Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 839: Đại kết cục


Đọc truyện Cực Phẩm Thiên Vương – Chương 839: Đại kết cục

Ngày đầu năm nông lịch Trung Quốc được xưng là Tết âm lịch, là ngày hội truyền thống long trọng của nhân dân, cũng giống như ngày hội tượng trưng cho sự đoàn kết, thịnh vượng cùng ký thác niềm hi vọng vào tương lai mới.
 
Vào ngày 29 tết âm lịch, mọi người nghênh đón đêm giao thừa năm 2013.
 
Dù tiết tấu cuộc sống có nhanh hơn, thời đại bôn ba vì cuộc sống ập đến, không khí tết đã mờ nhạt hơn, nhất là thành phố lớn, nhưng ngày hôm nay khắp nơi trong cả nước đều tràn ngập không khí vui mừng.
 
Dán câu đối xuân, treo đèn, đốt pháo…
 
Màn đêm buông xuống, mọi người đang dùng phương thức này nghênh đón đêm giao thừa đang đến.
 
Nhưng…
 
Ở một buổi tối như vậy, toàn bộ bác sĩ chuyên khoa phụ sản bệnh viện quân khu Thẩm Dương lại không trở về nhà dùng cơm đoàn viên với gia đình, xem chương trình chiếu tết chúc mừng năm mới, mà vì một cuộc điện thoại của vị viện trưởng nên cùng nhau ở lại bệnh viện.
 
Đơn giản là vì ngày hôm nay Nạp Lan Hương Hương cần sinh nở.
 
Nếu nói riêng về thân phận công chúa của Nạp Lan gia, Nạp Lan Hương Hương sinh con cũng không đến nỗi tạo ra thanh thế lớn như vậy, càng không tới mức làm viện trưởng bệnh viện quân khu Thẩm Dương cảm thấy khẩn trương.
 
Hắn khẩn trương là vì hắn biết, hai đứa trẻ nằm trong bụng Nạp Lan Hương Hương mang họ Trần, là con trai của người thành niên chỉ bằng vào sức một người đã thay đổi nền kinh tế của cả quốc gia!
 
Bởi vì hiểu được điểm này, hắn phải cam đoan trong quá trình sinh nở không thể phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn.
 
Đúng vậy, một chút ngoài ý muốn cũng không được!
 
Hắn phải trăm phần trăm bảo đảm mẹ con Nạp Lan Hương Hương được bình an!
 
– Chư vị, thật xin lỗi, ở buổi tối này còn đề nghị các vị ở lại cương vị công tác thế này.
 
Trong phòng hội nghị bệnh viện, viện trưởng áy náy nói với các bác sĩ, theo sau dùng loại ngữ khí khẳng định nói
 
– Mọi người đã biết mục đích tôi gọi mọi người tới nơi này, đồng thời không ít người cảm thấy chỉ là chuyện đỡ đẻ mà thôi, không cần phải làm ra thanh thế lớn như vậy. Nhưng tôi hi vọng các vị hiểu được, cha của em bé là Trần Phàm, nếu con của hắn cùng Nạp Lan Hương Hương xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hậu quả mọi người đều rất rõ ràng.
 
Lặng ngắt như tờ.
 
Một ít bác sĩ đang thầm oán lại tự trách mình hồ đồ.
 
– Trước mắt kết quả kiểm tra đã có. Nạp Lan Hương Hương đã vỡ nước ối, đêm nay nhất định sẽ sinh, bây giờ chúng ta thảo luận kế hoạch cụ thể một chút, xem lựa chọn sinh nở bình thường hay phẫu thuật lấy em bé.
 
Viện trưởng nhìn thấy mọi người không lên tiếng, mở miệng lần nữa.
 
Lúc này khi viện trưởng đang dự họp hội nghị khẩn cấp với các bác sĩ, bên ngoài một phòng bệnh xa hoa, ngoại trừ người cầm quyền của Nạp Lan gia là Nạp Lan Đức Long và Nạp Lan Vĩnh Kha, những thành viên khác trong gia tộc Nạp Lan đều đang có mặt.
 
Ngoài ra còn có Hoàng Chí Văn.
 
Người đàn ông từng bị quan trường nam bán quốc đánh giá là “con sói đói ăn tươi nuốt sống”, trên người mang theo dấu ấn dày đặc của Yến gia, sau lại trở thành người của Trần Phàm, ngang nhiên phản bội Yến gia, hơn nữa còn bình yên vô sự trước sự trả thù của Yến gia.
 
Hôm nay hắn vẫn là người nắm quyền Liêu Ninh.
 
Nhưng hắn đã trở thành ủy viên xx, đợi hôi nghị vào tháng ba kết thúc, sẽ chuyển đến nhậm chức tại Quảng Đông.
 
Dù hiện tại đã bước chân vào thượng tầng quyền lực của nước cộng hòa, nhưng Hoàng Chí Văn rất rõ ràng, trong đêm giao thừa hôm nay, việc chạy đến cùng người của Nạp Lan gia chờ Nạp Lan Hương Hương sinh nở còn quan trọng hơn không biết bao nhiêu lần việc ở nhà với gia đình!
 
Trong hành lang đông đúc người, trong phòng bệnh chỉ có Nạp Lan Hương Hương, Bảo nhi cùng dì Lan.
 

– Tiểu thư, thai song sinh bình thường đều sinh non, cho nên cô không cần lo lắng, cũng đừng sợ.
 
Trong phòng bệnh dì Lan an ủi Nạp Lan Hương Hương như đang an ủi con gái của mình.
 
Vẻ mặt Bảo nhi nhu thuận nói
 
– Dì út, cháu thật muốn nhìn thấy hai em trai lắm, dì cố lên nga!
 
Nghe hai người an ủi, Nạp Lan Hương Hương cũng giảm bớt khẩn trương, hiện ra dáng tươi cười nhợt nhạt.
 
Nàng vươn tay, vuốt nhẹ lên bụng, nhẹ giọng nói
 
– Con ạ, mẹ biết hôm nay hai đứa luôn làm ầm ĩ là vì không nhìn thấy cha con. Đừng trách cha con, cha không tới là vì bất đắc dĩ, bởi vì…cha con đang đi lại trên con đường trường chinh tìm kiếm tinh thần bất diệt từng làm rung động cả quốc gia chúng ta.
 
 
Nghe được lời của nàng, dì Lan khẽ thở dài, trong lòng không còn oán hận, chỉ còn sự kính nể!
 
Với bà, ở niên đại mà người người đều xem trọng vật chất như bây giờ, lại có người nào giống như người thanh niên kia đi tìm kiếm con đường ngày xưa đây?
 
Huống chi người thanh niên kia đã đứng trên đỉnh thế giới!
 
Mười giờ.
 
Hội nghị khẩn cấp chấm dứt, trải qua thảo luận, các bác sĩ vì phòng ngừa vạn nhất, nhất trí đồng ý phẫu thuật lấy em bé, bảo đảm chắc chắn cho mẹ con bình an.
 
Khi viện trưởng dẫn các bác sĩ đi tới hành lang gặp người nắm quyền quân khu Thẩm Dương cùng Hoàng Chí Văn hội báo kết quả, mấy thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở lối vào hành lang, bị binh lính phụ trách canh gác ngăn lại.
 
Mấy người đến lập tức gây chú ý cho mọi người trong hành lang.
 
Theo ánh mắt họ nhìn thấy, người vừa tới đều là phụ nữ.
 
Họ chính là Tô San, Hoàng Phủ Hồng Trúc, Lý Dĩnh, Điền Thảo, Diệp Mỵ.
 
Đi phía trước không phải là Xà Mỹ Nữ Hoàng Phủ Hồng Trúc, mà là Tô San.
 
Là cô gái được các nàng xem là người đứng đầu.
 
Nhìn thấy năm người Tô San, Hoàng Chí Văn biến sắc, bước nhanh lên đón, ra lệnh
 
– Cho họ đến đây.
 
Hai gã binh sĩ canh gác vẫn không chấp hành mệnh lệnh của Hoàng Chí Văn.
 
Quân nhân lấy việc chấp hành mệnh lệnh là thiên chức!
 
Nhưng theo ý nào đó mà nói Hoàng Chí Văn cũng không phải là thượng cấp của bọn họ.
 
– Làm theo lời Hoàng bí thư!
 
Người nắm quyền quân khu Thẩm Dương hoảng sợ vội mở miệng nói.
 
– Bá!
 

Lời hắn vừa thốt ra, hai gã bộ đội đặc chủng liền tránh sang bên.
 
Hoàng Chí Văn cũng không nói gì, bước nhanh lên đón năm người Tô San.
 
– Tô tiểu thư!
 
Rất nhanh Hoàng Chí Văn liền chào hỏi trước, ngữ khí tràn ngập vẻ tôn kính.
 
Tô San lo lắng hỏi
 
– Hoàng bí thư, chị Nạp Lan thế nào?
 
– Vừa mới thảo luận xong kế hoạch, chuẩn bị tiến hành phẫu thuật lấy em bé.
 
Hoàng Chí Văn đáp
 
– Bác sĩ ở đây rất giỏi, sẽ không gặp nguy hiểm.
 
Nghe lời hắn, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
 
Ngay khi Trần Phàm đi xa, những người phụ nữ của hắn, được Tô San dẫn dắt, đã hoàn toàn dung hòa thành một tập thể.
 
Tin tức Nạp Lan Hương Hương sinh nở được thông báo cho Hoàng Phủ Hồng Trúc biết trước.
 
Sau khi nhận được tin tức này, nàng thông báo cho Tô San, Tô San liền quyết định cùng mọi người tới Thẩm Dương an ủi Nạp Lan Hương Hương.
 
Nàng nói
 
– Sinh con là chuyện lớn nhất trong đời người phụ nữ, mỗi người đều hi vọng khi mình sinh con được người đàn ông của mình bảo hộ bên cạnh, làm hậu thuẫn kiên cường nhất cho nàng! Nhưng hiện tại chúng ta không biết Trần Phàm đang ở nơi nào, không thể liên lạc với anh ấy. Nếu anh ấy không thể về kịp, như vậy chúng ta đi làm thay!
 
Với lời nói của nàng, bốn người Hoàng Phủ Hồng Trúc đều hoàn toàn ủng hộ quyết định của Tô San.
 
Cho nên họ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Thẩm Dương!
 
Trong biểu tình lo lắng của mọi người, Nạp Lan Hương Hương được đẩy vào phòng giải phẫu.
 
Hành lang kín chỗ, lặng ngắt như tờ, vẻ im lặng làm người ngạt thở.
 
Mười giờ ba mươi phút.
 
Một chiếc máy bay thương vụ từ London bay đi Thẩm Dương vừa đáp xuống sân bay.
 
Dai Fu cùng Monica đi xuống máy bay, chạy nhanh vào một chiếc Lincoln chờ sẵn, yêu cầu tài xế dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện.
 
Ba mươi phút sau.
 
Lincoln một đường xông qua hơn mười nơi đèn đỏ, vượt hơn trăm chiếc xe hơi, đi tới bệnh viện quân khu, Monica ôm Dai Fu chạy nhanh như điên vào trong phòng giải phẫu, cũng bị binh sĩ canh giữ ngăn cản lại.
 
Bị ngăn cản nhưng Monica không hề bày ra thân phận mình hăm dọa người.
 

Nàng chỉ nhẹ nhàng nói một câu
 
– Chúng tôi cũng như Nạp Lan Hương Hương, đều là người phụ nữ của anh ấy.
 
Vào giờ phút này, ngữ khí của nàng không còn cường thế, nhưng sau khi nghe được lời nàng, lại nhớ tới chuyện năm người Tô San vừa đến thì cho đi.
 
– Cảm ơn. “Monica nói nhanh, lại hỏi
 
– Xin hỏi Nạp Lan tiểu thư đã vào phòng giải phẫu phải không?
 
– Uhm.
 
Một gã bộ đội đặc chủng gật đầu.
 
– Cảm ơn.
 
Monica cảm ơn, buông Dai Fu, đi nhanh về phòng giải phẫu.
 
Năm phút sau.
 
Monica cùng Dai Fu đi tới cửa phòng giải phẫu.
 
Vô luận là nhóm người Tô San hay Hoàng Chí Văn cùng Nạp Lan gia tộc đều không xa lạ gì với Dai Fu.
 
Về phần Monica.
 
Ngoại trừ Tô San biết nàng, những người khác cũng không biết Monica là ai.
 
Lúc này đột nhiên nhìn thấy Monica và Dai Fu xuất hiện, mọi người không khỏi sửng sốt.
 
– Giáo…chị Monica, chị Dai Fu. :
 
Tô San vẫy tay, nàng vừa mở miệng thì hơi có vẻ do dự, cuối cùng không xưng hô là giáo hoàng bệ hạ, mà là chị Monica.
 
Bởi vì trong nháy mắt nàng đã hiểu được quan hệ giữa Monica cùng Trần Phàm.
 
Nghe lời của Tô San, Monica cùng Dai Fu đều điều chỉnh cảm xúc, sau đó đi nhanh tới.
 
Giờ phút này hai nàng đều lấy thân phận người của Trần Phàm đến làm bạn với Nạp Lan Hương Hương, chờ đợi con của Trần Phàm xuất thế.
 
Không hơn!
 
Sau thoáng hỗn loạn ngắn ngủi, cửa phòng giải phẫu lại lâm vào yên lặng, mọi người đều đưa mắt nhìn về phía cửa.
 
Theo thời gian trôi qua, trong lòng mọi người đều tràn ngập cảm xúc lo lắng.
 
– Ông…
 
Lúc này chợt vang lên thanh âm di động chấn rung.
 
Người nắm quyền quân khu Thẩm Dương áy náy xin lỗi, lấy di động đi tới góc tối không người nghe máy.
 
– Thủ trưởng, quân ủy vừa truyền tới tin tức, có một chiếc máy bay trực thăng bay vào vùng trời quốc gia Liêu Ninh, đang hạ cánh xuống bệnh viện quân khu, yêu cầu chúng ta vô điều kiện cho đi.
 
Điện thoại chuyển được, bên trong truyền ra một thanh âm vang vang mạnh mẽ.
 
Máy bay trực thăng từ Thiểm Tây bay tới?
 
Vô điều kiện cho đi?
 
Trong phút chốc như đã minh bạch được điều gì, hắn kích động nói

 
– Chấp hành mệnh lệnh thượng cấp, cho đi!
 
– Dạ, thủ trưởng!
 
Lại nghe thanh âm truyền ra, người nắm quyền quân khu Thẩm Dương không nói thêm gì nữa, cúp điện thoại bước về cửa phòng giải phẫu.
 
– Trần Phàm đang tới đây.
 
Theo sau, thanh âm hắn vang lên, ngữ khí hơi có vẻ kích động, thanh âm không lớn nhưng như sấm rền nổ vang, làm mọi người đều ngây ra!
 
Hắn, không có việc gì!
 
Sau thoáng khiếp sợ, trong lòng mọi người đều tuôn ra ý niệm này trong đầu.
 
Ý niệm vừa xuất hiện, nỗi lo lắng trong lòng các nàng đều biến mất, thân hình run lên, trên mặt lộ ra dáng tươi cười yên tâm.
 
Nhưng…
 
Vừa cười mọi người đều đỏ mắt.
 
Mười một giờ năm mươi lăm phút.
 
Một chiếc trực thăng từ Duyên An Thiểm Tây bay về phía Thẩm Dương đã đến trên bầu trời bệnh viện quân khu, chậm rãi đáp xuống.
 
Trực thăng vừa dừng ổn, một đạo nhân ảnh nhảy xuống, tựa như u linh biến mất trong đêm tối.
 
– Oa…
 
– Oa…
 
Lúc thời gian vừa đúng mười hai giờ, hai tiếng khóc lần lượt vang lên bên trong phòng phẫu thuật.
 
Cùng lúc đó thân ảnh kia đã chạy như điên tới ngoài cửa phòng giải phẫu.
 
Người kia gầy còm, tóc rối bời, hốc mắt hãm sâu, đôi mắt phiếm hồng, cằm rậm rạp râu quai nón, trên người mặc chiếc áo nát không chịu nổi, chân mang giày rơm rách nát, thậm chí còn một chân trần.
 
Sự xuất hiện của hắn làm mọi người đều đư mắt nhìn hắn, cả hành lang lại lâm vào im lặng như cõi chết.
 
– Dát chi!
 
Theo sau, cửa phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ cùng hai thủ hạ đi ra, nhẹ nhàng thở phào nói
 
– Phẫu thuật thuận lợi, mẹ con bình an, là con trai.
 
Không một tiếng trả lời.
 
Ngay khi bác sĩ còn đang nghi hoặc, đám người chủ động tránh lối đi, để người đàn ông kia đi nhanh tới.
 
Một bước, hai bước, ba bước…
 
Dưới ánh đèn, người đàn ông từng đem thế giới giẫm nát dưới chân, hiện giờ đôi chân vì chuyến đi tìm con đường trường chinh mà thật dơ bẩn, giẫm trên mặt đất, cơ hồ không hề phát ra chút âm thanh.
 
– Cảm ơn ông, bác sĩ.
 
Giống như đi qua mấy thế kỷ, giống như chỉ là trong nháy mắt.
 
Chủ nhân đôi chân kia, đi tới trước mặt bác sĩ, cúi xuống sống lưng chưa một lần gấp khúc trên con đường trường chinh, bái thật sâu…
 
Toàn thư hoàn.
 HẾT 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.