Cực Phẩm Vú Em

Chương 480: Xin tự giới thiệu, ta chính là lão tóc bạc kia


Đọc truyện Cực Phẩm Vú Em – Chương 480: Xin tự giới thiệu, ta chính là lão tóc bạc kia

Chiến tranh, người chịu khổ vĩnh viễn là dân chúng bình thường. Đây chính là quy luật không đổi của chiến tranh!

Thành trì nhân loại bị ma thú tàn phá!

Sợ hãi, khắc sâu trên nét mặt những đứa trẻ. Ruộng đất cằn cỗi, hoa màu tan nát, những bông hoa hồng đỏ thắm nhuộm đầy máu tươi, bầu không khí đậm mùi máu tràn đầy tuyệt vọng lờn vờn không tán. Chung quanh đều là những người bị mất người thân trong cuộc chiến, tiếng kêu khóc tuyệt vọng vang lên thảm thiết, ưu sầu.

Đây là sự thật không thể thay đổi, việc này thật sự làm cho Cao Lôi Hoa và những đứa nhỏ cảm thấy có tâm mà không có sức thay đổi.

Cho dù trong đám người bọn họ cũng có vài vị thần, nhưng dù thần lực mạnh đến đâu cũng không thể quản hết mọi ngóc ngách trên đại lục được!

Tin tức một trong năm vị lãnh đạo ma thú tấn công đại lục—Ông trùm của ma thú. Huyền Băng Quy Lona đã bị cưỡng ép ký kết khế ước chủ tớ đã loan truyền khắp mọi người dân trên đại lục và đám ma thú.

Một trong năm ông trùm của ma thú—Hoàng Kim Bỉ Mông tràn đầy tức giận lẫn sợ hãi.

Dưới sức ép lẫn căng thẳng, đám ma thú tăng cường sức tấn công lên các thành trì. Nhất thời, một số thành trì không kịp đề phòng hoặc trang thiết bị phòng thủ kém đã bị thất thủ. Để lại tiếng kêu khóc thảm thiết vang vọng trong thành.

Thế công điên cuồng của ma thú liên tiếp trong ba ngày, sau đó thì ngừng lại!

Bời vì, tuyết rơi.

Lịch đại lục, năm 141, trận tuyết đầu mùa đã rơi, nhẹ nhàng hạ xuống đại lục này.

Tuyết trắng xóa như những sợi lông ngỗng làm cho ma thú không thể không tạm dừng các đợt tấn công lại. Dù sao cũng không phải tất cả ma thú đều có thể thích nghi thời tiết lạnh giá này.

Ma thú công thành chủ yếu là ma thủ hỏa hệ. Do đó dưới thời tiết lạnh giá băng tuyết này. Đám ma thú đành ngừng công cuộc đồ thành.

Nhưng mà, ngừng tấn công không có nghĩa là đám ma thú ngừng hành động của mình lại…..

Bốn vị trùm sò của ma thú tăng cường độ liên lạc với đại dương. Yêu cầu phía bên đó chi viện thêm quân lực. Dù sao, thời tiết lạnh giá cũng không ảnh hưởng đến những hải thú, có khi còn tăng sức mạnh chiến đấu của những con ma thú thủy hệ này!

Nhưng, đáng tiếc, đám ma thú thủy hệ đại dương này lại không hề có hồi âm…

Bốn vị ma thú đầu lĩnh bất đắc dĩ thở dài lắc đầu. Cái này có thể trách ai đây, trách bên đại dương được sao?

Dù sao lần đầu tiên đám ma thú dưới biển đã phái lên bờ ba trăm ma thú. Tất cả đều là ma thú siêu giai. Tuy rằng chỉ có ba trăm con ma thú. Nhửng đã là tinh anh trong đám tinh anh.

Thế nhưng, đám ma thủ tinh anh đó lên bờ đến cái đánh rắm cũng chịu kịp làm phát thì đã ngủm củ tỏi!

Ba trăm cái tinh hạch sáng rực trên bầu trời chứng tỏ một đội ngũ cường đại của đại dương. Nhưng, cả ba trăm cái tinh hạch đó đều nói lên một điều, cả ba trăm vị tinh anh trong các tinh anh của đại dương đã anh dũng hy sinh khi làm nhiệm vụ!

Dựa vào khí hậu, địa lợi cộng thêm nhưng anh tài mà ba mình lưu lại. Có thể nói, những đứa nhỏ của Cao Lôi Hoa đã hội đủ ba yếu tố thiên địa nhân, chúng nhanh chóng cản trở thế công mãnh liệt của ma thú, thậm chí còn tổ chức phản công. Làm cho đám ma thú bị cản lại liên tiếp, đồng thời chịu tổn thất không hề nhỏ.

Khi nhưng đồng chí, đồng đội đại dương không có hồi âm…

Cộng với tuyến trên bấy lâu nay, đại thống lĩnh ma thú Phỉ Lợi điện hạ không hề ra mệnh lệnh trực tiếp nào

Đủ vấn đề, đủ tình huống, chúng cứ như ngọn núi lửa tích tụ dần, chuẩn bị bạo phát cơn thịnh nộ.

Cứ như vậy. Bốn ma thú đầu lĩnh vẫn chưa ra được quyết định nào.

– Như vậy đi, chúng ta cứ tìm một chỗ tụ hợp quân lực lại. Sau đó cố gắng thảo luận tìm ra kế sách định hướng tiếp theo đi.

Bốn ông trùm của giới ma thú ước định nhau nói.

Bổn ma thú phụ trách tấn công bốn phía.


Độc giác thú sa đọa vốn đối phó Tinh Linh tộc. Sau lại từ Tinh Linh tộc tấn công sang Thú Nhân tộc.

Hai Hắc Ám Ma Hổ thì phụ trách công việc phân tán chia rẽ hai đại đế quốc của nhân loại là Chiến Thần đế quốc cùng liên minh Lôi Thần.

Hoàng Kim Bỉ Mông đối phó đất nước của các thú nhân—Bỉ Mông đế quốc.

Vốn, Quang Minh đế quốc là do Huyền Băng Quy Lona đối phó. Nhưng mà Huyền Băng Quy Lona lên đánh thì cũng đưa thân mình bồi vào hiểm địa luôn.

Cứ như vậy, bốn ông trùm của bốn phương ước định thời gian, chuẩn bị giáp mặt thảo luận một chút phương hướng phát triển của ma thú.

Đêm hôm đó, bốn ông trùm mang theo đại quân thủ hạ của mình lặng lẽ đến nơi tụ họp.

**********************

Trên bầu trời, bóng đêm làm con người ta mê muội. Ba vầng trăng như những chiếc nanh sói sáng ngời.

Hoàng Kim Bỉ Mông hóa thành hình người, ở phía sau nó là sáu đại hán cao lớn. Sáu người này đều là thú Bỉ Mông, tuy rằng không phải Hoàng Kim Bỉ Mông, nhưng cũng là cường giả trong đám Bỉ Mông.

Thừa dịp đêm tối. Một hàng bảy người nhanh chóng lên đường trong đêm.

– Tốt lắm. Trước nghỉ ngơi đi đã. Tranh thủ trước hửng đông đi đến được rừng rậm Tinh Linh.

Hoàng Kim Bỉ Mông ngừng lại, nói mọi người nghi ngơi. Trời đổ tuyết lớn làm nhiệt độ hạ xuống mạnh, rất nhiều ma thú dưới tay chủng thực lực bị giảm mạnh. Điều này làm cho tiến độ tấn công của các ma thú suy giảm mạnh. Lần này bọn họ ước định địa điểm tập họp là rừng rậm Tinh Linh. Nguyên đây vốn là nơi ở của các Tinh Linh. Nhưng mà sau khi tộc Tinh Linh tộc bị ép buộc rời khôi rừng rậm Tinh Linh thì nơi này chở thành sân chơi của đám ma thú.

– Đậu đại nhân. Ta đi kiếm thêm ít củi tăng thêm tý lửa.

– Đi đi.

Hoàng Kim Bỉ Mông Đậu phất phất tay.

Một đại hán Bỉ Mông đứng lên, nói với Hoàng Kim Bỉ Mông. Một trong bốn ông trùm vĩ đại của ma thú, Hoàng Kim Bỉ Mông tên gọi là Đậu.

Vị đại hán Bỉ Mông đứng dậy. Phủi tuyết đọng dưới mông mình. Sau, đi nhanh vào trong rừng rậm.

Chưa đầy một giây thì mất hút.

Qua một lúc lâu. Hoàng Kim Bỉ Mông có chút không kiên nhẫn, cái tên đi kiếm củi sao lâu thế không biết, giờ này còn chưa quay lại.

– Chết tiệt, cái tên Đậu Tằm kia làm cái gì thế không biết. Đi kiếm một chút củi mà cũng lâu như vậy? Đi kiếm chỗ đi ngủ à?

Hoàng Kim Bỉ Mông Đậu mắng một tiếng, vẫy tay gọi một gã Bỉ Mông khác nói:

– Đậu Tây, ngươi đi qua nhìn xem, tên kia có phải đi ngủ rồi hay không? Làm quái gì mà lâu thế.

– Vâng? thưa Đậu đại nhân.

Vị đại hán Bỉ Mông đứng dậy, nói lớn, sau đó đi về phía mà gã Đậu Tằm khi này đi.

Lại nửa giờ trôi qua, gã Bỉ Mông thứ hai. Đậu Tây cũng như gã Đậu Tằm không hề thấy quay lại!

Lúc này, con Hoàng Kim Bỉ Mông đã cảm thấy có gì đó không thích hợp.

– Đều đứng lên đi, theo ta đi nhìn xem.


Hoàng Kim Bỉ Mông Đậu nói với bốn người còn lại.

Một hàng năm người tiến nhập rừng rậm. Mắt xem bốn phương tám huớng tìm kiếm bóng dáng đồng loại.

Rất nhanh, năm người tìm được Đậu Tằm và Đậu Tây. Chỉ có điều, cả hai tên Đậu Tằm và Đậu Tây đều đang ôm lấy một cái cây cổ thụ to lớn.

– Mẹ bọn mày, hai thằng chó mày đang làm cái gì thế?! Hoàng Kim Bỉ Mông Đậu nổi giận, nó lo cho hai tên khốn này cả nửa ngày, ai dè cả hai tên khốn này không biết ăn cái thứ gì mà đứng ôm cây cơ chứ! Cái này không cho roi vào mông là không được rồi.

Không có phản ứng, im ắng.

Hoàng Kim Bỉ Mông Đậu sửng sốt, cảm giác có điều không được đúng:

– Các ngươi. Hai đứa đi qua xem coi hai thằng đó đang làm cái gì.

Hai vị Bỉ Mông trong bốn người bước lên phía trước. Vỗ vỗ Đậu Tăm và Đậu Tây.

– Bụp!

Chỉ một tiếng đơn giản, thân thể Đậu Tằm cùng Đậu Tây ngã thẳng xuống đất.

Chỉ thấy mắt hai người bọn họ trừng lên như hai cái bóng đèn. Nhìn kỹ thì thấy yết hầu cả hai có một vết thương đỏ máu.

Đã chết, người đã chết, là bị cắt yết hầu.

Bởi vì trời đất đầy băng tuyết.

Thi thể bọn họ mới bị đóng băng cứng ngắc.

– Ai làm! Con mẹ hắn. Ai làm, mau lăn ra đây cho bố mày coi!

Hoàng Kim Bỉ Mông Đậu gào lên ầm ĩ, dám coi nó không vào đâu, thuộc hạ của nó bị giết chết. Mà nó, nó lại không biết cái gì cả!

– Bịch, bịch bịch bịch!

Liên tiếp bốn tiếng động, Hoàng Kim Bi Mông Đậu xoay người, thì nhìn thấy bốn thủ hạ còn lại của mình đã trở về với vòng tay yêu dấu của Phụ thần.

– Xoẹt~~~

Một tiếng kiếm xé khí vang lên bên tai Đậu.

Đậu phản xạ tính chuyển đâu lách sang bên

Xoát một cái, một thanh lợi kiếm vừa lúc lướt qua yết hầu của Đậu, làm cho đầu của nó rời khỏi thân hình,

Cộp!

Lần này thân thể cao lớn cùa Đậu không cam lòng ngã xuống nền tuyết.

Trong thời khắc cuối cùng trước khi chết. Đậu cố gắng nhìn xem người giết mình là ai, là… là… một người có cái đầu bạc trắng???


– Là hắn?

Trong đẩu Hoàng Kim Bỉ Mông Đậu lập tức nhớ tới một người, một người mà đại thống

lĩnh cường điệu nhiều lần không thể đắc tội. Đại thống lĩnh không phải nói người này đã bị

nhốt tại một cái không gian bị phong ấn vĩnh viễn không có khả năng trở ra sao? Vậy, gã này

là ai? Hoàng Kim Bỉ Mông ôm mối hận không cam lòng rời trần thể

**************************************

Rừng rậm Tinh Linh. Nguyên trong cung điện của nữ vương Tinh Linh.

Ba ông trùm còn lại của tứ đại ma thú đã tụ họp ở đây!

– Mẹ nó, Đậu đâu? Hắn như thế nào còn chưa có đến đây?

Nhất con ma hồ toàn thân đen tuyền mập mạp nói ồm ồm,đồng thời Hác Ám Ma Hổ nhìn về phía Độc giác thú sa đọa. Bởi vì Độc giác thú sa đọa vốn phụ trách Tinh Linh tộc. Cuối cùng từ Tinh Linh tộc tấn công đế quốc Bỉ Mông, lẽ ra Độc giác thú phải cùng đồng hành với Hoàng Kim Bỉ Mông Đậu đến đây chứ.

– Đừng nhìn ta. Ta cũng không đi cùng với hắn.

Độc giác thú sa đọa bất mãn phì phì mấy hơi ra mũi:

– Vốn ý của ta là muốn cùng hắn đến đây. Nhưng hắn bảo hắn muốn làm mấy chuyện tốt gì gì đó, nên để ta đến đây trước!

– Mẹ nó. Thằng này chơi đồng hồ dây thun ả?

Trong sóc tối đại điện, một con Hắc Ám Ma Hổ khác bất mãn nhe răng nanh như lưỡi kiếm nói.

– Quên đi, trước hết chúng ta không cần để ý tới Đậu, trước nói cho chúng ta biết tình huống hiện tại đi đã.

Độc giác thú sa đọa tỏ ra sầu muộn nói:

– Ma thú dưới biển vần chưa có hồi âm sao?

– Vẫn chưa có hồi âm lại. Chết tiệt, cái con cua đó mắt để trên đầu mà. Ngaỵ từ đầu lúc chúng ta tiến công thuận lợi thì kêu một tiếng cà đống hò nhau kéo lên bờ như điên. Giờ tình hình chiến cuộc chúng ta thoáng bất lợi, gọi bọn hắn đi đây thì cả đám như chết cha chết mẹ vậy, không đứa nào nói lại một câu mới khốn chứ.

– Bây giờ chúng ta phải làm gì? Độc giác thú sa đọa hỏi:

– Nếu cường công, căn bản là công không được. Cái lão tóc bạc kia, lưu lại người cho mấy đứa nhỏ cũng không đơn giản.

– Mà nghe nói, cái lão tóc bạc kia hình như thật sự không xuất hiện nữa phải không? Góc sáng? con Hắc Ám Ma Hổ mập mạp đột nhiên cắt tiếng hỏi.

– Hắn sẽ không trở lại đâu. Đại thống lĩnh nói qua, tên kia bị phong ấn trong một cái không gian khác, không thể trở ra được.

Độc giác thú sa đọa nhẹ giọng nói, nói thật ra, không phải bọn nó không tin lời đại thống lĩnh, mà cái lão tóc bạc kia quá bưu hãn, làm cho bọn nó cũng không dám tin tường lão tóc bạc kia khinh địch mà bị phong ấn.

– Hy vọng như thế đi. Nếu lão kia chạy ra đây thì bảo đảm chúng ta có sớm lại một chỗ cũng không đủ nhét kẽ răng lão.

Hắc Ám Ma Hổ mập mạp nói bay mưa xuân, cũng không phải nó cố ý tăng uy phong cho đối phương làm hạ sĩ khí của phe mình.

Bởi lúc đầu, nhiêu lần đại thống lĩnh dặn dò, cường điệu lão tóc bạc đó, thì bọn nó cũng không để ý chút nào.

Nhưng sau đó, ma thú tinh thần hệ lão Miêu lẫn lão Trâu cũng bị đối phương đùa giỡn.

Rồi, em trai của Hoàng Kim Bỉ Mông Tiểu Kim, được đồn là ngang ngửa anh trai mình, dẫn theo một tiểu đội Thần cấp đi qua Thành Quang Minh thì cũng bị Cao Lôi Hoa giết chết.

Ngay sau đó, lại nghe tin tiểu đội Thương Thiên Cự Lang cùng Sâm Lâm Thụ Yêu cũng bị người ta đánh cho tan tác.

Đám ma thú trong rừng này cũng không có nhiều ma thú thần cấp thì hầu hết chết trên tay Cao Lôi Hoa.

Nhiều bài học máu me như vậy mà bọn nó vẫn không chịu từ bỏ cơn mê thì có lẽ đi làm dã thú đi. đừng làm ma thú nữa!


– Quên đi, đừng nghĩ đến việc này. Chúng ta vẫn là nên nghĩ xem làm cách nào cho đám trứng thúi nhát gan dưới biển đó ló cái mặt đi. Nếu không, thỉnh lão đại Tiểu Kim ra mặt đi. Có mặt lão đại Tiểu Kim thì đảm bảo đám ma thú dưới biển hẳn không dám trờ mặt đâu.

Độc giác thú sa đọa suy nghĩ lúc rồi nói:

Đến lúc đó dưới sự trợ giúp của đám ma thú hải dương, thì trời đất băng giá này không phải quá thích hợp cho chúng ta sao. Cứ như vậy, chúng ta có lẽ có cơ hội thừa dịp trời đổ tuyết, cường công hạ luôn mấy tòa thành cuối cùng của nhân loại.

– Ừ, xem ra cũng chỉ có thể để cho lão đại Tiểu Kim ra mặt thôi.

Con Hắc Ám Ma Hổ trong góc tối gật đầu:

Chờ Đậu trở về đi, giờ trong đám chúng ta cũng chỉ có hắn mới liên lạc được với lão đại Tiểu Kim.

– Nếu mà hạ được mấy tòa thành cuối cùng của nhân loại…

Con Ma Hồ mập mạp lộ ra biểu tình dâm đãng:

– Ta muốn leo lên người một ngàn mỹ nữ Tinh Linh….. he he…..

– Ha ha, đại béo. Vừa lúc, cái lão đầu bạc kia có một cô con gái tên là Nguyệt Nhị đó, hình như là tộc Tinh Linh à nha.

– Độc giác thú sa đọa làm mấy hơi phì phì ra mũi, cười quái dị nói.

– Như vậy, rất tốt, ai cũng không được giành của ta đâu đó!

Mập mạp Hắc Ám Ma Hổ cuồng tiếu…

Ngay lúc đám ma thú đang tự sướng về kết quả khi chiếm được thành thì đột nhiên, cửa chính cung điện như bị cây phá thành đập vào, kêu to một tiếng. Sau đó, cánh cửa có những vết nứt to.

Mà mặt mũi ba vị ma thú trùm sò như bị gãy ra, đanh lại.

Rất nhanh, hai cánh cửa đã hoàn toàn bị hỏng.

Một cánh chân đàn ông bước vào, còn vì sao lại biết đó là chân đàn ông, thì coi như đó là một loại trực giác của đám ma thú này đi!

– Ngại quá, hình như ta đang quấy rầy các vị thảo luận rồi.

Một người toàn thân hoàn toàn che trong áo choàng, tay cầm một cái khay kim loại to bị che bước vào phòng.

– Chết tiệt! Ma thú thủ vệ ở ngoài đâu! Độc giác thú sa đọa lớn tiếng hô.

– Hư, đừng lớn tiếng quá. Vừa rồi ta thật vất vả mới làm cho mấy thằng ma thú nhãi con đó ngủ say đó.

Người đó bước vào đại điện, đi tới chỗ chiếc bàn hội nghị to lớn, đặt cái khay bị khăn che lên giữa bàn.

– Ngủ?

Độc giác thú sa đọa cảm thấy mắt mình nháy nháy, đối mặt với người ẩn trong lớp áo choàng này, Độc giác thú sa đọa không hiểu sao lại hoảng hốt.

– Đúng vậy, là đang ngủ, vĩnh viễn.

– Ngươi là ai, tới làm gì?

Ba ông trùm giới ma thú nhanh chóng bật dậy, vây quanh nhìn chăm chăm người mới đến này.

– Tới làm gì?

Người tới nhẹ nhàng lột mũ che đầu, lộ ra một cái dấu hiệu quen thuộc trên đại lục này, một cái đầu đầy tóc bạc chói mắt:

– À, nói tóm lại, lúc này đây ta tới là có một phần lễ vật đưa cho các vị. Nhưng mà, trước đó ta xin tự giới thiệu một chút đã. Ta gọi là Cao Lôi Hoa, à, cũng là cái lão tóc bạc mà nãy giờ quý vị thảo luận.

Bầu trời quay cuồng, tối đen..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.