Cực Phẩm Tiểu Nhị

Chương 105: Khúc Mắc (4).


Đọc truyện Cực Phẩm Tiểu Nhị – Chương 105: Khúc Mắc (4). tại website TruyenChu.Vip

“Đương nhiên không chỉ như vậy a, chưởng quỹ kia của ta, chính là một người rất thông minh, không ai có thể bì kịp a.” Nói tới đây, Lạc Tiểu Y nhíu mày, hiển nhiên đang tự hỏi bản thân làm cách nào để hình dung sự thông minh ấy.
Một lát sau, Lạc Tiểu Y nói lớn: “Dù sao đi nữa chính là thực thông minh a.” Nói tới đây, hắn giảm âm xuống thấp , lén lén lút lút nói: “Hơn nữa a, chưởng quầy nhà ta có võ công nha.” Nhìn hai cặp mắt đang nhanh chóng trừng lớn, Lạc Tiểu Y nhìn dáo dác mọi nơi một lúc, rồi mới nói: ” Dáng đi của chưởng quầy nhà ta giống như người trong giang hồ vậy, chắc chắn là người có võ công a!”
“Vô nghĩa!” Một câu vừa thốt ra, Mạc tiểu thư lập tức kịp thời phản ứng, lúm đồng tiền kiều diễm như hoa nói: “Tiểu nhị ca, võ công của chưởng quầy nhà ngươi có giỏi không? So với vị Chu công tử kia thì thế nào?”
Nàng đưa ngón tay, chỉ về phía con heo băng.Trong nháy mắt mày Lạc Tiểu Y khóa chặt: “Hẳn là mạnh hơn , chưởng quầy nhà ta rất lợi hại, đương nhiên là thiên hạ đệ nhất.” Nói tới đây, hắn tỏ ra ngưỡng mộ nói: “Đúng, chưởng quầy nhà ta là thiên hạ đệ nhất, khẳng định lợi hại hơn cả Chu công tử!”
Trong hành lang tiếng người ầm ỹ, giọng nói của mấy người này không nhỏ, tiếng trào dâng hưng phấn của Lạc Tiểu Y rất nhanh liền trộn lẫn với tạp âm. Lạc Tiểu Y vẻ mặt ngưỡng mộ, đang suy nghĩ dùng từ gì để hình dung công tử nhà mình phi thường anh minh thần dũng, không chú ý tới một đôi nam nữ bên cạnh đang hết sức phiền chán.
“Tốt lắm tốt lắm, bọn ta đã biết.”
Giojng nói không kiên nhẫn của Mạc tiểu thư truyền đến, Lạc Tiểu Y hối tiếc nhìn bọn họ. Há miệng thở dốc, hắn vươn tay xấu hổ nói: “Cái kia, tiểu nhân nói như vậy, liệu có tiền thưởng hay không?”
Lúc này, Lạc Tiểu Y rất nghiêm túc nhìn hai người bọn họ. Mắt to nháy lên nháy xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không phải nghiêm túc, mà là cực kỳ nghiêm túc. Thực hiển nhiên, trong mắt hắn, trả lời vấn đề này sẽ nhận được tiền thưởng a .

Khuôn mặt tươi cười của Mạc tiểu thư tái đi, nàng chưa từng gặp qua, một người nói chuyện với mình, lại không có cảm giác vinh hạnh. Ngược lại còn muốn tiền thưởng.
Lông mày nhướng lên. Nháy mắt, trên khuôn mặt của nàng đã mang theo ý cười. Đuôi mắt thoáng cong, bắn một ánh mắt tao mỵ tận xương cho Liễu công tử, Mạc tiểu thư che miệng cười nói: “Được, rất thsu vị.” Rồi từ trong người lấy ra một ít ngân lượng đặt vào trong tay Lạc Tiểu Y, Mạc tiểu thư cười duyên nói : “Đã làm phiền tiểu nhị ca rồi.”
“Không phiền, không phiền!” Lạc Tiểu Y nhìn bạc nằm ở trong tay thì hai mắt sáng lên, hắn mặt mày hớn hở nói: “Vị tiểu thư này. Vị công tử này, về sau hai người muốn nghe chuyện gì trên giang hồ…, thì cứ tìm Lạc Tiểu Nhất ta là đúng người rồi!”
Vỗ vỗ ngực, Lạc Tiểu Y ưỡn ngực bước đi thong thả, không thèm chú ý tới sắc mặt đại biến của một đôi nam nữ. Nhưng Nguyễn cô nương ở bên cạnh lại cười khẽ một tiếng: ” Tiểu nhị này thật biết điều, thậm chí cả”truyện trên giang hồ” cũng có thể nói tường tận nha!”
Mạc tiểu thư ôn nhu cười nói: “Đúng vậy a, bổn tiểu thư ném cho hắn hai lượng bạc, cư nhiên liền mua được một câu chuyện loạn thất bát tao!”
Lạc Tiểu Y vui vẻ chạy đến bên cạnh quầy hàng. Bưng một bầu rượu lớn đi rót rượu. Một tay cầm rượu. Hắn vừa nhẹ giọng ngâm nga hát. ***, một đôi cẩu nam nữ muốn tính kế với chưởng quầy nhà ta, chắc chắn sẽ không* đả thảo kinh xà, khó xử một tên tiểu nhị như ta đâu. Ái chà. Không tận dụng thời cơ này mà vơ vét, Lạc Tiểu Y ta mới thật sự hối hận đến chết a.
*= rút dây động rừng =đánh rắn động cỏ

Lam Hòa quả nhiên không có tìm Lạc Tiểu Y, thẳng đến khi qua thời gian dùng cơm, trong hành lang vắng ngắt, giọng nói trầm thấp êm tai của Lam Hòa mới du dương truyền tới: “Lạc Tiểu Nhất, tới đây một chút.”
Đầu Lạc Tiểu Y vừa nhấc, nhìn chưởng quầy ngọc thụ lâm phong nhà mình, cười hì hì lấy lòng nói: “Chưởng quầy tìm tiểu nhân có việc gì sao? A, Lưu Thập Nhị công tử còn cần tiểu nhân đưa qua một ít đồ cho hắn, nếu không có việc gì, buổi tối tiểu nhân sẽ lại đến gặp chưởng quầy ?”
Lam Hòa lạnh lùng cười, nói: ” Lưu Thập Nhị? Bản lĩnh của Tiểu Nhất đúng là không nhỏ a, nhanh như vậy đã có quan hệ thân thiết với Lưu Thập Nhị rồi. Thật không ngờ a.”
Lạc Tiểu Y bị giọng nói lạnh như băng của hắn ép tới rùng mình một cái, đầu hắn co rụt lại, thật cẩn thận nói với Lam Hòa: “Công tử gia, ngươi đừng như vậy a, tiểu nhân sẽ sợ hãi .”
Một đường chạy chậm đến bên cạnh Lam Hòa, Lạc Tiểu Y vừa đi theo Lam Hòa vào trong hậu viện, vừa cười hì hì nói: “Công tử gia, người nhắc tới Lưu Thập Nhị công tử vì sao phải cắn răng, chẳng lẽ, hắn đắc tội với người sao?”Tay nhỏ bé của Lạc Tiểu Y quạt lên quạt xuống về phía hắn, hùng tráng uy nghiêm nói: “Công tử đừng sợ, tiểu nhân sẽ tìm cơ hội đòi công bằng cho công tử.”
Lam Hòa lạnh lùng liếc hắn một cái, chân dừng lại một chút, nói: ” Vừa rồi ngươi nói gì với Duẫn nhi?”
Sắc mặt Lam Hòa xanh mét, quay đầu nhìn Lạc Tiểu Y nói: “Như thế nào, không nhớ sao?”

Nghe Lam Hòa gọi lên hai chữ “Duẫn nhi”, Lạc Tiểu Y buồn bực trong lòng. Hắn oán hận liếc mắt trừng Lam Hòa một cái, đầu vừa chuyển, quyết đoán nói: “Sao người không hỏi nàng đi?”
Lam Hòa sửng sốt, không giận ngược lại còn cười nói: ” Cơn tức thật lớn nha, Lạc Tiểu Nhất, ngươi làm tiểu nhị thật là càng ngày càng uy phong.”
Cơn tức của Lạc Tiểu Y phi thường lớn, nghe được những lời đặc biệt này của Lam Hòa, lửa giận ại hừng hực bùng lên mười vạn *trượng. Hắn vọt tới trước mắt Lam Hòa, thẳng đến khi chóp mũi của bản thân chỉ cách bộ ngực của Lam Hòa khoảng một tấc thì dừng lại. Ngẩng đầu, tức giận trừng mắt nhìn Lam Hòa một cái. Lạc Tiểu Y bỗng nhiên vươn chân, ở trong ánh mắt ngạc nhiên của Lam Hòa, hung hăng giẫm một cái.
*1 trượng = 10 thước
Chân phải giẫm lên chân trái của hắn, dùng chân ra sức mài mài. Giờ phút này, Lạc Tiểu Y bĩu môi, hai má phồng lên. Vừa dùng chân giẫm giẫm, đồng thời hắn vừa nghiến răng ken két, Dù có tiêu hao hết khí lực, hắn cũng muốn làm cho Lam Hòa có bộ dạng đau đớn thống khổ.
Lạc Tiểu Y như vậy, là lần đầu tiên Lam Hòa nhìn thấ. Ở trong mắt Lam Hòa, Lạc Tiểu Y hay chối cãi da mặt lại dày, nhưng bộ dạng trẻ con thuần túy dễ xúc động này, hắn chưa bao giờ nhìn thấy. Bởi vậy, hắn kinh ngạc nhìn Lạc Tiểu Y, nhìn hắn cắn chặt răng dùng khí lực toàn thân giẫm chân trái của mình.
Giẫm được một lúc lâu, Lam Hòa bỗng nhiên mở miệng nói: “Ta có võ công.”
Lạc Tiểu Y bắn cho hắn một cái liếc mắt, từ trong kẽ răng phát ra: ” Mọi người trong thành Lạc Dương này đều biết!”

Lam Hòa cúi đầu nhìn chân nhỏ còn đang giẫm bàn chân của mình, nhịn không được nói thêm: “Võ công của ta cũng không tồi.”
Lạc Tiểu Y lại bắn một cái liếc mắt: “Vô nghĩa!”
Lam Hòa không biết vì sao, khóe miệng lại phát ra một tiếng cười khẽ: “Lạc Tiểu Nhất, ngươi giẫm như vậy, không hề làm ta đau.” Trong giọng nói cũng không ngăn được ý cười.
Lạc Tiểu Y lại bắn thêm một cái liếc mắt, vất vả nói: “Nhưng tiểu nhân thật vui vẻ, ta thích, không được a?!”
Nói xong câu đó, cuối cùng hắn cũng lấy chân nhỏ từ bàn chân của Lam Hòa ra. Ngẩng đầu nhìn Lam Hòa cười chân thành, nhất thời vẫn còn tức giận. Hắn tự tay lấy tay phải của Lam Hòa , cúi đầu, tiến đến cổ tay hung hăng cắn một cái!
Bị cắn thình lình, tay phải Lam Hòa bị đau theo phản xạ vung tay! Ngay lúc hắn vung lên, Lạc Tiểu Y bay ra xa ba thước, rơi xuống đất, hắn không thèm suy nghĩ gì nữa, nhấc chân bỏ chạy!
Cau mày, giơ tay lên, nhìn máu tươi chảy đầm đìa ở cổ tay, cùng với đó là vài cái dấu răng, Lam Hòa lẩm bẩm nói: “Kỳ quái, phải là ta tính toán sổ sách chứ, sao kết quả lại bị tiểu tử giảo hoạt kia cắn một cái?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.