Cực Phẩm Tiểu Nhị

Chương 123: Biệt Viện Của Lam Hòa.


Đọc truyện Cực Phẩm Tiểu Nhị – Chương 123: Biệt Viện Của Lam Hòa. tại website TruyenChu.Vip

Lam Hòa cau mày nhìn Lạc Tiểu Y chăm chú, hắn chưa từng thấy Lạc Tiểu Y như bây giờ: “Tiểu Nhất, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải có người khi dễ ngươi không?”
“Ai khi dễ ngươi? Làm cho ngay cả lớp dịch dung ngươi cũng tẩy đi rồi? Tiểu Nhất, đừng sợ.” Thấy đầu nhỏ của Lạc Tiểu Y gắt gao đâm vào trong ngực mình, cũng không chịu hé răng. Lam Hòa bỗng nhiên nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn tao mị, phong lưu chôn trong lồng ngực mình. Hầu kết của hắn bỗng lại nhúc nhích một cái, hai tay ôm hông của nàng, ôm ngang Lạc Tiểu Y lên.
Lạc Tiểu Y sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Lam Hòa. Lam Hòa vừa ôm Lạc Tiểu Y đi tới ghế dựa, vừa mỉm cười nói: “Tiểu Nhất, thân thể của ngươi thơm quá!” Lời nói vừa ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y liền đỏ bừng.
Nhìn thấy Lạc Tiểu Y như vậy, Lam Hòa sửng sốt, hôm nay Lạc Tiểu Y thật sự rất bất thường, nhất định có chuyện gì trọng đại đã xảy ra.
Ngồi ở ghế trên, Lam Hòa nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang đâm vào ngực mình lên, buộc Lạc Tiểu Y nhìn thẳng mặt mình: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lạc Tiểu Y cắn môi dưới, hít mũi một cái, lẩm bẩm nói: “Công tử gia, Tiểu Y, đúng rồi, Hà Chấn Vân kia là Thiên diện yêu sát, hắn là người của Bạch Y giáo.”
Lam Hòa rùng mình, lông mày chậm rãi nhíu lại. Trầm tư một lát, hắn trầm giọng nói: “Làm sao ngươi lại phát hiện ? Mau kể mọi chuyện cho ta nghe.”

“Tiểu nhân cùng Chu công tử đi đến phía sau núi, Hà Chấn Vân đột nhiên mang theo mười hai người áo xanh xuất hiện, chuẩn bị giết chúng ta. Chính hắn thừa nhận mình là Thiên diện yêu sát, đám người áo xanh này là nghi trượng trong Bạch Y giáo.”
“Nói chi tiết một chút.”
Lạc Tiểu Y gật gật đầu, liền kể lại những chuyện vừa mới phát sinh một lần. Đương nhiên, khi nhắc tới thân phận của mình cùng chuyện phát sinh với Chu Nhạ thì sau khi do dự một chút, vẫn chỉ nói tóm tắt.
Ngón tay của Lam Hòa, nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn. Qua một hồi lâu, động tác của hắn ngừng một chút, quay đầu nhìn về phía Lạc Tiểu Y nói: “Tiểu Nhất, việc này trọng đại, ta cần rời đi một hồi. Ta mang ngươi đến trong viện chúng ta ở lần trước tạm lánh để ta đi dàn xếp một chút. Công phu của Thiên diện yêu sát không phải tầm thương, nếu thân phận của ngươi bại lộ. Người của Bạch Y giáo này nhất định sẽ không dễ dàng buông tha, ngươi ở đó sẽ an toàn hơn.”
Lạc Tiểu Y cúi đầu, thầm nghĩ: bất kể là Bạch Y giáo hay là Thiên diện yêu sát, muốn giết ta cũng không phải chuyện dễ dàng. Nhiều lắm là không được làm tiểu nhị nữa. Nhưng bây giờ chuyện này cũng không quan trọng lắm.
Nàng còn đang trầm tư. Lam Hòa đã đặt nàng lên ghế, tự mình đứng lên rút trường kiếm ra, liền chuẩn bị rời đi. Nhìn hắn không ngừng thu thập hành lý, rốt cuộc Lạc Tiểu Y kêu lên: “Công tử gia. Tiểu Y có việc muốn nói với công tử.”
Lam Hòa quay đầu, dịu dàng nhìn hắn: “Chuyện gì?”

Lạc Tiểu Y nghĩ nghĩ, nhoẻn miệng cười: “Tiểu Y muốn cùng công tử đến biệt viện kia.”
Lam Hòa cười, nói: “Ta đang muốn dẫn ngươi rời đi.” Lạc Tiểu Y nhìn bóng lưng bận rộn của hắn. Trong lòng thầm nghĩ: ta thật là khờ, biện pháp tốt nhất lúc này, đó là rời đi nơi này trước, đợi mọi chuyện ổn định lại. Ta vội vã để công tử gia biết ta là thân nữ nhi thì thế nào. Chẳng lẽ muốn hắn hiện tại lập tức lấy ta? Hồ ly hoa tâm này. Hắn luôn luôn có nhiều nữ nhân như vậy. Ta còn chưa nghiêm túc giáo huấn hắn. Hừ, ta lo trốn con heo băng trước đã.
Trong khoảng thời gian ngắn, đám mây đen trong lòng đã tiêu thất. Lúc này, Lam Hòa đã chuẩn bị tốt hành lý, hắn kéo Lạc Tiểu Y, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ của nàng thật sâu, rốt cục nhịn không được ở trên mặt của nàng in một nụ hôn, nhẹ nhàng mà nói: “, Chúng ta bỏ trốn đi!”
Nói vừa xong, chính hắn liền cười nhẹ ra tiếng. Trong tiếng cười, Lam Hòa dắt Lạc Tiểu Y thả người nhảy, nhẹ nhàng phiêu phiêu từ cửa sổ nhảy ra, biến mất trong bóng đêm.
Hai người vửa vội vã hướng về biệt viện của Lam Hòa, Lam Hòa vừa nói: “Tiểu Nhất, lúc này sự tình trọng đại, ngươi rất là nguy hiểm. Sau khi đến biệt viện, nếu như không có việc gì, trăm ngàn lần đừng tùy ý rời đi, biết không?”
Lạc Tiểu Y ừ một tiếng, Lam Hòa còn nói thêm: “Tiểu Nhất, ta sẽ trở về trong thời gian ngắn nhất. Chuyện về sau, ngươi cứ giao toàn bộ cho ta, ngươi không cần lo lắng, cũng không cần quan tâm, biết không?”

Đây chính là lời nói dào dạt tình ý, Lạc Tiểu Y sửng sốt, không khỏi quay đầu nhìn về phía Lam Hòa. Dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn tú Lam Hòa phát ra ánh sáng thản nhiên, lấp lánh như ngọc, đúng là hoa mỹ khôn kể. Trái tim Lạc Tiểu Y thình thịch nhúc nhích. Nàng mất thật lớn khí lực mới từ trong sắc đẹp của Lam Hòa rút ra, thấp giọng nói: “Công tử gia, khi nào thì đại hội võ lâm cử hành?”
“Còn một tháng, trong một tháng này, anh hào trong thiên hạ sẽ tụ hội về đây, cao thủ trong hoàng cung cũng sẽ thỉnh thoảng xuất hiện ở từng cái ngóc ngách. Tiểu Nhất, mặc kệ ngươi muốn làm gì, từ hôm nay trở đi, ngươi hãy thu hồi tay chân. Có chuyện gì, cứ giao toàn bộ cho ta xử lý, biết không?”
Lạc Tiểu Y cười hì hì, nói: “Đã biết, công tử gia yên tâm, lá gan Tiểu Nhất đã nhỏ lại sợ chết, sẽ không gây chuyện.” Lam Hòa cười nói: “Chuyện này khó có thể nói trước được, tiểu tử nhà ngươi có khi rất là to gan lớn mật.” Lúc hai người nói chuyện này, đã sắp đến biệt viện, lúc này, Lạc Tiểu Y chặt chẽ nhớ kỹ lộ trình cùng vị trí biệt viện.
Hai người từ tường vây nhảy vào trong viện, dọc theo đường đi không nhìn tới người hầu nha hoàn nào, hai người như vào chỗ không người, đi thẳng tới phòng ngủ lần trước của Lạc Tiểu Y.
Lam Hòa châm ngọn nến, quay đầu nhìn về phía Lạc Tiểu Y. Đi đến trước người Lạc Tiểu Y , hắn nâng cằm Lạc Tiểu Y lên dò xét cẩn thận , bỗng nhiên, hắn cúi đầu, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn. Không đợi Lạc Tiểu Y giãy dụa, hắn đã ngẩng đầu lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên làn môi đỏ của nàng, ôn nhu nói: “Tiểu Nhất, chờ ta trở lại, ngươi hãy mang những lời vừa rồi chưa nói xong…, kể toàn bộ với ta.” Vươn tay xoa nắn hai cái ở trên tóc của nàng, Lam Hòa cúi đầu cười nói: “Lúc này đây, xem ra cái danh đồng tính của ta muốn đá cũng đá không xong rồi. Tiểu Nhất cư nhiên lại tuyệt sắc như thế, không phải khiến cho nữ tử trong thiên hạ đều hổ thẹn sao?”
Lạc Tiểu Y nhấc khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cho hắn một cái biểu tình ngạo nghễ: “Công tử gia, tiểu nhân còn chưa đáp ứng chơi trò đồng tính gì đó với ngài đâu!”
Lam Hòa cười ha ha, vươn tay vỗ vỗ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói: “Chuyện này không phải do ta. Tiểu Nhất, tuy rằng khinh công của ngươi rất cao, trò quỷ cũng nhiều, bất quá muốn làm trò mờ ám gì dưới tay công tử gia, vẫn không dễ dàng lắm đâu. Ngoan, ngươi ở chỗ này chờ ta trở về nha.”
Dứt lời, hắn thả người nhảy, từ cửa sổ nhảy xuống, biến mất trong bóng đêm.

Nhìn phương hướng Lam Hòa biến mất, trong mắt Lạc Tiểu Y có hào quang lưu chuyển, nàng cắn ngón tay, cười hì hì lẩm bẩm: “Vậy cũng chưa chắc đâu, công tử gia.”
Duỗi cái lưng mệt mỏi, Lạc Tiểu Y ngã xuống giường, ngủ thật say. Ngày hôm sau mặt trời lên cao, một tiếng đập cửa liền nhẹ nhàng vang lên, tiếp theo, một giọng thiếu niên thanh thúy truyền đến: “Lạc tiểu công tử, người muốn rửa mặt chải đầu chưa?”
Lạc Tiểu Y rửa mặt chải đầu xong, liền nghênh ngang đi ra ngoài sân. Mới ra cửa lớn, liền nhìn thấy bốn hộ vệ trung niên nhìn mình chăm chú. hai tay Lạc Tiểu Y chắp sau lưng, bước đi đến trước mặt bọn họ, cười nói: “Ta đi ra bên ngoài dạo được chứ?”
Bốn người nhìn nhau, một người trong đó nói: “Tiểu công tử, công tử đã giao phó, ngài không thể tùy tiện ra ngoài.”
Lạc Tiểu Y cười hì hì, nói: “Ta không ra khỏi cửa.” Chống lại bốn gương mặt không chút thay đổi, Lạc Tiểu Y cười dài tiếp tục nói: “Ta chỉ là muốn đi quan sát, suy đoán thân phận công tử nhà các ngươi một chút mà thôi.”
Lời này thật đúng nói thẳng toẹt, bốn người không khỏi nhìn nhau nở nụ cười khổ. Lạc Tiểu Y híp mắt cười nói: “Các ngươi muốn nói cho ta biết? Hay là để ta tự mình nghiên cứu một phen?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.