Đọc truyện Cực Phẩm Thiên Vương – Chương 15: Nữ thần
– Ba ba…
Tiếng vỗ tay như nước thủy triều lại vang lên, mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về lối đi lên đài chủ tịch, một ít học sinh ngồi phía sau thậm chí cũng đã đứng lên, hiển nhiên, tất cả mọi người muốn biết rốt cục là thần thánh phương nào lại có sự phô trương lớn đến như thế.
Nàng đến từ Anh quốc xa xôi, nàng được khen là bác sĩ tâm lý có quyền uy nhất Anh quốc thậm chí toàn Châu Âu! Nàng đã trở thành bác sĩ tâm lý của các vị, sau này, trong lúc học tập cùng sinh hoạt của các vị gặp phải vấn đề gì về phương diện tâm lý, cũng có thể đi thỉnh giáo nàng!
Nếu như nói, trước đó những lời của trưởng phòng y tế nói ra chỉ làm nổ tung oa, như vậy lời nói bây giờ đã hoàn toàn làm cho mọi người chấn kinh!
– Bác sĩ tâm lý quyền uy nhất Anh quốc thậm chí cả Châu Âu đến làm bác sĩ tâm lý cho chúng ta?
– Kháo! Nói đùa gì vậy, điều này sao có thể?
– Nhân viên nhà trường như thể nào lấy loại chuyện này lừa dối chúng ta?
– Nói không chuẩn là sự thật thì sao?
Trong lúc nhất thời, đại lễ đường trở nên sôi trào như cái chợ, đủ tiếng ríu rít nghị luận không ngừng. Cơ hồ toàn bộ học sinh đều không tin đây là thật, theo bọn họ xem ra, trừ phi vị bác sĩ tâm lý kia đầu óc bị nước vào, nếu không sẽ không ngu ngốc đi làm chuyện này.
Sau thoáng thảo luận ngắn ngủi, đại lễ đường lâm vào sự yên lặng như cõi chết, toàn bộ học sinh đều trừng to mắt nhìn chằm chằm phía trước.
– Ba thập! Ba thập!
Một trận tiếng bước chân có tiết tấu bỗng nhiên vang lên ngay lối vào đài chủ tịch.
Theo sau, thân ảnh một nữ nhân chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Nữ nhân tóc vàng như tơ, mềm nhẵn ươn bóng, đôi mày liễu thanh tú như trăng non, mũi cao thẳng, đôi môi mong manh lại mang theo vẻ hấp dẫn trí mạng. Thân hình của nàng có thể nói hoàn mỹ, gò ngực cao vút, vòng eo thon nhỏ, đôi mông đầy đặn, đùi đẹp thon dài, chiếc áo màu đen ôm sát, nổi bật đường cong tuyệt đẹp khiến người mê muội. Nguồn: https://truyenfull.vn
Dưới ánh đèn, thân thể mềm mại khêu gợi của nàng phối họp từng bước chân có tiết tấu bước đến, chỉ trong nháy mắt đã đốt lên ngọn lửa dục vọng trong lòng mỗi nam nhân có mặt tại hiện trường!
Nhưng mà…Toàn thân trên dưới của nàng hấp dẫn người ta nhất cũng chính là cặp mắt xanh thẳm kia.
Cặp mắt xanh thẳm giống như ngôi sao sáng ngời, ánh mắt toát ra thập phần dịu dàng, bằng phẳng, nhưng nếu như ngươi nhìn kỹ, lại sẽ cảm thấy được đôi mắt kia giống như một vầng từ trường cường đại, chặt chẽ hấp dẫn lấy ngươi, cho ngươi hãm sâu trong đó, sau đó…ở trong lúc lơ đãng đã nhìn xuyên thấu ngươi.
Được rồi, chính là loại cảm giác này.
Ánh mắt của nàng sẽ làm cho ngươi cảm thấy được, ngươi ở trước mặt nàng không còn bất kỳ bí mật gì đáng nói!
Nàng gọi là Kerner Er. Dai Fu, đến từ bán đảo nước Anh xinh đẹp.
Nữ thần.
Cơ hồ trong lòng toàn bộ nam sinh đều hiện ra hai chữ này.
Theo bọn hắn xem ra, nữ nhân thần bí xuất hiện trên đài này, căn bản không nên tồn tại trên thế gian.
Không chỉ là nam sinh, dù là một ít nữ sinh khi nhìn thấy Dai Fu trên đài cũng thất thần, vẻ cao quý cùng xinh đẹp của Dai Fu khiến tâm tư ghen tị của các nàng cũng đều không có.
Luôn cả Tô San cũng không ngoại lệ, bất quá sau thoáng ngây người ngắn ngủi, nàng đột nhiên cảm giác được Dai Fu trên đài nhìn rất quen mắt, thập giọng lầm bầm nói:
– Thật là kỳ quái, như thế nào lại nhìn quen mắt như vậy?
– Như thế nào? San San, cô nhận thức nàng?
Trương Thiên Thiên luôn luôn kiêu ngạo tự phụ cũng bị khí tràng cường đại của Dai Fu chấn trụ, lúc này ngạc nhiên nghe được lời của Tô San, không khỏi cảm thấy hết sức kinh ngạc, theo nàng xem, bối cảnh của Tô San quả thật không giống bình thường, nhưng cũng không thể trở thành người mà cả người nổi danh như Dai Fu cũng biết.
Tô San lắc lắc đầu:
– Không phải, Thiên Thiên tỷ, tôi không biết nàng, nhưng chỉ cảm thấy nàng có chút quen mắt…A! Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi!
Tô San nói xong đột nhiên nhớ tới ngày đó trong phòng sách nhìn thấy Trần Phàm cùng Dai Fu khêu gợi trên internet.
Trong đầu hiện lên hình ảnh ngày hôm đó, Tô San đã có thể khẳng định, Dai Fu chính là nữ nhân gợi tình Trần Phàm trên internet!
San San, cô nhớ tới cái gì?
Trương Thiên Thiên nhìn thấy bộ dạng cả kinh của Tô San, trong lòng càng thêm hiếu kỳ.
Tôi…tôi ở trên máy tính nhìn thấy hình của nàng.
Tô San tự nhiên sẽ không nói ra hình ảnh gợi tình giữa Trần Phàm cùng Dai Fu, chuyện như vậy quá mức kinh thế hãi tục, nếu không phải nàng nhận ra Dai Fu, chính nàng cũng sẽ không tin tưởng.
Trương Thiên Thiên có thể nhận thấy được Tô San cũng không nói lời thật lòng, nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi.
Đại dương mã (gái Tây) lại là bác sĩ tâm lý quyền uy nhất Anh quốc thậm chí cả Châu Âu sao?
Đại dương mã không chỉ nhận thấy tên hỗn đản, còn cùng hắn gợi tình trên internet?
Giờ khắc này, trong lòng Tô San nhấc lên kinh thiên sóng lớn, lòng hiếu kỳ của nàng hoàn toàn bị vạch lên, nàng không nghĩ ra nữ nhân như Dai Fu vì sao lại cùng Trần Phàm làm ra loại sự tình này!
Theo nàng xem, Trần Phàm cùng Dai Fu tựa như hai đường thẳng song song căn bản không thể cùng xuất hiện, nhưng sự thật lại tràn ngập vẻ châm chọc.
Cuộc sống luôn luôn tràn ngập điều ngoài ý muốn, ngươi vĩnh viễn không thể đoán được ngay sau đó sẽ có chuyện gì phát sinh.
Giờ này khắc này, dùng những lời này để hình dung sự cảm thụ của Tô San thật vô cùng chuẩn xác.
Tô San bị gợi lên lòng hiếu kỳ cũng không thể tiếp tục giữ bình tĩnh, nàng nhịn không được hết nhìn đông tới nhìn tây, cố gắng tìm kiếm thân ảnh quen thuộc kia.
Một, hai, bạ, bốn…
Sau ba mươi giây, Tô San tìm được gương mặt xem ra quen thuộc rồi lại xa lạ trong đám người.
Giờ phút này, trên gương mặt kia không còn vẻ trêu chọc thường ngày mà Tô San nhìn thấy, ngược lại, lông mày hắn đang nhíu chặt, diễn cảm cực kỳ ngưng trọng.
Ngay chỗ ngồi, con mắt Trần Phàm chăm chú tập trung vào thân ảnh Dai Fu, tâm tình giống như bị lật ngược đủ mùi vị, vô cùng phức tạp.
Dai Fu không hảo hảo ở yên tại Anh quốc làm bác sĩ, từ xa xôi vạn lý đi tới đại học Đông Hải làm một giáo y nho nhỏ, ẩn ý bên trong, Trần Phàm tự nhiên hiểu được rõ ràng – Dai Fu là vì hắn mà đến!
Trong đoạn thời gian Dai Fu trị liệu cho hắn, Trần Phàm thông qua thân thể mềm mại mê người của Dai Fu phát tiết cảm xúc áp lực từ trong nội tâm, làm cho bệnh tình có thể khống chế, do đó mê luyến thân thể của Dai Fu thật sâu sắc.
Vô luận là thứ gì, một khi bị nghiện sẽ là một chuyện thập phần đáng sợ.
Đạo lý này, Trần Phàm biết, hơn nữa theo ý nào đó mà nói, tuy rằng hắn mê luyến thân thể Dai Fu, đồng dạng lại sợ hãi Dai Fu một cách khó hiểu.
Đúng vậy!
Là sợ hãi!
Nếu trên thế giới này còn có người có thể làm cho Trần Phàm cảm thấy sợ hãi, người đó chính là Dai Fu!
Trong thời gian trị liệu, tuy rằng Dai Fu ừợ giúp Trần Phàm ổn định lại bệnh tình, nhưng cũng đã biết toàn bộ bí mật trong lòng Trần Phàm.
Kề từ đó, ở ngay trước mặt Dai Fu, Trần Phàm không còn bí mật gì nữa!
Điều này làm cho Trần Phàm cảm nhận được sự khủng hoảng cùng kháng cự của bản năng, cho nên…Hắn bằng vào ý chí cường đại, cuối cùng rời khỏi Dai Fu, trở về quốc nội.
Hiện giờ, Dai Fu từ xa xôi vạn lý truy lại đây, cũng làm cho Trần Phàm mê mang, hắn không thể đoán được tâm tư Dai Fu.
Nàng muốn làm gì?
Chẳng lẽ nàng cũng là vì bị hãm sâu vào thế giới của ta, nghiện ta chăng?
Không có khả năng! Người lý trí giống như nàng không có khả năng làm ra chuyện xúc động như vậy, huống chi người nhà của hắn cũng sẽ không cho nàng làm như vậy!
Lý trí nói cho Trần Phàm, nguyên nhân không có khả năng đơn giản như vậy, bởi vì hắn biết thân phận của Dai Fu, lấy thân phận của Dai Fu, cần rời khỏi Anh quốc, đi vào một nhà đại học Trung Quốc làm giáo y, điều này sẽ là vấn đề liên lụy đến rất nhiều người.
Trong lúc Trần Phàm còn đang mê mang, Dai Fu chậm rãi đi tới bên cạnh lão hiệu trưởng, đang lúc mọi người khách khí mỉm cười, thản nhiên ngồi xuống.
Đối mặt vẻ chăm chú của mấy ngàn người, nàng không có chút bối rối, thậm chí nụ cười trên mặt cũng không hề phát sinh biến hóa.
– Tôi gọi là Kerner Er. Dai Fu, đến từ Anh quốc.
Mủn cười quét mắt một vòng các học sinh trong lễ đường, nàng mở miệng, giống như tiếng trời:
– Phương Đông là một nơi thần kỳ, tôi luôn luôn hướng tới một ngày có thể đi tới nơi này, vạch trần lớp khăn sa che mặt thần bí. Tôi thật may mắn, chính minh chiếm được một cơ hội như vậy…
– Ba ba…!
Tiếng vỗ tay rung trời vang lên, mỗi người tại đây đều bị vẻ xinh đẹp cùng khí chất của Dai Fu chinh phục, tất cả mọi người dùng sức vỗ tay, dùng cách này hoan nghênh Dai Fu đã đến.
Trong tiếng vỗ tay, Trần Phàm giống như bị cô lập, hắn lẳng lặng ngồi yên tại chỗ, đôi mắt dừng trên khuôn mặt xinh đẹp làm kẻ khác ngạt thở, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mà ở một bên, Tô San giả vờ vỗ tay, khóe mắt cũng luôn luôn tập trung Trần Phàm, trong lòng tràn ngập sự buồn bực khó hiểu.
Nàng không biết vì sao mình lại như vậy, nhưng lại có một ảo giác, có người muốn cướp đi một vật vốn thuộc về nàng…