Cực Phẩm Thiên Kiêu

Chương 215: Dương Hiểu Đồng Không Thoải Mái


Đọc truyện Cực Phẩm Thiên Kiêu – Chương 215: Dương Hiểu Đồng Không Thoải Mái

Trải qua một phen thảo luận cùng Du Du, Dương Hiểu Đồng hoàn toàn hiểu rõ tình hình sinh trưởng cùng với cách truyền nhiễm của ký sinh trùng chưa biến dị.

Hóa ra những ký sinh trùng đó trước hết xuất hiện trong cỏ cho động vật như dê bò ăn, đợi sau khi dê bò ăn sẽ ký sinh trên người dê bò. Người nhân Tây Tạng có thói quen sau khi giết dê bò ném thận dê bò cho chó nuôi trong nhà ăn, cứ như vậy ký sinh trùng đó ký sinh trên người chó. Nếu mọi người không chú ý vệ sinh thì khi sờ chó sau đó ăn gì đó sẽ dễ dàng ăn ký sinh trùng vào bụng, cũng vì vậy mà bị bệnh.

Lần này cách truyền nhiễm cũng không khác với lần trước lắm, chỉ có điều ký sinh trùng chưa biến dị đều ký sinh trong nội tạng người, phát hiện sớm cũng sẽ không nguy hiểm tới tính mạng. Một khi số lượng ký sinh trùng trong nội tạng quá nhiều sẽ dẫn tới toàn thân từng đợt đau đớn, cũng chính bởi vì đau đớn đó nên rất nhanh có thể phát hiện để cứu chữa.

Rất rõ ràng, ký sinh trùng biến dị trở nên mạnh hơn nhiều, bất luận là tốc độ sinh sôi nẩy nở hay vị trí ký sinh bộ đều mạnh hơn rất nhiều.

Tới khi hai người thương lượng xong cũng đã nửa đêm, chỉ có điều Dương Hiểu Đồng làm thế nào cũng không thể ngủ được. Cô biết hiện tại thời gian rất trân quý, cô không có thời gian lãng phí để nghỉ ngơi, vội vàng đi bệnh viện.

Bình thường trong bệnh viện, buổi tối cũng chỉ có bác sĩ điều trị và y tá nhưng hiện tại bệnh viện Tây Tạng lại không như vậy, rất nhiều thầy thuốc đều đang quan sát tình hình thân thể bệnh nhân, luôn luôn ghi chép các tình trạng của bệnh nhân, các bóng dáng bận rộn trong phòng xét nghiệm. Lúc này Trần Thụy Tinh đang thương thảo các loại khả năng trong phòng họp với các vị chuyên gia.

Từ sau khi biết ký sinh trùng dẫn đến bệnh dịch, chuyên gia phương diện này từ toàn quốc các nơi được đưa tới một nhóm, có thể nói tinh anh tụ tập. Dương Hiểu Đồng vốn cũng muốn ở lại nhưng bị Trần Thụy Tinh thuyết phục về nghỉ ngơi, chỉ có điều trở về cô cũng không nghỉ ngơi được.

Dương Hiểu Đồng đi vào phòng bệnh, rất nhiều bệnh nhân đều không ngủ, vô luận là áp lực tâm lý hay ốm đau dằn vặt, bọn họ cũng không thể ngủ được.

Khi thấy Dương Hiểu Đồng, trên mặt rất nhiều bệnh nhân đều lộ ra tươi cười, vị bác sĩ trẻ tuổi này luôn luôn rất tốt với bọn họ, khiến bọn họ tràn đầy thiện cảm đối với Dương Hiểu Đồng.

Không chỉ Dương Hiểu Đồng, bọn họ thật lòng cảm ơn tất cả bác sĩ và y tá trong bệnh viện. Thế giới càng ngày càng lãnh đạm lạnh lẽo, biết rõ tới gần bọn họ có thể bị nguy hiểm, bị nhiễm bệnh, bọn họ vẫn không để ý bất chấp tất cả cứu chữa bọn họ, vì vậy mà không ngủ không nghỉ, điều này sao có thể không khiến bọn họ cảm động?

Dương Hiểu Đồng đi tới bên giường bác gái cách cô gần, bác gái nhìn Dương Hiểu Đồng trên mặt nở nụ cười. Hai ngày trước bà vừa mới được đưa vào bệnh viện, nhìn thấy cô gái Dương Hiểu Đồng thích từ trong đáy lòng.

“Bác gái, cháu có mấy vấn đề muốn hỏi bác.”

Dương Hiểu Đồng trên mặt mang theo nụ cười nhu hòa hỏi.

Bác gái gật đầu, mặc dù động tác gật đầu có vài phần gượng ép, giọng nói của bác hơi có vẻ yếu ớt nói: “Có vấn đề gì cháu cứ hỏi đi, bác biết đều sẽ nói cho cháu biết.”


“Bác gái, nhà bác có nuôi bò dê không?”

“Đấy là đương nhiên, ở đây hầu như các nhà chúng ta đều nuôi.” Nói tới dê bò, ánh mắt bác gái trở nên ấm áp mấy phần, tựa hồ nghĩ tới cuộc sống trước đây, mấy ngày nay bởi vì bị nhiễm bầu không khí ở đây, tâm tình của bà trở nên đau thương rất nhiều.

“Như vậy mọi người thói quen ném nội tạng dê bò cho chó ăn không?”

Bác gái gật đầu: “Đúng vậy, cô gái làm sao cháu biết? Nhà cháu cũng nuôi?” Bác gái rất thuần phác hỏi.

Nghe bà nói, Dương Hiểu Đồng không khỏi cười, lắc lắc đầu nói: “Không phải, nhà cháu ở trong thành thị, không có nuôi, chỉ có điều cháu có chút hiếu kỳ, ha ha.”

“Là thế sao, nếu bệnh của bác có thể trị hết thì mời cháu tới nhà bác chơi. Chỉ có điều sợ rằng không có hy vọng gì.” Càng nói về sau, khóe miệng bác gái cũng nhiều thêm mấy phần cay đắng.

“Bác nhất định sẽ không có chuyện gì, tin ta.”

Dương Hiểu Đồng nhìn bác gái vẻ mặt nghiêm túc, cô tin cô nhất định sẽ tìm ra biện pháp trị liệu cho bọn họ.

Mặc dù trong lòng bác gái cho rằng điều đó là không thể nhưng chẳng biết tại sao nhìn Dương Hiểu Đồng bộ dáng tràn đầy nghiêm túc lại không nhịn được tin, nói: “Bác gái tin cháu.”

“Bác gái, vậy dê bò nhà bác có phát sinh con nào chết không? Cháu không có ý tứ gì khác, chỉ hiếu kỳ hỏi một chút.”

“Cái đó ngược lại không có, chúng ta nuôi đã nhiều năm như vậy, cũng có kinh nghiệm về phương diện này, sẽ không xuất hiện chuyện như vậy.”

Nghe thấy lời bác gái, ánh mắt Dương Hiểu Đồng sáng lên, dường như cô đã nắm được vấn đề quan trọng gì đó. “Vậy bác gái nghỉ ngơi trước đi, cháu đi xem bệnh nhân khác trước.”

“Tốt.”

Tiếp theo Dương Hiểu Đồng lại hỏi thăm không ít người, cô phát hiện tình hình bọn họ đều giống như, hơn nữa nhà của bọn họ đều nuôi chó, có quan hệ rất thân thiết với chúng, thường xuyên tiếp xúc.


Sau khi tổng kết ra đặc điểm, Dương Hiểu Đồng không lập tức rời bệnh viện, chạy tới trong nhà mấy người bệnh nhân kia. Bởi vì Tây Tạng có ít người nên nơi Dương Hiểu Đồng cần đi rất xa.

Thời tiết tháng hai lạnh lẽo, khí hậu Tây Tạng bên này càng lạnh hơn phía nam không ít. Dương Hiểu Đồng một mình vội vàng đi, cũng không gọi Trương Doãn Kiệt, anh bôn ba qua đây vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt.

Đi trên đường, Du Du nói: “Hiểu Đồng, cậu nghĩ ra biện pháp?”

“Ừ, nếu ký sinh trùng biến dị kia thật sự dựa theo chúng ta suy đoán, có cách ký sinh như vậy, con người bị bệnh nhưng dê bò lại không có ảnh hưởng, vậy chứng minh trên người những con dê bò nhất định có thứ có thể đủ chống lại ký sinh trùng đó. Chỉ cần chúng ta tìm được, lấy ra thành phần, nói không chừng có thể cứu chữa những bệnh nhân kia!” Dương Hiểu Đồng càng nói càng kích động, chân bước càng lúc càng nhanh.

“Hi vọng những thành phần kia không có hại với thân thể người, không sống chỉ cần có thể tìm được những thành phần ấy coi như là một tiến bộ lớn.” Du Du cười hiểu, lúc nãy khi nhìn hành động vấn đề Dương Hiểu Đồng dò hỏi bệnh nhân, cô đã đoán được suy nghĩ Dương Hiểu Đồng ý, sau khi nghe được kết quả điều tra tư liệu đã lập tức nghĩ ra biện pháp, tốc độ phản ứng của Dương Hiểu Đồng quả thật rất nhanh.

Đợi tới lúc Dương Hiểu Đồng đi tới một gia đình bầu trời đã sáng, điều này làm cho Dương Hiểu Đồng không khỏi không cảm khái khoảng cách thật sự quá xa, lấy tốc độ của cô lại tốn thời gian tìm lâu như vậy.

Người dân Tây Tạng dậy khá sớm, khi Dương Hiểu Đồng tới cửa nhà của họ còn nghĩ lúc này không tiện quấy rầy thì cửa nhà lại vừa lúc mở ra.

“Vị tiểu thư này, xin hỏi cô là?” Một người đàn ông hai mươi bảy hai mươi tám tuổi mở miệng hỏi, dựa theo Dương Hiểu Đồng đoán, có lẽ anh ta là con trai bác gái kia.

“Xin chào, tôi là bác sĩ ở bệnh viện bên kia.” Dương Hiểu Đồng lịch sự nói.

Sau khi người kia nghe đến thân phận của Dương Hiểu Đồng, thái độ của người đàn ông lập tức cung kính hơn rất nhiều, vội vàng nói: “Mời vào mời vào, không biết tình hình mẹ tôi thế nào? Có hi vọng chữa tốt sao?”

Bởi vì chính phủ phong tỏa tin tức nên bọn họ không rõ rốt cuộc bị bệnh gì? Hơn nữa hiện tại bệnh viện không cho phép bọn họ vào, dù đã tin tức phong tỏa, bọn họ cũng không phải người ngốc phản ứng chậm chạp. Tuy chưa nói rõ ràng nhưng trong lòng hiểu ít nhiều.

Dương Hiểu Đồng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và bộ dáng vội vàng nôn nóng của người đàn ông, trong lòng cũng cao hứng vì bác gái, ít nhất điều này nói rõ con trai của bác ấy rất hiếu thuận.

“Chúng tôi đang cố gắng, tin rằng nhất định sẽ không có chuyện gì, lần này tôi tới là có một số việc hi vọng anh có thể giúp.”


Nghe cô nói, người đàn ông không hề do dự vội hỏi: “Có chỗ nào cần tôi giúp cứ nói, có thể làm được tôi tuyệt đối không chối từ.”

“Anh có thể mang tôi đi nhìn dê bò nhà anh nuôi không?”

Người đàn ông còn đang kỳ quái mình có chỗ nào có thể giúp vị tiểu thư xinh đẹp này, nhưng sau khi nghe lời Dương Hiểu Đồng lại càng kỳ quái, chuyện phải giúp chính là nhìn dê bò sao?

Mặc dù trong lòng rất nghi hoặc nhưng người đàn ông vẫn cười nói: “Được, cô đi theo tôi.”

Người đàn ông dẫn đường, Dương Hiểu Đồng rất nhanh nhìn thấy một đám lớn dê bò. Người đàn ông nhìn Dương Hiểu Đồng nói: “Những con dê béo không tệ, không bằng đưa cho tiểu thư nhé.”

Dương Hiểu Đồng nhìn người đàn ông, nghe thấy lời anh ta nói lập tức ý thức được lời của mình đã khiến anh ta hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Không cần, tôi chỉ muốn quan sát một chút trên người dê bò có thể hay không tìm được nguyên nhân gây bệnh của mẹ anh không? Anh bận thì cứ đi đi, một lát nữa tôi sẽ đi.”

“Như vậy ah, vậy cô xem đi, tôi còn có chút chuyện muốn làm.”

Sau khi người đàn ông đi, Dương Hiểu Đồng bắt đầu quan sát đám dê bò. Bởi vì từ bề ngoài không cách nào nhìn ra được nên Dương Hiểu Đồng tạm thời làm bác sỹ thú y, nắm lấy một con dê để nó không thể động đậy. Sau đó dùng nội lực của mình bắt đầu tra xét tình huống thân thể con dê nhưng con dê lại khỏe mạnh một chút vấn đề cũng không có.

Dương Hiểu Đồng cũng không sốt ruột, tiếp tục tìm con dê khác, trải qua không ngừng nỗ lực, rốt cuộc Dương Hiểu Đồng tìm được trên người một dê có chứa ký sinh trùng, lấy ống tiêm đã sớm chuẩn bị ra, cô lấy mẫu ký sinh trùng trên người dê giao cho Du Du xét nghiệm, nhìn xem có giống nhau không, đồng thời làm một đánh dấu trên người con dê.

Từ sau khi rời khỏi nhà người đàn ông đó, Dương Hiểu Đồng lại đi nhà vài người, quả nhiên đều phát hiện trong cơ thể dê bò chứa ký sinh trùng, cuối cùng Dương Hiểu Đồng dắt một con dê bị bệnh mang về tự mình tiến hành nghiên cứu.

Trong lúc Dương Hiểu Đồng làm việc này, Du Du ngay tại Thiên Hàng Bảo Điển vội vàng xét nghiệm, tình hình còn bận rộn hơn Dương Hiểu Đồng rất nhiều.

Trương Doãn Kiệt đã sớm tới tìm Dương Hiểu Đồng lại phát hiện cô biến mất, sau khi hỏi thăm một phen mới biết hình như cô đi nghiên cứu bệnh tình. Chỉ có điều bây giờ cô không ở bệnh viện, anh liền đơn giản đứng chờ Dương Hiểu Đồng ở cửa. Chờ đợi nhoáng cái đã đến buổi chiều nhưng Dương Hiểu Đồng vẫn chưa về, Trương Doãn Kiệt không khỏi nhíu mày, lâu như vậy cũng không trở về, chắc cũng chưa ăn cơm rồi.

Đợi tới khi Trương Doãn Kiệt nhìn thấy bộ dáng Dương Hiểu Đồng khó khăn dắt một con dê trở lại, anh không nhịn cười được, bộ dáng đó thực sự rất quỷ dị ah, nhất là nhìn cô kéo con dê đi nhưng con dê đó hình như đang tức giận không chịu đi, một người một dê đều bộ dáng tức giận, anh thật sự không nhịn được cười.

Cho tới bây giờ chưa có chuyện gì có thể làm khó Hiểu Đồng, không ngờ cuối cùng lại thua trên tay một con dê, thật sự quá khôi hài.

Trương Doãn Kiệt vội đi tới bên cạnh Dương Hiểu Đồng, nói: “Hôm nay đi đâu? Sao lại còn mang một con dê về?”


Nhìn thấy Trương Doãn Kiệt, Dương Hiểu Đồng giống như gặp được chúa cứu thế, đưa dây thừng cho Trương Doãn Kiệt: “Anh giúp em mang nó đi, hình như nó đặc biệt không thích em, em muốn nó đi nhưng nó lại không chịu đi.” Cũng bởi vì con dê này cho nên đến bây giờ cô mới trở về.

Dắt lấy dây thừng, ai biết con dê kia được Trương Doãn Kiệt dắt lại ngoan ngoãn đi theo, khiến cho Dương Hiểu Đồng vẻ mặt phiền muộn, nói: “Con dê này nhất định là cái!”

“Hôm nay em tới nhà mấy bệnh nhân, anh cũng biết hiện tại em đang nghiên cứu ký sinh trùng tồn tại thế nào mà, có một phát hiện nhỏ, ký sinh trùng trong cơ thể dê hẳn giống với ký sinh trùng trên người bệnh. Tuy nhiên ký sinh trùng ký sinh trên người lại có vấn đề, mà ký sinh trên người dê lại không có chuyện gì. Em cảm thấy như vậy trên người dê nhất định có thứ kháng được với ký sinh trùng nên em mang nó về, nhưng nó quá không hợp tác.”

Dương Hiểu Đồng nhớ đoạn đường quá trình trở về, chỉ có thể nói thực sự là nghĩ lại mà kinh!

“Vậy em tiếp tục cố gắng lên, anh tin em nhất định có thể. Hôm nay đến bây giờ cũng chưa ăn cơm đi, ăn cơm trước sau lại làm việc tiếp. Nếu không thân thể suy sụp em còn được chuyện gì nữa?”

Nghe thấy Trương Doãn Kiệt cổ vũ và quan tâm, Dương Hiểu Đồng ấm áp cười: “Em biết, anh cũng chưa ăn cơm đúng không? Chúng ta cùng đi ăn!”

Trương Doãn Kiệt vẫn chờ mình, dựa theo hiểu biết của cô với anh, khẳng định anh cũng chưa ăn cơm.

Ăn cơm chiều xong, Dương Hiểu Đồng chỗ nào cũng không có đi, ngay ở trong viện nghiên cứu kiểm tra con dê kia. Con dê đó vốn cực kì không hợp tác nhưng chỉ cần Trương Doãn Kiệt ở một bên giúp đỡ, vấn đề đó sẽ không còn tồn tại.

Dương Hiểu Đồng phát hiện một hiện tượng kỳ quái, ký sinh trùng trong cơ thể dê dường như đã bị cái gì đó khống chế, số lượng trên cơ bản vẫn luôn duy trì nhiều như vậy, dần dần ăn mòn dinh dưỡng trong cơ thể dê nhưng lại ở trong phạm vi con dê có thể chịu được nên những con dê đó mới có thể không hề có việc gì.

Ngay lúc Dương Hiểu Đồng chuẩn bị nghiên cứu sâu thêm, lại nhận được điện thoại bệnh viện, bảo cô đi qua một chuyến.

Dương Hiểu Đồng chào tạm biệt với Trương Doãn Kiệt sau đó nhanh chóng tới đó. Dù sao Trương Doãn Kiệt cũng không phải bác sĩ cho nên không đi cùng cô.

Khi Dương Hiểu Đồng tới bệnh viện, rất nhanh đã ý thức được không khí bệnh viện có chút nặng nề, tiến vào phòng họp sau, từ một thầy thuốc khác biết được tin tức, hóa ra lại một người bệnh nhân mất ý thức, trong lòng mọi người cực kì khó chịu.

“Dương tiểu thư, chúng ta phát hiện một vấn đề kỳ quái, muốn hỏi cô.” Mở miệng vẫn là Trần Thụy Tinh.

Dương Hiểu Đồng gật đầu nói: “Có vấn đề gì cứ hỏi đi.”

“Lúc chúng ta làm cho bệnh nhân kiểm tra phát hiện bệnh tình bé gái cô quản lí tốc độ chuyển biến xấu chậm hơn so với những người khác một chút. Sau khi chúng tôi dò hỏi cô bé mới biết được bởi vì cô thường xuyên trị liệu giúp bé gái đó. Đây là chuyện gì xảy ra?” Trần Thụy Tinh trong mắt chớp lóe vẻ kích động, nếu Dương Hiểu Đồng thật sự có thể trị liệu khỏi, như vậy…

Nghe lời ông nói, Dương Hiểu Đồng lập tức hiểu ý tứ Trần Thụy Tinh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.