Đọc truyện Cực Phẩm Thấu Thị – Chương 210: Hoa rơi gặp lại người
Bối Tuyết Vân hét lớn:
“Vương Phong, em buông ta ra.”
Vương Phong không buông tay nói:
“Vậy chị nhất định phải đồng ý với em là không được rời khỏi nơi này.”
“Nếu người không buông tay ra thì chị sẽ trở mặt.”
Âm thanh của Bối Tuyết Vân cũng biến to hơn một chút để Vương Phong vội vàng buông tay nàng ra.
Không buông tay thì sẽ trở mặt, vậy nếu buông tay ra có phải sẽ không trở mặt hay không?
“Toa Toa, em mau dậy đi.”
Bối Vân Tuyết lập tức kéo Tử Toa từ dưới đất lên sau đó đem áo khoác choàng ở trên người mình ra khoác vào cho Tử Toa.
Trước kia rất lâu Tử Toa đã sớm quen biết Vương Phong, nói ra thì cô mới là người đến sau. Nhưng trong lòng Vương Phong đã dành tình cảm sâu đậm cho cô, cô căn bản không có khả năng đem Vương Phong nhường cho người khác.
Nhưng hiện tại Tử Toa và Vương Phong lại xảy ra chuyện đó, chuyện này đối với cô đã là sự đả kích rất lớn.
Nhưng nhìn bộ dạng của Tử Toa cô bắt đầu dao động. Vì để cho cô tha thứ cho Vương Phong mà Tử Tọa đã quỳ xuống cầu xin còn tình nguyện rời khỏi và sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt bọn họ nữa.
Tình yêu dành cho Vương Phương lớn tới mức nào mới có thể làm được điều đó. Cái này muốn trách thì cũng chỉ có thể trách Vương Phong quá đa tình, cũng quá tài giỏi bằng không Tử Tọa làm sao có thể khăng khăng một mực chỉ thích mình hắn.
Hai người con gái ôm nhau khóc ngược lại khiến Vương Phong một mình trần truồng đứng ở một bên.
Ở bên cạnh Vương Phong kéo được một cái tạp dề liền vội vàng quấn quanh ở trên lưng lúc này mới lên tiếng nói:
“Hai người có thể dừng lại một chút được không?”
Sự việc cũng cần phải giải quyết rồi, khóc có thể giải quyết được vấn đề sao? Cho nên Vương Phong nhất định phải chọn một trong hai người. Nếu không tương lai cái nhà này sẽ không còn tồn tại.
“Anh im miệng!”
Nghe thấy lời nói của Vương Phong cả hai cô gái cùng thốt ra một tiếng khiến Vương Phong trợn mắt há mồm.
Vương Phong giơ hai cánh tay lên giống như đầu hàng nói:
“Được, Anh im miệng.”
Hai cô gái khóc được một lúc rồi bắt đầu dừng lại. Hai mắt của họ đỏ ửng nhìn Vương Phong với trái tim đau khổ.
Có câu nói rất hay, người đàn ông khiến người phụ nữ khóc là người không có bản lĩnh. Nhưng sự việc hôm nay Vương Phong căn bản không có quyền phát ngôn mà chỉ có thể đợi kết quả phán quyết của hai người con gái kia.
“Toa Toa, em thật sự muốn rời khỏi chúng ta sao?”
Bối Vân Tuyết giữ chặt hai bả vai Tử Toa hỏi.
“Nếu như chị tha thứ cho anh ấy, em sẽ lập tức rời khỏi đây, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt hai người nữa. Em sẽ đem tình yêu với anh ấy chôn sâu trong đáy lòng.”
Tử Toa cố nén sự đau đớn trong lòng nói.
Đem người đàn ông mình yêu thương nhường cho người con gái khác, cô ấy cũng đồng ý sao? Chỉ là cô ấy hiểu được Bối Vân Tuyết đối với Vân Phong quan trọng như thế nào cho nên cô ấy can tâm tình nguyện rời xa. Hai người bọn họ ở bên nhau mới là thích hợp.
“Không cần đi được không?”
Bối Vân Tuyết ôn hòa nói ánh mắt tràn đầy nỗi buồn.
“Nhưng nếu em không đi thì trong lòng em sẽ rất hổ thẹn. Em xin lỗi chị. Em đã không còn mặt mũi nào để tiếp tục ở lại đây. Sự việc này thật sự không liên quan gì tới anh ấy. Chỉ là do em muốn đoạt được anh ấy. Chị đừng trách anh ấy.”
“Vậy nếu chị nói chị đồng ý cùng em và hắn ở với nhau em sẽ không đi chứ?”
Lời nói của Bối Vân Tuyết khiến người khác kinh ngạc. Cả Vương Phong và Tử Toa cùng kinh ngạc hô lên:
“Cái gì?”
“Vương phong em im miệng. Ở đây không có việc của em.”
Bối Vân Tuyết liếc mắt nhìn Vương Phong sau đó mới hướng ánh mắt nhìn về Tử Toa.
Mặc dù làm như vậy trong lòng cô ấy cũng không đồng ý nhưng Tử Toa lại quá yêu Vương Phong rồi. Hơn nữa cô lại không muôn Tử Toa đi. Tử Toa giống như là em gái tốt của cô vậy. Nếu như rời đi cô cũng không tiếp tục trở về nữa như vậy nhất định cố sẽ hối hận cả đời.
Cho nên cô đã đưa ra suy nghĩ của mình. Về phương diện thực lực thì Vương Phong quá mạnh cô căn bản không thể chông đỡ được. Cho nên Tử Toa người em gái này cũng có thể giúp cô giảm chút áp lực.
Điều này quá là có lợi cho Vương Phong khi cùng một lúc có hai cô gái xinh đẹp. Không biết hắn tu luyện từ kiếp nào mà kiếp này lại có phúc, lại có Tử Toa một cô gái tốt khăng khăng một mực chỉ yêu hắn.
“Chị Tuyết chị nói thật sao?”
Trên mặt Tử Toa hiện lên vẻ mặt ao ước nói.
Rời khỏi Vương Phong đương nhiên là cô không đồng ý cho nên nếu Bối Vân Tuyết có thể cho cô ở lại thì cô nhất định trăm nghìn lần đồng ý.
Nói về vấn đề sống chung cô tuyệt đối không ghen tị với Bối Vân Tuyết bởi vì có thể được ở lại bên cạnh Vương Phong cô đã mãn nguyện rồi.
“Lời chị nói là thật. Chỉ có điều chúng ta muốn gát gao coi chừng cô, không để anh ta tiếp tục có liên hệ với những cô gái khác. Không biết em có thể cùng chị đứng về một bên chứ?”
“Đương nhiên là em đồng ý rồi.”
Trong não của Tử Tạo giống như con chịm sắp bay lên vậy, trong lòng mừng rỡ như điên.
Cô không nghĩ Bối Vân Tuyết lại khoan dung như vậy. Có thể để mình ở lại, còn cho mình cùng chung Vân Phong. Đây là việc mà cô chưa từng nghĩ tới.
Ban đầu cô cho rằng mình rời khỏi đây đối với mọi người đều là việc tốt, nhưng Bối Vân Tuyết lại tha thứ cho cô ấy lại còn cùng nhau chia sẻ Vân Phong. Đây đúng như cái bánh ngon từ trên trời rơi xuống vậy.
Đương nhiên trong lòng Tử Toa vui mừng như điên nhưng thực ra Vương Phong còn hưng phấn hơn. Trong giờ khắc này nếu không phải ngần ngại hai người họ vẫn còn ở đấy hắn ta không nhịn được lên tiếng cười thật lớn.
Một người đàn ông có thể có được hai người phụ nữ đẹp tuyệt vời, hai người họ lại có thể hòa hợp ở chung, đây là điều mà bao nhiêu người đàn ông mơ tưởng tới.
Trái có trái ôm có mấy người đàn ông có thể làm được? Nhưng Vương Phong đã gặp rồi. Trời xanh đối với hắn cũng không tệ.
Bao nhiêu năm qua, Vương Phong chưa từng hưng phấn như bây giờ, đơn giản so với việc kiếm lời vài tỷ còn vui hơn.
“Sự việc cuối cùng đã được giải quyết rồi.”
Vương Phong khoái chí nói.
“Anh im miêng.”
Hắn vừa mới nói một câu liền bị hai người con gái đồng thanh nói khiến cho sắc mặt của hắn trở nên đỏ ửng.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến hôm nay cùng một lúc mình có hai người phụ nữ Vương Phong lại không nhịn được nở nụ cười.
“Được rồi, trước tiên hai người lấy quần áo mặc lại cho hẳn hoi đừng để người khác nhìn thấy không hay.”
Lúc này Bối Tuyết Vân đã từ từ trở lại trạng thái thường ngày nói.
“Được!” – Vương Phong nói sau đó nhanh chóng đi vào phòng của mình đổi một bộ quần áo sạch sẽ mới để mặc.
Thậm chí vì cao hứng hắn càn huýt sao khiến cho Bối Vân Tuyết tức giận lườm hắn mấy lần.
“Em xem em làm việc tốt này, thừa dịp lúc chị không để ý đã đem Tử Toa giữ lại. Nếu không phải chị cũng thích Tử Toa thì hôm nay nhất định chị sẽ đuổi cô ta ra khỏi nhà.”
Bối Vân Tuyết trách mắng nói.
“Ha ha, ta biết chị Tuyết là người tốt nhất.”
Vương Phong cười mê hoặc với Bối Vân Tuyết. Thật đúng là không cần thể diện nữa.
Ba người đem cả căn phòng thanh lọc một lần, còn phun thuốc làm sạch không khí đến khi không còn thấy mùi lại thì thôi.
Trong cả quá trình Tử Toa mặt luôn đỏ một lời cũng không nói ra.
Tuy nói hiện tại Bối Vân Tuyết đã chấp nhận giữ cô ở lại đây lại còn có thể cùng Vương Phong chung sống nhưng cô vẫn luôn có cảm giác hổ thẹn với Bối Vân Tuyết. Dù gì sự việc này cũng là do cô không đúng.
Bối Vân Tuyết cũng là người khoan dung. Nếu như là người phụ nữ khác thì cô đã sớm bị đuổi ra khỏi nhà còn sẽ bị mắng chửi không biết xấu hổ.
“Chị nhìn hai người đều mệt, hay là ra ngoài ăn đêm?”
Lúc này Bối Vân Tuyết bỗng nhiên nói.
“Tôi không có ý kiến gì.”
Vương phong vội vàng nhấc tay của mình lên nói.
“Em cũng không có ý kiến gì.”
Tử Toa không dám nhìn Bối Vân Tuyết lên tiếng nói.
Cuối cùng ba người cùng ngồi lên chiếc xe thể thao Lamborghini xuất phát. Tử Toa vẫn ngồi bên cạnh Bối Vân Tuyết chen lấn trong không gian thu hẹp ở bên trong.
Nhìn thấy hai người phụ nữ xinh đẹp ngồi bên cạnh trong lòng Vương Phong không ẩn giấu được sự hứng thú đưa bọn họ điên cuồng đua một vòng trên chiếc xe sành điệu.
Trên đường đi, mặc dù cảnh sát nhìn thấy bọn họ đang đua xe nhưng biển số xe của Vương Phong là của bộ phận giấy phép của chính phủ cho nên việc đó cảnh sát chỉ có thể coi như không nhìn thấy.
Đều là người một nhà cho dù có chặn lại thì có thể làm gì được? Mà nếu đối phương có thế lực lớn nói không chừng đến miếng cơm còn chẳng giữ được.
Cho nên tốt nhất là đừng mạo hiểm đắc tội với họ. Những cảnh sát thông thường thì cứ giả vờ không nhìn thấy cho qua.
“Lái xe nhanh như vậy em muốn chết à?”
Khi tốc độ của xe từ từ giảm xuống Bối Vân Tuyết cũng không nhịn được lớn tiếng nói.
Đương nhiên đua xe sẽ rất kích thích nhưng đối với mạng sống của con người thì tốt nhất vẫn nên bớt làm như vậy.
“Đây chẳng qua là em vui quá mà. Chị nói đi bây giờ chúng ta đi đâu ăn?”
Vương Phong không hề để ý nói.
“Toa Toa, em nói đi. Em muốn chúng ta đi ăn gì thì chúng ta đi ăn đó.”
Cùng lúc đó Bối Vân Tuyết nói với Tử Toa.
“Vậy chúng ta đến cái cửa hàng mà lần trước chúng ta ăn. Ở đó món ăn cũng ngon.”
Tử Toa nói.
“Vậy được. Chứng ta đi.”
“Ngồi vững nhé, ta lại đưa hai người đi một vòng.”
Vương Phong chợt cười một tiếng sau đó bên trong xe lại có tiếng thét lên của hai người phụ nữ.
Từ Cao Gia đã đến quán ăn Vương Phong chỉ mất có ba phút lái xe đã đến. Tốc độ lái xe thật khiến người khác hoảng sợ.
Bởi vì tiếng dừng xe quá lớn khiến những người ngồi ăn trong quán đều quay ra nhìn chiếc xe của bọn họ với ánh mắt hiếu kỳ.
Nhưng vừa nhìn thấy chiếc xe sang trọng mấy trăm vạn những người này vốn dĩ muốn lớn tiếng chửi mắng cũng đành nuốt nước bọt im lặng.
Người có thể lái được chiếc xe như vậy chắc chắn những người dân bình thường cũng không dám tức giận với họ.
“Chúng ta đã tới nơi. Hôm nay muốn ăn gì thì ăn ta mời.”
Vương Phong vỗ ngực vào mình nói.
“Thôi đi, có mà ăn hết tất cả đồ ở trong quán này cũng không dùng hết tiền của anh.”
Tử Toa khinh thường nói.
“Chúng ta đi xuống xe thôi.”
Vương Phong vừa nói vừa tự mình xuống xe.
Nhưng đằng sau hắn hai người phụ nữ xinh đẹp là Bối Vân Tuyết và Tử Toa từ chiếc xe Lamborghini bước ra thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người.
Đã là người đẹp thì bất kẻ đi tới đâu cũng sẽ khiến mọi người chú ý đến. Nhưng vì hiện tại Vương Phong đang rất vui nên cũng không tính toán so đo với những ánh mắt đó.
Chỉ có thể nhìn nhưng không phải của người cũng khiến ngươi tức chết rồi.