Đọc truyện Cực Sủng Đệ Nhất Phu Nhân – Chương 6: Người mẹ kế thân mến 2
Anh hiện tại, so với buổi tuổi càng thêm chói mắt, phảng phất giống như một đám mây ngạo mạn ở trên cao, mà cô, ngay cả liếc mắt nhìn anh một cái cũng cảm thấy khinh nhờn.
Mặc dù không muốn nói chuyện cùng anh, nhưng vì muốn biết rõ ràng chuyện đó là như thế nào.
Bạch Lăng nghi ngờ hỏi: “Xin hỏi… anh, là ai?”
Cổ họng khô khóc, làm cho thanh âm của cô trở nên khàn khàn, ngay cả chính bản thân cô cũng tự cảm thấy khó nghe.
Thân hình người đàn ông dừng lại, bỗng nhiên cúi đầu, lấn đền gần Bạch Lăng.
Khoảng cách giữa mặt cô và anh vô cùng ngắn, không đến 1cm, hô hấp của hai người phả vào mặt nhau, Bạch Lăng trên mặt liền nổi lên chút choáng váng.
Nòng súng đen ngòm tiến đến cổ họng của cô, cảm xúc lạnh như băng, làm cho Bạch Lăng giật mình một cái, thường thì… những cảnh này thường chỉ có ở trong phim mà thôi, hiện tại đã thành sự thật rồi!
Không khí liền trở nên ám muội, trong nháy mắt không còn chút gì, chỉ còn lại một mảnh đầy sát khí.
Đôi môi anh khẽ đóng mở, nói ra lời nói chói tai không gì sánh được.
“Đồ đê tiện hết thời này, tôi mặc kệ cô dùng thủ đoạn gì, nhưng đừng bao giờ quên thân phận người mẹ kế của mình!”
Âm thanh của anh rất êm tai, trong trẻo nhưng lạnh lùng tới tận cùng, mang theo sát khí cùng sự chán ghét nồng nặc, giống như cô là một con virus ác tính chuyên gây bệnh vậy!
Bạch Lăng lúc này liền mặc kệ có phải anh ghét cô hay không, muốn giết cô, nhưng cô đã hoàn toàn bị khiếp sợ bởi chữ “người mẹ kế” trong câu nói của anh rồi!
Chuyện rốt cuộc là như thế nào, từ tối qua mọi việc đã vô cùng kỳ lạ, lẽ nào… trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên một ý tưởng đáng sợ!
Bạch Lăng bỏ qua hai chữ “đê tiện” đáng lẽ đã khiến cô tức giận, nghi ngờ hỏi: “Anh đây, ý anh là… là gì?”
“Cô không phải định nói với tôi cô bị mất trí nhớ, không biết tôi là ai?”
“Tôi… tôi thật sự không biết anh là ai!”
Ánh mắt cô trong suốt, hoảng loạn, oan ức, như một dòng nước suối, có thể nhìn thấy tất cả những thứ ở dưới đáy, hoàn toàn không giống với dáng vẻ của người nói láo, không hề có dáng vẻ mê mẩn, tham lam…
Anh nhíu mày, thu lại súng.
Như có điều suy nghĩ về vẻ mặt sợ hãi của Bạch Lăng, gương mặt vẫn như vậy, vẫn khiến người ta chán ghét, nhưng ánh mắt đó, dường như là hai người khác nhau.
Lẽ nào…
Trong chớp mắt anh đã tỉnh táo lại, trong lòng vang lên một tiếng vang thật lớn, gió lạnh thổi vào, Bạch Lăng run run.