Đọc truyện Cực Phẩm Thấu Thị – Chương 18: Chơi lớn một phen
“Chị Tuyết, không biết hiện tại chị có bao nhiêu tiền vốn có thể dùng?” Ở khu mua nguyên thạch của châu báu Hoa Liên, Vương Phong mở lời hỏi thăm.
Nguyên thạch quả thật rất đắt đỏ nhưng Vương Phong cũng nhìn thấy rất nhiều khối đá có giá trị trong số đá này, chỉ cần mua lại những khối nguyên thạch này, chắc cũng kiếm được một số tiền lớn.
Cho nên nếu như có thể mua càng nhiều thì bọn họ cũng càng kiếm được nhiều.
“Tôi hiện tại có thể sử dụng số vốn đoán chừng cũng khoảng một trăm triệu đến hai trăm triệu, đương nhiên nếu như không đủ thì tôi có thể tiếp tục rút thêm vốn.” Bối Vân Tuyết trả lời, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn.
Bởi vì cô biết lần này Vương Phong thật sự muốn làm liều một phen.
Tuy nhiên cô đã biết được Vương Phong có một loại năng lực cảm nhận đặc biệt nhưng nếu như một lần mà dùng nhiều tiền như vậy thì cô cũng có chút căng thẳng, trong lòng cũng có chút lo lắng, lòng bàn tay cũng bắt đầu ra mồ hôi.
Nếu như là người bình thường bảo cô tiêu xài nhiều tiền như vậy, cô chắc chắn là sẽ không đồng ý nhưng không biết vì sao đối với Vương Phong thì cô lại có một sự tín nhiệm mù quáng, hắn bảo cô tiêu xài nhiều tiền như vậy nhưng cô cũng không nói thêm gì.
“Chị Tuyết, không cần lo lắng, mặc kệ hôm nay tiêu hết bao nhiêu tiền, tôi sẽ kiếm về gấp bội, tin tưởng tôi, tôi sẽ không làm xằng bậy.” Nhìn ra Bối Vân Tuyết đang căng thẳng, Vương Phong thấp giọng ghé vào tai cô nói.
Bị Vương Phong thì thầm bên lỗ tai có chút ngứa ngáy, mặt Bối Vân Tuyết bỗng có chút phiếm hồng, nói: “Tôi tin tưởng cậu.”
“Được.” Nghe được câu nói kia của cô, Vương Phong lại không kiêng kỵ chút nào, trực tiếp chỉ bên trong một khối đá được niêm yết giá ba trăm ngàn tệ, nói với nhân viên: “Chúng tôi mua khối khối đá này.”
Giọng hắn không nhỏ cho nên thu hút mọi ánh mắt ở đây.
Người này hình như vừa mới tới, sao nhanh như vậy đã mua đá, chẳng lẽ hắn nhiều tiền đến nỗi không có chỗ để tiêu? Tới nơi này ra oai làm như mình coi tiền như rác?
Có người nghi hoặc trong lòng, chậm rãi tới gần hắn.
“Khối này chúng tôi cũng muốn.” Vương Phong đưa tay chỉ một khối đá bảy chục ngàn khiến người bán hàng có chút kinh ngạc.
Người này thật đúng là phí tiền, mua hai khối giá trị bằng cả một trăm triệu tệ, nếu như không phải nhìn thấy cách ăn mặc của Vương Phong thì họ còn nghĩ hắn tới đây để quấy rối.
“Còn khối đó nữa, chúng tôi cũng muốn.” Ngón tay của Vương Phong lại chỉ vào một khối đá giá chín trăm ngàn.
Khối đá này có bề mặt sáng bóng, không giống như là có phỉ thúy.
“Người anh em, không được mua khối đá này, đá này nằm ở trong lòng sông bị nước bào mòn đã lâu, sao có thể tách ra đồ tốt được đây!” Lúc thấy Vương Phong muốn mua khối đá này thì liền có người tốt bụng mở miệng nhắc nhở.
Khối đá này để ở đây đoán chừng đã hơn nửa năm vẫn không ai mua, bởi vì chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra tảng đá kia không có bao nhiêu giá trị, để ở chỗ này đoán chừng cũng chỉ là để lừa bịp người mới.
“Đúng vậy người anh em, cho dù là có tiền thì cũng không thể cứ như vậy mà tặng không cho người ta.” Lại có người phụ họa vì không muốn Vương Phong bị lừa gạt.
Bình tĩnh liếc nhìn những người này, Vương Phong không nói nhiều lời, những người này họ chỉ có thể thông qua mặt ngoài liệu có biết được bên trong có thứ gì, đâu có ai như Vương Phong sớm đã nhìn thấu khối đá này.
Không phải có câu “Đừng trông mặt mà bắt hình dong” hay sao, mặt ngoài tuy đẹp cũng chưa chắc là đồ tốt mà xấu xí thì ngược lại có thể kiếm món lời lớn hơn.
“Chuyển khối đá này đi cho tôi.” Vương Phong nói với nhân viên đang sững người.
“Dạ, được được.” Nghe Vương Phong nói, nhân viên lúc này mới phản ứng trở lại.
Khối đá này nhìn thì biết ngay không phải thứ gì tốt, hai người này thật đúng là phí tiền.
Tuy nhiên nhân viên cũng sẽ không như người khác mà tốt bụng tới nhắc nhở Vương Phong, bởi vì mỗi lần bán được một khối đá thì họ đều có thể lấy được hoa hồng.
“Khối đó cũng gói lại cho tôi.”
“Còn có cái này, cái này nữa.”
Trong lúc nói chuyện, Vương Phong đã mua số đá phỉ thúy nguyên thạch có giá trị gần mười triệu tệ ngay trước những người tỏ ra vẻ mặt kinh ngạc ở bốn phía xung quanh, gần hơn hai mươi khối, trong đó còn có những khối có giá trị trên một triệu tệ.