Cực Phẩm Vú Em

Chương 13: Cự long và long uy


Đọc truyện Cực Phẩm Vú Em – Chương 13: Cự long và long uy

Nguyệt Hoa Thiên đưa cho Cao Lôi Hoa chiếc nhẫn không gian trong tay, khoé miệng hắn tủm tỉm cười.

Hắn đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ đem loại vật phẩm hiếm có như nhẫn không gian giao cho một người quen biết chưa lâu. Ngay từ đầu đến bây giờ, hắn đều âm thầm quan sát Cao Lôi Hoa, một nam nhân có khả năng mời muội muội băng sơn của hắn cùng nhau ăn cơm cũng đáng để hắn chú ý.

Cuối cùng, khi hắn biết Cao Lôi Hoa xử lý con tử vong tam đầu khuyển, hắn sinh ra quyết định lôi kéo Cao Lôi Hoa.

Tử vong tam đầu khuyển là loại ma thú gì? Đó là siêu giai ma thú! Huống chi tử vong tam đầu khuyển trong giới bậc cai cũng có “số má”!

Cao Lôi Hoa một mình tiêu diệt con ma thú cường đại chứng tỏ thực lực của hắn đã ở cấp thánh đỉnh phong.

Cấp thánh đó, toàn bộ cường giả cấp thánh trên thế giới này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi!

Thân là vương tử, hắn cần phải tập hợp được mạng lưới với mọi loại cao thủ, cho dù không thể lôi kéo cũng tuyệt đối không làm cao thủ trở thành địch nhân! Nếu có thể lôi kéo Cao Lôi Hoa, một cái nhẫn không gian tính làm cái gì! Cho dù không thể lôi kéo Cao Lôi Hoa thì nhân tình của phần lễ vật vẫn còn nguyên.

– Này, cái nhẫn không gian dùng như thế nào?

Cao Lôi Hoa nhận nhẫn không gian đùa nghịch hồi lâu, cuối cùng đành mặt dày nghi hoặc hỏi.

– À, trong chu vi mười thước của nhẫn không gian, chỉ cần ngươi nghĩ một chút liền có thể cho vào. Chiếc nhẫn không gian này rất tốt, bên trong rộng ba mươi mét vuông.

Nguyệt Hoa Thiên tỉ mỉ giải thích cho Cao Lôi Hoa.

– Thế à

Cao Lôi Hoa hưng phấn kêu, nhẫn không gian nhá! Bảo bối “siêu khủng”.

Cao Lôi Hoa đi tới cạnh xác tử vong tam đầu khuyển, suy nghĩ một chút. Vèo một cái, toàn bộ thân thể tử vong tam đầu khuyển bị thu vào nhẫn không gian . Tuy Cao Lôi Hoa không biết thân thể tử vong tam đầu khuyển có ích lợi gì, nhưng mang cái danh siêu giai ma thú trên đầu hẳn là không phải đơn giản!

****************************

Rốt cục sau khi hết thảy đều chuẩn bị xong xuôi, dưới sự dẫn dắt của Tĩnh Tâm, Nguyệt Hoa Thiên cùng Cao Lôi Hoa bắt đầu đi đến cái nơi gọi là “hang rồng”.


Dọc đường đi, Nguyệt Hoa Thiên cũng không nói với Cao Lôi Hoa một câu.

Đồng thời Cao Lôi Hoa cũng mơ hồ đoán được một chút. Lần này đến đảo hoang, Nguyệt Hoa Thiên cùng Tĩnh Tâm vì phải mang về một bé gái. Mà đứa bé này hình như là con của bằng hữu Tĩnh Tâm, là bằng hữu của Tĩnh Tâm nhờ cự long mang đứa nhỏ này giao cho Tĩnh Tâm.

Mà bằng hữu Tĩnh Tâm là ai, làm cái gì, ngay cả Nguyệt Hoa Thiên cũng không biết. Tóm lại, quan hệ phức tạp ngay cả Nguyệt Hoa Thiên cũng không rõ ràng lắm.

Mà Nguyệt Hoa Thiên sở dĩ đến bởi vì hắn biết một chút long ngữ, cho nên tới để nói chuyện với cự long. Đơn giản là làm phiên dịch.

Đi một lúc lâu, Nguyệt Tĩnh Tâm đi trước đột ngột dừng lại.

– Làm sao vậy?

Cao Lôi Hoa nghi hoặc hỏi.

– Tới lãnh địa cự long rồi.

Nguyệt Hoa Thiên bên cạnh giải thích:

– Đã có thể cảm giác được long uy.

– Long uy?

Cao Lôi Hoa quay quay người, cố cảm giác thử:

– Chẳng có gì, một chút cảm giác cũng không có.

– Không thể nào, một chút cảm giác cũng không có sao?

Tĩnh Tâm cùng Nguyệt Hoa Thiên đồng thời quay đầu nhìn Cao Lôi Hoa chằm chằm.

Cao Lôi Hoa cau mày cẩn thận cảm thụ, nhưng vẫn chưa cảm ứng được.

“Chẳng lẽ cường giả thánh cấp không chịu long uy áp chế sao?” Nguyệt Hoa Thiên thầm nghĩ, đồng thời ánh mắt nhìn về Cao Lôi Hoa mang theo vẻ tôn kính.

Sau khi cảm thấy long uy, Tĩnh Tâm cùng Nguyệt Hoa Thiên không dám đi tiếp. Ngược lại đứng tại chỗ bắt đầu chờ đợi.

– Làm sao vậy? Sao không tiếp tục đi nữa?

Cao Lôi Hoa nghi hoặc hỏi.

– Nơi tồn tại long uy của cự long cũng chỉ có thể dừng lại. Nếu không sẽ bị cự long coi là kẻ xâm lược.

Nguyệt Hoa Thiên bên cạnh cẩn thận giải thích hết thảy cho Cao Lôi Hoa.

– Ồ như vậy à.

Cao Lôi Hoa khó chịu gật gật đầu:

– Chúng ta làm gì bây giờ? Cứ ở đây đợi cự long sao?

– Ừ, đúng vậy


Nguyệt Hoa Thiên nói:

– Chỉ cần có người tiến nhập vào nơi có long uy của cự long, cự long sẽ ra gặp.

– À , thì ra là vậy.

Cao Lôi Hoa đáp lại, đồng thời nghĩ trong bụng: “Con rồng này thật đúng là *** rắm thối!”

Thời gian trôi qua từng giây…

Ngay lúc Cao Lôi Hoa nhàm chán đem tổ tông cự long một trăm đời ra nguyền rủa, rốt cục một tiếng long ngâm cực lớn từ phía trước truyền đến.

– Gràooo~~.

Tiếng long ngâm kinh thiên động địa, tiếp theo là một thân ảnh cực lớn từ phía trước bay tới.

Thân ảnh to lớn rợp trời, bay thấp một chút nhìn giống như hình dáng một chiếc máy bay khổng lồ đang hạ xuống.

Hình dáng to lớn thậm chí che cả ánh mặt trời, bóng dâm lan tỏa cả chỗ ba người Cao Lôi Hoa đang đứng.

Cao Lôi Hoa ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem cự long trên không trung rốt cục có bộ dáng như thế nào.

Quả nhiên, cái gọi là cự long chính là một loại rồng của phương Tây. Trên cơ bản chẳng khác nào một con thằn lằn khổng lồ có cánh dài biết bay. Chẳng qua con lằn thằn lớn đang bay hiện giờ trông rất khủng bố.

Cự long trên không toàn thân màu lam, sương mù dập dờn quay xung quanh nó. Chiều cao của cự long ước chừng cao đến ba mươi thước, miệng rộng như cái hang, âm thanh phát ra từ trong miệng nó giống như tiếng sấm sét.

Đồng thời một luồng áp lực phát ra theo sự xuất hiện của nó.

– Nhân loại! Tới đây có việc gì không?

Âm thanh như sấm nổ vang rền trên không, thanh âm đinh tai nhức óc như bộ loa thùng vặn hết công suất.

Cao Lôi Hoa vừa nghe lời này hơi sửng sốt. Đây gọi là long ngữ sao? Sao hắn có thể nghe hiểu được!

– Đại nhân Băng Sương Cự Long tôn kính.

Nguyệt Hoa Thiên bên cạnh bắt đầu dùng “long ngữ” bất tiêu chuẩn (không theo 1 tiêu chuẩn nào) nói với cự long trên không trung.


Sở dĩ hắn nói long ngữ “bất tiêu chuẩn” bởi vì Cao Lôi Hoa chắc chắn biết cái gọi là long ngữ này là cái gì!

Thứ gọi là long ngữ chính tông là ngôn ngữ quê hương của Cao Lôi Hoa – Ôn Châu thổ ngữ (tiếng địa phương Ôn Châu).

Thứ ngôn ngữ mà Cao Lôi Hoa nói gần nửa đời người, ai ngờ lại là long ngữ trong thế giới này. Quả thật có chút tức cười.

– Chúng ta đến đây để đón đứa bé gái mà có người gửi gắm ở chỗ ngài.

Nguyệt Hoa Thiên trả lời băng sương cự long bằng ngữ khí tôn kính.

– Gràooo~~

Cự long trên không trung rít gào:

– Vậy các người chính là người Tuyết Toa dặn thay nàng chiếu cố đứa nhỏ? Gràooo~~

– Mẹ khỉ, ầm ĩ quá!

Cao Lôi Hoa nói thầm hai tiếng. Đồng thời thầm nghĩ có phải cổ họng của bộ tộc cự long không tốt hay không, nếu không làm gì mà phải luôn kêu gào khắp nơi! Người ta hay nói chó cắn là chó không sủa, ví dụ như tử vong tam đầu cẩu mình tiêu diệt, trừ lúc vừa xuất hiện mới kêu rống lên một tiếng để tỏ rõ thân phận, còn lại cơ bản không kêu một tiếng.

Cao Lôi Hoa rất khó chịu với cự long trên không trung, một trong những nguyên nhân là hắn rất không thích người khác ở trước mặt hắn kiêu ngạo. Càng không thích ngẩng đầu lên nói chuyện với người khác, bất kể đối phương là ai! Đây là một loại tôn nghiêm của cường giả mà không sao giải thích rõ được.

Thân thể to lớn của cự long xoay một vòng trong không trung, âm thanh như sấm nổ lại vang lên:

– Đứa nhỏ có thể giao cho các ngươi! Gràooo! Nhưng các ngươi phải có thực lực tương xứng! Gràooo! Nếu không có thực lực bảo hộ đứa nhỏ, ta sẽ không đem hậu duệ của long tộc giao cho các ngươi! Cho dù chỉ là long nhân hỗn huyết (con lai giữa rồng và người).

Cự long tạm dừng rồi nói tiếp:

– Cho nên ta muốn khảo nghiệm thực lực của các ngươi một phen …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.