Nhi khựng lại, dừng chân lại.
“Ta hi vọng, ngày mai tỷ vẫn là nữ nhân chết tiệt như trước đây của ta.”
Không có xoay người, đạp bước rời đi.
Giọng nói mềm mại, thấm vào trái tim lạnh lẽo, khuôn mặt như hoa mơ hồ hiện ra.
Gió thổi tuyết bay, tản ra khắp không trung cô quạnh mênh mang; nước mắt rơi đầy trên mặt, gột rửa đau xót vô tận.
Hôm nay hậu viện vô cùng náo nhiệt, rửa rau thì rửa rau, nhóm lửa thì nhóm lửa.
Bởi vì ngày mai chính là trừ tịch, cần chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ từ trước.
Bảo Nhi đứng ở bên cạnh cũng không giúp được gì, ngược lại trở thành cản trở, chỉ đành phải trở về gác xép.
Đỗ Quyên vội vả chạy về, gác áo choàng qua giá quần áo bên cạnh, không có dừng lại, liền lên lầu.
………
“Chủ tử.”
Đỗ Quyên đợi một hồi lâu, khẽ gọi một tiếng.
Bảo Nhi thu hồi suy nghĩ, khép lại thảm mỏng trên người.
“Chờ qua trừ tịch đi, không vội.”
Trong mắt hạnh chứa vài phỏng đoán, nhàn nhạt lên tiếng.
Đỗ Quyên nhẹ nhàng đáp lời, lui xuống.
Chủ tử có suy nghĩ của mình, mình chỉ cần căn cứ theo ý nghĩ của người sắp xếp là được.
Người tự có suy tính cùng đạo lý của người.
Nhạc Mặc ở hậu viện cửa hàng hoa một ngày, đa số thời gian đều là lẳng lặng vuốt ve ngọc quyết trong tay.
Thượng Quan Dực đột nhiên rời đi, nguồn thế lực đi theo kia cũng dần dần biến mất rồi.
Hắn chỉ rời đi đơn giản như vậy sao?
Trong cuộc nói chuyện ở Nhạc gia thôn đêm đó, Thượng Quan Dực không chút nào che giấu ý lôi kéo đã để lộ ra thâm thúy sau lưng kia.
Mà nay, còn có Bảo Nhi, hắn sẽ từ bỏ ý đồ sao?
Vội vàng muốn tách mình ra như vậy, là dự tính tới khả năng sẽ xảy ra cái gì sao?
Trong mắt phượng ngưng lại nhuộm đầy vẻ tối tăm, khói trắng trong chung trà trong tay từ từ tỏa ra.
Màn cửa khẽ động, Nhạc Mặc khẽ khép mi mắt, thu lại ưu tư trong mắt.
“Chủ tử.”
Lữ Trương khoác một tầng tuyết mỏng, đi vào.
Nhạc Mặc khẽ nâng tay lên, ngăn ông ấy hành lễ.
Dựa vào thành giường, ngước mắt lên nhìn ông ấy.
“Tất cả dấu vết đều cho thấy nguồn thế lực kia dời về phía Trung Thành, chỉ là…”
Lữ Trương hơi nhíu mày rậm, ngừng lại một chút.
“Nói tiếp đi.”
Lông mi dài của người trên giường khẽ nhếch lên, lạnh nhạt nói.
“Chỉ là dấu vết quá rõ ràng, cảm thấy trong đó sẽ có âm mưu lớn hơn.”
Lữ Trương ngẩng đầu lên, giọng nói mang theo một chút nghĩ ngợi, có chút không xác định nhìn về phía Nhạc Mặc.
Khói khẽ bay lên, trong phòng yên tĩnh trầm mặc.
Người trên giường khẽ động, dặn dò, “Bảo Tư Lư tăng cường phòng thủ biên phòng, ám vệ dời về phía Trung Thành.”
Lữ Trương hơi có chút kích động, “Chủ tử….”
Nhạc Mặc khẽ nhếch mắt phượng, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ.
Song cửa sổ nhuộm ánh nắng chiều mờ mịt, không khí phía trước lượn lờ, tựa như mây bay, phiên động không dứt, thôi thúc một phòng tĩnh mật.
Trong mắt phượng nhuộm đầy quả quyết, đáy mắt thâm thúy kiên nghị.
Cho dù sát phạt thiên hạ, nhất định sẽ bảo hộ nàng một đời bình yên!
Hoàng Thành trước lễ ngoài náo nhiệt ra, thiếu đi rất nhiều sức sống.
Ngự Thư Phòng to như vậy, tĩnh lặng có chút áp lực.
Một nam nhân mặc long bào vàng óng ánh, cúi đầu đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn chằm chằm U Lan mọc xanh nõn trên bệ cửa sổ.
Trước mắt hình ảnh bay tán loạn, dừng ở cảnh cuối xuân năm đó.
“Ngươi muốn như thế nào? Là muốn bồi thường người, hay là bồi thường bạc?”
Một thiếu nữ áo xanh, nâng một ly trà thơm lên, lạnh nhạt tĩnh tọa bên cạnh bàn, tà nghễ liếc người mặt rạn nứt kia.
Người nọ cố giả bộ trấn định, vẻ mặt khẽ run, “Dù sao thì cũng là ăn đồ ở Hoa Nguyệt Lâu của các ngươi mới bị bệnh, các ngươi phải bồi thường!” Không dám trực tiếp đòi tiền, chỉ đành phải ám chỉ.
Trong hành lang, tụ đầy người xem náo nhiệt.
Mọi người chỉ chỉ chõ chõ, mỗi người phát biểu ý kiến của mình.
“Không thể nào, ta ăn đồ ở Hoa Nguyệt Lâu mười năm rồi, cho tới bây giờ chưa từng xảy ra vấn đề, người này nhất định là lừa tiền!”
“Nhìn hắn ăn mặc bình thường, hẳn là người chất phác, nếu không phải thật sự có vấn đề, ai dám gây sự với Hoa Nguyệt Lâu chứ!”
“Nghe nói Hoa lão gia tử đi đất Ngô chọn hàng, chưởng sự đều đi theo, chỉ để lại tiểu thư này ở nhà.
Cũng không biết, Đại tiểu thư này xử lý như thế nào.”
“Ha ha, vậy thì bồi thường người là được rồi, ngươi cảm thấy thế nào?” Thiếu nữ áo xanh cười nhạt đứng lên, bước đi thong thả đến trước mặt người nọ, thẳng tắp nhìn hắn.
Phụ thân chân trước mới ra khỏi Trung Thành, đối diện đã bắt đầu hành động, đúng thật là không để ta ở trong mắt!
Người nọ sững sốt, bị ánh sáng lạnh hiện ra trong đôi mắt lạnh nhạt kia gây kinh hãi, lí do thoái thác đã sớm chuẩn bị xong trong đầu cũng tìm không ra manh mối nữa.
“Bồi, bồi thường người….”
“Đúng vậy! Nhanh dẫn đường, ta sẽ dẫn thần y của Hoa Y Đường chúng ta sang xem một chút.” Giọng nói trong trẻo, phối hợp với nụ cười đùa cợt trên khóe miệng kia, nhất thời giống như chỉ còn tồn tại sự quyến rũ này trên thế gian.
Kiều diễm tựa như nắng ấm ngày xuân, như tơ huyền, xuyên đến trái tim, gieo một đầm hạt giống nhu tình.
Nữ tử áo xanh ngẩng đầu quét mắt người vây quanh một vòng, mặt mày phong tình vô hạn, “Mọi người nhất định phải đi theo tiểu nữ xem một chút, để đừng nói Hoa Nguyệt Lâu chúng ta ức hiếp người.” Quay đầu căn dặn hỏa kế bên cạnh, “Nhanh đi phủ nha mời Triệu đại nhân tới, tốt nhất là có thể dẫn theo ngỗ tác (khám nghiệm tử thi), để ngừa người có dụng tâm khác, xuống tay trước.”
Lời nói nhẹ nhàng như thế, nhưng người vây xem cả người đều dựng tóc gáy.
Có một người trong đám người tụ tập run rẩy lui ra ngoài.
Tiểu thư Hoa gia này, đúng thật không phải là người có thể nắm bóp, không có chút nào kém với Hoa lão đầu tử! Aiz, vẫn nên tranh thủ thời gian báo cho ông chủ, đổi chỗ mở tiệm, muốn chia canh kiếm tiền với Hoa Nguyệt Lâu, một chút hi vọng cũng không có.
Người khơi chuyện kia, thấy người theo ở phía sau không còn, sợ đến mức chân đứng không vững nữa.
Một khi kinh động đến quan phủ, thì hắn xong đời rồi!
Lấy lại tinh thần, lập tức quay đầu chạy ra ngoài.
“Nè, chờ một lát! Đừng vội như thế!”
Nữ tử áo xanh nhếch lông mày, nụ cười trên khóe môi nồng đậm, quay về phía bóng lưng chạy thục mạng kia ngoắc tay hô.
……….
Một gương mặt, đã khắc sâu vào đáy lòng, cho dù là năm tháng cũng khó mà tiêu tan.
Đôi mắt mờ mịt hơi nước, theo tiếng động ở bên ngoài phòng, lập tức khôi phục tinh lệ quả quyết kia.
“Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương thỉnh tấu, ngày mai muốn cùng đi tới Khất An Tự.” Tịch công công đang cầm phất trần, khom người xin chỉ thị.
“Ừhm, bảo nàng chuẩn bị đi!”
Mộ Dung Trạch vẻ mặt lạnh nhạt, ngữ điệu chậm rãi nói.
“Vâng”, Tịch công công đáp lại lui xuống.
Theo tiếng đóng cửa ken két kia, Mộ Dung Trạch đứng dậy đi tới bệ cửa sổ, nhẹ nhàng xê dịch chậu U Lan kia.
Thì nghe một tiếng tường gạch đan xen vào nhau, giường rồng xê dịch vị trí, hiện ra lối vào phía dưới kia.
Bậc thang thẳng tắp thông xuống dưới đất, đèn trên hai bên tường rất sáng ngời, dầu thắp bốc cháy, tản ra một mùi thơm kỳ lạ.
Diện tích phòng ngầm dưới đất giống như Ngự Thư Phòng, chung quanh treo màn tơ trắng thuần, theo luồng khí lưu động của ánh nến cháy, không ngừng phất phơ.
Lướt qua màn tơ, một cổ quan tài băng thủy tinh trong suốt ẩn hiện ra.
Một nữ tử cả người mặc Phượng Bào màu vàng kim, đầu đội mão Loan Phượng lẳng lặng nửa nằm ở trong chất lỏng màu đỏ kia.
Mày liễu thon dày xanh biếc như làn khói khép lại, chiếc mũi tinh xảo đứng thẳng, môi điểm đỏ thắm, óng ánh không có một chút nếp nhăn.
Hàng mi dài ánh lên da thịt trắng nõn, giống như một chiếc lược nhỏ.
Cả người giống như đang ngủ say, dường như chỉ cần một cái chớp mắt sẽ linh động mở mắt ra.
Mộ Dung Trạch suy sụp nằm sấp ở trên mặt quan tài đó, trong mắt tuôn trào cảm xúc phức tạp, có bi thương, có hối hận….
“Mạch Nhi….”
Giọng nói trầm thấp đau xót, vang vọng thật lâu trong địa thất.
………..
Mới vừa lên đèn, đêm trước trừ tịch, vô cùng náo nhiệt.
Lúc sắp tới giờ cơm tối, Nhạc Mặc sai người về nhắn lại, nói là không trở về.
Bảo Nhi cũng không có tâm tình gì, chỉ có điều nhìn đám người kia vui vẻ hăng hái, cũng không nở phá hư.
Ngồi ở hậu viện một lát, liền lên lầu.
Buổi chiều nàng đi xem mấy cửa hàng gần đây kia, vốn định bàn bạc một chút, thực hành bước thứ ba kế hoạch.
Nhưng không ngờ, chuyện tiến triển quá mức thuận lợi, giá cả từng cái rất rẻ.
Lúc này nàng mới nhận ra được chút gì đó, không tiếp tục nói, đi về thẳng.
Tiếng trống canh hơn nửa đêm truyền đến, Bảo Nhi đột nhiên thức giấc.
Chân đặt trên giường có chút tê tê, ngọn nến cũng cháy hơn phân nửa, sáp chảy xuống, chất cao bằng một lóng tay.
Kéo tấm thảm trên người xuống, đứng dậy mở cửa hành lang ra.
Cơn gió mãnh liệt đổ ập vào, thổi tắt ánh nến.
Bảo Nhi khép lại quần áo, ngồi xuống ghế dựa ở hành lang, mượn ánh sao yếu ớt kia, nhìn đường phố tối đen trống trải ấy.
Nhạc Mặc đưa phong thư viết xong cho Lữ Trương, lúc này mới biết, đã qua nửa đêm.
Vội vàng đứng dậy, từ đường mòn bên cạnh trở về phố chính.
Mới vừa bước đến phố chính không lâu, thì cảm giác được khí tức xa lạ kia xuất hiện.
Mắt phượng híp lại, môi mỏng khẽ nhếch lên một đường cong, thay đổi phương hướng, tiếp tục đi.
Người theo đuôi một đường theo tới một đồng trống, thế này mới ý thức được, mình đã bại lộ.
Xoay người muốn chạy đi, nhưng lại đối mặt với người đang đứng cười nhạt ở trước mặt hắn.
Hai người trên không giẫm trên chạc cây nhìn nhau hồi lâu.
“Tại sao đi theo ta?”
Nhìn về phía mắt phượng tương tự kia, đuôi mắt Nhạc Mặc chau lên, giọng nói lạnh nhạt.
Người áo đen, lạnh nhạt tháo cái khăn đen trên mặt xuống, dựa vào thân cây bên cạnh, khóe mắt chứa lạnh lẽo.
“Hẳn là ngươi hiểu rõ.”
Thu lại đau đớn nơi đáy mắt, giọng nói trầm thấp trong trẻo lạnh lùng.
“Ta biết, ngươi hận ta.”
Trong bóng đêm đen nhánh, tầm mắt mơ hồ, có chút không thấy rõ vẻ mặt.
“Ha ha.”
Người áo đen cười khẽ một tiếng, trong giọng cười có chút chua xót.
Nhạc Mặc khẽ chau mày, “Vì sao?”
Tất nhiên hắn không lý giải được, rốt cuộc giữa bọn họ có gút mắc như thế nào, liên hệ giữa bọn họ trừ Bảo Nhi, chính là sư phụ….mắt phượng ngưng lại, có chút không hiểu nói.
“Ngươi không cần biết!” , người áo đen lướt thân lên chuẩn bị rời đi.
Nhạc Mặc đột nhiên ra tay, dời thân chặn đường đi của hắn lại.
Người áo đen không chút do dự, xuất chưởng bổ tới.
Nhạc Mặc kéo nhánh cây bên cạnh, thuận thế tung chưởng ra, chống lại chưởng kia.
Chỉ nghe một tiếng răn rắc, nhánh cây đã gãy vụn thành vài đoạn.
Ra tay **, cũng khó có thể khống chế nữa, nhiều chiêu mang theo một luồng sát khí.
Nhạc Mặc cố ý né tránh, cũng không có xuất kích chính diện.
Hai người dây dưa một hồi lâu, cho đến khi nhánh cây kia toàn bộ rơi xuống, cũng khó tìm chỗ trống nữa, mới lại dời đến trên đất.
Nhạc Mặc tránh né, càng khơi dậy tức giận trong lòng hắn.
Cuối cùng đánh rơi lý trí, sử dụng sát chiêu.
Nhạc Mặc tránh không kịp, trước ngực bị một chưởng, lui về sau hai bước nhỏ, khóe miệng tràn ra một sợi tơ máu.
Người áo đen lại tung chưởng lần nữa, bàn tay trắng nõn của Nhạc Mặc khẽ đẩy, đón đỡ ra.
Người áo đen cảm thấy bả vai chợt lạnh, không động đậy được nữa.
Liếc thấy cây ngân châm kia, chua xót cười.”Ông ta quả thật thương ngươi!”
Nhạc Mặc lau khóe miệng một cái, hiểu ra được cái gì đó, lạnh nhạt nhìn hắn một cái, xoay người rời đi.
“Ngươi không lo lắng ta để lộ thân phận ngươi ra ngoài sao?”
Người áo đen quay về phía bóng lưng thanh tuyệt kia nhàn nhạt hỏi.
Nhạc Mặc dừng bước lại, “Sau nửa canh giờ, huyệt vị tự động giải”.
Cũng không quay đầu lại rời đi.
Từ cửa hông trở về lầu các, Nhạc Mặc cố ý thả nhẹ bước, còn chưa tới lầu, đã cảm thấy cơn gió lạnh kia ập tới.
Vội bước nhanh hơn.
Phía trên một màn tối tăm, một tiểu nữ nhân co ro trên ghế dựa.
Tim lập tức thắt chặt, bước nhanh tới, thận trọng bế người lên.
“Ừm…” , người ngủ cạn đột nhiên mở mắt ra.
Thấy được gương mặt quen thuộc, lúc này mới buông lỏng xuống, cọ cọ vào trong ngực ấm áp kia.
Nhạc Mặc thuận tay đẩy cửa ra, châm đèn phòng ngoài, ôm người vào phòng trong.
Lúc này mới phát hiện, người trong ngực vẫn mở to mắt, sững sờ nhìn chằm chằm hắn.
Trong mắt phượng tràn đầy ánh sáng nhu hòa, ôm người lên giường.
“Tại sao không ngủ? Không phải đã dặn nàng phải ngủ sớm sao?” Giọng nói ôn hòa, lộ ra cưng chiều vô tận.
“Một mình ta không ngủ được….” , ôm cái cổ kia, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương lên, giọng nói mềm mại nói.
Nhạc Mặc cười nhẹ, cúi đầu khẽ chạm lên khóe môi óng ánh kia một cái.
Tuy là đụng chạm nhanh như vậy, Bảo Nhi vẫn ngửi được mùi tanh nhàn nhạt trên làn môi kia, giật mình một cái, bò dậy.
Con mắt chăm chú nhìn mắt phượng mỉm cười kia.
Vẻ mặt Nhạc Mặc ngưng lại, vẫn bị nàng phát hiện.
Kéo chăn đệm trên người cho nàng, xoay tay lại ôm người vào trong ngực.
“Tướng công không có việc gì, Bảo Nhi không cần lo lắng.” Nhàn nhạt giải thích.
Ăn ý giữa hai người bọn họ lâu như vậy, cũng không cần quá nhiều ngôn ngữ.
Bảo Nhi khép mắt lại, vòng tay ôm vòng eo kia thật chặt.
Cho đến khi vùi đầu vào lồng ngực kia, mới lại mở mắt ra, hàng mi khẽ run.
Nhạc Mặc vuốt ve mái tóc đen mềm mại kia, phất tay dập tắt ánh nến, một phòng yên lặng.
Sáng sớm, Bảo Nhi liền bị tiếng pháo liên tiếp kia thúc giục tỉnh dậy.
Không có rời giường ngay như mọi khi, lẳng lặng dán chặt vào lồng ngực ấm áp kia.
“Sao hôm nay bảo bối nhà ta thức dậy sớm như vậy?” Cảm giác được phản ứng của nàng, đưa tay ôm người tới trước mặt, thân mật ngắt cái gò má mềm mại kia.
“Chàng bị thương ở đâu? Đánh với ai?” Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đối mặt với gương mặt tuấn tú cười nhạt kia, giọng nói lạnh lùng hơn thường ngày không ít, chứa ý không cho kháng cự.
Nàng còn chưa tới mức không tim không phổi như thế, tối hôm qua không hỏi, cũng không có nghĩa là nàng cũng sẽ không hỏi nữa.
Chỉ là không muốn trong lúc hai người ở bên nhau, dính dáng đến chuyện khác thôi.
Nàng lo lắng cả đêm, sao ngủ ngon được?
Trong lòng Nhạc Mặc lập tức trở nên ấm áp, kéo khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mỵ kia đến trước mặt, cũng sắp áp vào lỗ mũi.
Nổi lên tính trẻ con nhăn đầu lông mày, bắt đầu kêu đau.
Bảo Nhi lảo đảo một cái, đẩy khuôn mặt yêu nghiệt kia ra.
Nam nhân này đúng thật là sắp thành tinh rồi! Càng ngày càng làm kiêu.
Nhạc Mặc dựa vào thành giường, nghiêng đầu, trong mắt phượng vô cùng phong tình.
Chỗ cổ áo hơi mở, cảnh xuân hiện ra, lộ ra da thịt rắn chắt kia.
“Bảo Nhi, vi phu đau…” , giọng nói mềm mại, mang theo âm rung, mị hoặc vô hạn.
Bảo Nhi trực tiếp không để mắt đến gương mặt giống như yêu nghiệt kia, không chút do dự giật vạt áo đã phân tán kia ra.
Người đang dựa vào thành giường lập tức dâng lên hăng hái khẽ áp lại, vừa định có động tác liền bị quát lớn dừng lại.
“Đàng hoàng cho ta!”
Mắt phượng thoáng chốc mất mác, xoay ngược lại vô cùng mừng rỡ, mặt mày ẩn tình.
Tiểu nữ nhân nhà mình muốn chủ động hầu hạ, có thể không kích động sao?
Không nhìn vẻ mặt làm cho người ta suy nghĩ vẩn vơ kia, quan sát tỉ mỉ trước ngực kia, vùng tím bầm kia không hề bất ngờ đâm vào tầm mắt.
Đau lòng đưa tay vuốt ve.
Thẳng dẫn đến khi nam nhân kia khẽ hít khí.
“Còn biết đau?” Trong lòng níu chặt, nhưng trên mặt lại nghiêm nghị.
Nhìn gương mặt cười đùa kia, nhịn không được, đưa tay nhéo một cái.
Trên mặt nam nhân kia khó lạnh nhạt hơn nữa, hé mở miệng, ngồi dậy, đau rút ra thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
“Nữ nhân nhẫn tâm!”
Cũng không đoái hoài tới vết thương, trói người thật chặt trong ngực, có chút bá đạo chụp lên môi anh đào kiều diễm kia, cuốn lấy cái lưỡi nhỏ thơm tho kia quấn quít đùa giỡn.
Bảo Nhi đẩy ra một chút, cũng không thể đẩy người ra được, đành phải sử dụng hàm răng, hung hăng cắn xuống đầu lưỡi làm càn kia.
Mỗ nam lập tức nới lỏng miệng, có chút ai oán nhìn người trầm mặt trong ngực kia.
Bảo Nhi thu hồi ánh mắt, lại nhìn chỗ tím bầm kia một cái.
Nhớ lại mùi tanh trên môi hắn tối hôm qua, biết vết thương nhất định là không nhẹ.
Nhạc Mặc thu lại bộ dạng trêu đùa kia, khôi phục lạnh nhạt như thường ngày, “Chỉ là một chút vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chau lại kia, an ủi.
“Ai làm bị thương?” Nàng lại không biết, ở Đào Hoa Trấn này có thể có người làm hắn bị thương.
“Bảo Nhi, hôm nay trừ tịch, chúng ta phải sớm rời giường một chút.” Hắn không thể lừa gạt nàng, chỉ có thể nói sang chuyện khác.
Vừa nói, vừa bắt đầu sắp xếp ổn thỏa áo đơn, buộc lại vạt áo.
Bảo Nhi khẽ nheo mắt hạnh, trong lòng có chút tính toán.
Cười híp mắt vòng ôm cái cổ kia, đưa tay nâng cái cằm có độ cong cực đẹp kia lên, đến gần gương mặt tuấn tú đó, phun ra một câu.
“Chẳng lẽ là vì tranh nữ nhân với người ta?”
Ánh mắt lúng liếng đưa tình, phong tình vạn chủng, chậm rãi nói ra.
Tay đang ôm cổ kia cũng dời tới trước ngực của mình, đầu ngón tay khẽ nắm vạt áo, chậm rãi kéo ra.
Nhạc Mặc bỗng cảm thấy bụng dưới buộc chặt, đôi mắt cũng không trấn tĩnh nữa, sắc thái biến ảo mơ màng.
Áo ngoài trượt xuống, áo yếm thêu mẫu đơn, khít khao buộc vòng quanh đường cong gồ lên kia, khe rãnh ẩn hiện.
Nhạc Mặc không nhịn được ôm người vào trong ngực thật chặt, muốn viền quanh môi anh đào kia, lại bị cánh tay mềm yếu không xương nhỏ bé kia tách rời ra.
Bụng đè nén gắt gao, bàn tay đã bắt đầu di chuyển ở trên cơ thể ngọc lộ ra kia.
“Đánh với ai?” Thừa dịp đôi mắt kia đang mơ màng, ấm giọng dụ hỏi.
Nhạc Mặc không đáp, đôi mắt hơi trầm xuống, ngọn lửa ** lóe lên.
Ngón tay linh hoạt đẩy cái yếm còn sót lại kia.
Bảo Nhi xoay tay lại ôm cái yếm trước ngực, đẩy hắn rời ra một khoảng cách.
“Tướng công, hôm nay trừ tịch, chúng ta phải rời giường sớm một chút mới được.” Cứ thế buộc chặt lại dây đeo trên cổ, đưa tay buộc lại dây lưng sau lưng.
Nhạc Mặc lửa dục chưa tiêu, phía dưới đã dựng lều lên.
Không ép chế nữa, bá đạo đè nữ nhân khơi lửa kia xuống phía dưới.
“Bảo Nhi, tại sao nàng có thể chỉ châm mà không dập hả, không phúc hậu đâu! Vi phu phải dạy dỗ nàng thật tốt!”
Sao cho nàng cơ hội đứng dậy nữa, sức lực cách xa, có thể nghĩ ra kết quả.
.
.
.
.
.
.
Đường phân cách.
.
.
.
.
.
Trung Thành.
Tuyết bay tán loạn từ trong tầng mây đen kia rơi xuống, trên đường tuyết đọng thật dày làm cho người đi trên đường tăng thêm không ít khó khăn.
Hôm nay chính là trừ tịch, người đi trên đường cũng không nhiều, có lẽ là đang ở trong nhà bận rộn làm bữa cơm trưa phong phú.
Mộ Dung Trạch mặc long bào, bước lên xe ngựa màu vàng kim ngự dụng.
Phượng Thừa Khởi theo cùng bước lên một chiếc xe hơi nhỏ ở phía sau.
Gió lạnh thấu xương, người hầu đi ở hai bên rụt cổ lại, theo sát xe.
Lông bờm trên đầu ngựa cũng bị bông tuyết kia ngưng tụ đông cứng lại với nhau, theo gió lạnh kia, tuôn rơi vang dội.
Đoàn người đi thẳng tới tự miếu hoàng gia —— Khất An Tự.
Ở trong Khất An Tự không phải là hòa thượng, mà là các phi tần qua nhiều thế hệ để lại.
Nơi này là nơi bọn họ sống quãng đời còn lại.
Phượng Thừa Khởi theo ở sau lưng Mộ Dung Trạch, dâng hương cho tượng Phật trong nội đường kia.
Mộ Dung Trạch bước rời khỏi nội đường trước, một mình đến một thiên đường ở hậu viện.
Tiến đến gần tiếng gõ mõ, một lão phu nhân tóc hoa râm quỳ gối trên bồ đoàn, trong tay vuốt khẽ Phật châu, đôi môi khẽ nhúc nhích.
Mộ Dung Trạch nhẹ nhàng bước đi vào, đứng im ở một bên.
Không biết qua bao lâu, tay gõ mõ kia ngừng lại.
Mộ Dung Trạch vội vàng khom người đỡ người lên.
“Mẫu thân.”
Kể từ sau khi Nam Cung Uyển tự tước phong hào vào Khất An Tự, ông ta ở trong Hoàng Thành, thành quả nhân chân chính.
“Không phải mười ngày sau mới Tế Tự sao, sao tới sớm như vậy.” Nam Cung Uyển buông mí mắt xuống, ngồi vào ghế gỗ bên cạnh.
Mộ Dung Trạch nâng ấm nước nóng trên lò sưởi bên cạnh lên, rót cho hai người một ly nước.
Đưa một ly đến bên tay Nam Cung Uyển.
“Con định triệu hồi Phong đệ về.”
Lời của Mộ Dung Trạch còn chưa dứt, Nam Cung Uyển bỗng nâng mắt lên, lệ quang hiện ra.
Đôi môi Mộ Dung Trạch khẽ run, lời chưa nói xong cứ như vậy đành nuốt xuống.
“Mẫu thân, ở trong lòng người, không thể chấp nhận con như vậy sao?” Giọng nói run rẩy nhuộm đầy khổ sở.
Nam Cung Uyển thu hồi ánh mắt, nhìn về nơi khác, trong lúc nhất thời, yên lặng như không vướn bụi trần.
“Người đang làm, trời đang nhìn.
Làm sai chuyện, cần phải dùng quãng đời còn lại đến trả.
Ta có tội!”
Giọng nói Nam Cung Uyển thanh đạm, như tiếng chuông rơi xuống, đánh vào trong lòng Mộ Dung Trạch.
“Con sẽ triệu hồi Mộ Dung Phong, tham gia Tế Tự hoàng gia mười ngày sau!”
Thân thể khẽ run, cũng không đứng thẳng được nữa, xoay người đi ra ngoài.
“Phong nhi là đệ đệ ruột cùng mẫu thân với ngươi, ngươi không thể bỏ qua cho nó sao? Xem ở trên phần ta sinh ngươi nuôi ngươi, ngươi cứ nhất định phải ngoan tuyệt như thế sao? Ngươi cứ dứt khoát giết cả ta đi, ở thế gian này, sẽ không có ai có thể uy hiếp được ngươi nữa, ngươi có thể an ổn ngồi ở trên ngai vàng của ngươi, hồng phúc tề thiên rồi ! Ha ha ha ha!”
Nam Cung Uyển đột nhiên đứng lên, khuôn mặt có chút dữ tợn cười khổ.
Dây Phật châu treo ở góc bàn đứt ra, lăn xuống đầy đất.
Vẻ mặt Mộ Dung Trạch trắng bệch, thân hình run rẩy, đỡ cạnh cửa, run run bước đi ra ngoài.
Gió tuyết tàn phá bừa bãi, mãnh liệt thổi qua song cửa sổ..