Cực Phẩm Tu Chân Tà Thiếu

Chương 17: Ta đối với ngươi phụ trách còn không được sao?


Đọc truyện Cực Phẩm Tu Chân Tà Thiếu – Chương 17: Ta đối với ngươi phụ trách còn không được sao?

– Trần Thanh Đế, ta… ngươi trốn ở bên trong cả đời được sao.
Lâm Tĩnh Nhu tức đến dậm chân, lạnh giọng nói ra:
– Cầm cái ghế tới cho ta, ta chờ ở chỗ này, đợi đến lúc hắn đi ra mới thôi.
Hôm nay không đánh Trần Thanh Đế một chầu, Lâm Tĩnh Nhu là tuyệt đối không bỏ qua, xem ra hẳn là như vậy.
– Oa kháo…
Phòng tắm nội, Trần Thanh Đế tựa ở trên tường suýt nữa nhảy dựng lên, liền vội mở miệng nói:
– Lâm Tĩnh Nhu, ngươi đến cùng náo có đủ hay không? Ta đã nói với ngươi rồi, chuyện tối ngày hôm qua cũng không thể trách ta…
Trần Thanh Đế bó tay rồi, vốn cho rằng, Lâm Tĩnh Nhu chỉ là náo thoáng một phát mà thôi, ai có thể nghĩ đến, nàng lại muốn chắn ở chỗ này. Trần Thanh Đế ở đâu có thời gian rỗi dông dài cùng Lâm Tĩnh Nhu.
Đan Dương quả đã hết, thảo dược trong tay Trần Thanh Đế cũng còn thừa không có mấy, đương nhiên cần tiếp tục chuẩn bị, mua sắm thảo dược càng cao cấp càng tốt.
Trọng yếu hơn là, sau khi gặp Lôi Báo, lại để cho Trần Thanh Đế biết rõ, tu vi Luyện Khí tầng một của mình, ở cái thế giới này, thật sự là không coi vào đâu. Ít nhất, quang minh chính đại đánh cùng Lôi Báo, Trần Thanh Đế tự biết mình là thua không nghi ngờ.

Một quân nhân đã trâu bò như vậy, số lượng quân nhân trên thế giới này, chính là phi thường khổng lồ a. Cái này để cho Trần Thanh Đế cảm thấy vô cùng nguy cơ.
Nguy cơ, loại đồ chơi này, không có người sẽ thích, Trần Thanh Đế càng là chán ghét.
Muốn tự bảo vệ mình, nhất định phải nắm chặt thời gian tăng tu vi lên mới được, Trần Thanh Đế ở đâu có thời gian lãng phí ở trên người Lâm Tĩnh Nhu?
Trần Thanh Đế là rất bận rộn a.
Chỉ là Trần Thanh Đế có chỗ không biết, quân nhân như Lôi Báo, tổng cộng có thể có bao nhiêu? Chẳng lẽ tất cả quân nhân đều cường đại như Lôi Báo? Đó căn bản là chuyện không thể nào.
Lôi Báo là huấn luyện viên của Huyết Nhận a.
Huyết Nhận!
Đây chính là Quân Thần kiêu ngạo nhất, đắc ý nhất.
– Ngươi câm miệng cho ta.
Trong nội tâm Lâm Tĩnh Nhu rất ủy khuất, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, mang theo khóc nức nở quát:
– Trần Thanh Đế, chuyện tối ngày hôm qua không trách ngươi, chẳng lẽ còn có thể trách ta hay sao? Ngươi cái sắc lang này, hạ lưu đồ vô sỉ…
Lâm Tĩnh Nhu cũng từ trong miệng Trần Hương Hương biết được, Trần Thanh Đế một mực tắm rửa ở phòng tắm đó, một cách vô tri vô giác, đã là tài sản riêng của Trần Thanh Đế, không ai dám tắm rửa ở bên trong.
Mà Trần Thanh Đế lại không biết Lâm Tĩnh Nhu đến, cho nên mới xông tới.
Về phần đèn phòng tắm bật sáng, đừng nói ngay lúc đó Trần Thanh Đế không thấy được, coi như là thấy được, cũng chỉ cho rằng là mình quên tắt.
Thằng này thanh danh tuy không lớn, nhưng có chút thời điểm vẫn có rất nhiều chỗ tốt. Ai có thể nghĩ đến, sẽ có người dám tắm rửa ở phòng tắm của Trần Thanh Đế a.
Ngay cả Trần Hương Hương vô cùng thống hận với Trần Thanh Đế cũng nói như vậy, Lâm Tĩnh Nhu biết rõ, hoàn toàn là không thể trách Trần Thanh Đế. Nhưng mà, thân thể của mình bị xem hết, bất kể nguyên nhân gì, tóm lại là bị xem hết, đây là sự thật không thể tranh cải.
Vốn Lâm Tĩnh Nhu chỉ là muốn đánh Trần Thanh Đế một chầu, xả bớt giận, ai có thể ngờ tới, sáng sớm Trần Thanh Đế lại còn dám tắm rửa ở phòng này.

Dư vị sao?
Tưởng tượng sao?
Dùng hiểu rõ của Lâm Tĩnh Nhu đối với Trần Thanh Đế, nàng tin tưởng, cặn bã Trần Thanh Đế này, tuyệt đối là có thể làm ra sự tình biến thái, buồn nôn, tà ác kia.
Cái này lại để cho Lâm Tĩnh Nhu càng thêm phẫn nộ, ủy khuất.
Nhưng mà, Trần Thanh Đế lại chết sống không đi ra, điều này cũng thôi, lại còn nói cái gì: hiện tại ta cái gì cũng không có mặc, cho ngươi nhìn một chút, chúng ta từ nay về sau không thiếu nợ nhau, ai cũng không thiệt thòi, chuyện này chúng ta bỏ qua.
Loại lời nói vô liêm sỉ này, Trần Thanh Đế cũng có thể nói ra miệng được?
Lâm Tĩnh Nhu lại càng phẫn nộ, ủy khuất, ai nói ta không thua lỗ? Ngươi là thứ cặn bã, ước gì cho ta xem còn không được…
Cái này, Lâm Tĩnh Nhu thật sự oan uổng Trần Thanh Đế rồi.
Sáng sớm Trần Thanh Đế tiến vào phòng tắm tắm rửa, hoàn toàn là vì vừa đánh xong quyền, lại chạy bộ về tới nhà, toàn thân là mồ hôi, hơn nữa theo hắn suy nghĩ, chỗ nguy hiểm nhất, là nơi an toàn nhất.
Trần Thanh Đế thật không có bất luận cách nghĩ bất lương nào a.
Chỉ là muốn tắm một cái mà thôi.
Không hơn, chỉ đơn giản như vậy.

– Ta… Vậy ngươi muốn thế nào? Cùng lắm thì… cùng lắm thì ta phụ trách đối với ngươi còn không được sao?
Vẻ mặt Trần Thanh Đế bất đắc dĩ, trong thanh âm còn tràn đầy ủy khuất.
– Trần Thanh Đế, ngươi tên vương bát đản này, lưu manh, ngươi đi ra cho ta… ngươi chẳng lẻ không nên phụ trách sao? Chẳng lẽ ngươi còn ủy khuất? Ta… Ta không xứng với ngươi hay là như thế nào hay sao? A… Ai bảo ngươi cái hạ lưu đồ vô sỉ phụ trách, a…
Sắc mặt Lâm Tĩnh Nhu đỏ lên, cảm giác đầu mình sắp nổ, càng là hồ ngôn loạn ngữ.
Lâm tiểu nha đầu sắp muốn điên rồi.
Ngươi phụ trách đối với ta lại ủy khuất như vậy? Ta còn ủy khuất đây này. Lâm Tĩnh Nhu cũng nhịn không được nữa, nước mắt tràn mi mà ra, vô cùng ủy khuất quay đầu bỏ chạy.
– Ai có thể nói cho ta biết, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra hay không? Ta cũng đã nói sẽ chịu trách nhiệm rồi, còn muốn thế nào nữa? Như thế nào nói khóc liền khóc chứ?
Trần Thanh Đế lắc đầu thở dài không thôi, hắn biết rõ, hôm nay xem như triệt để đắc tội chết Lâm Tĩnh Nhu rồi, sau này gặp mặt sẽ khó mà yên ổn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.