Bạn đang đọc Cực Phẩm Thánh Y – Chương 47: Cậu Coi Mình Là Chủ Tịch À
“Quá tốt rồi! Có thể hợp tác với chủ tịch Khương vinh hạnh của tôi!” Viên Hữu Đức cười lớn: “Chủ tịch Khương! Vậy chúng ta mau ký hợp đồng đi!”
Khương Ngọc Hạ gật đầu, ký tên lên trên hợp đồng! Viên Hữu Đức cũng lập tức ký tên theo!
“Chủ tịch Khương! Hợp tác vui vẻ!” Viên Hữu Đức cười nói.
Khương Ngọc Hạ: “Cảm ơn ông Đức đã tín nhiệm!”
Diệp Lâm đột nhiên nói: “Ông Đức lần này đúng là có được lợi ích không nhỏ!”
“Diệp Lâm! Cậu đang nói cải gi vậy?” Phương Tuệ vội vàng mắng: “Ông Đức! Cậu ta chỉ là một công nhân làm vệ sinh chưa trải sự đời! Ông đừng so đo với cậu ta!”
Viên Hữu Đức cười nhạt: “Chú tịch Khương! Tiền đặt cọc trong mười phút nữa sẽ được mang tới, mời cô kiểm tra!”
Hô hấp của Khương Ngọc Hạ có chút gấp gáp, tiền đặt cọc chín trăm tỷ, tài khoản của công ty chưa bao giờ có số tiền lớn như vậy cả.
Nhưng là, chuyện đến giờ vẫn chưa có kết thúc.
Số tiền cọc của Viên Hữu Đức ở đây vẫn chưa đến, ngoài cửa đã lại có thêm một đám người xông vào.
Cầm đầu là một người đàn ông trung niên, vừa vào cửa đã cười to nói: “Quả nhiên là ông Đức đã tới trước một bước, quả khiến tôi bội phục!”
Viên Hữu Đức nhìn đám người này một cái, cười nói: “Mấy người cũng đâu có muộn! Từ tận Lâm Phúc đến đây, chắc chắn là đi máy bay rồi?”
“Ha ha ha, đúng lúc trước đó mới mua phi cơ, lúc nào cũng có thể cất cánh!”
Mọi người đều kinh động, có thể mua được phi cơ tư nhân, người này là nhân vật thể nào đây?
Hơn nữa, lại còn có thể nói chuyện phiếm đùa giỡn với Viên Hữu Đức cũng đủ thấy người này không đơn gián.
“Người nào là chủ tịch Khương Ngọc Hạ vậy?” Người đàn ông hỏi
“Là tôi!” Khương Ngọc Hạ nói.
Người đàn ông lập tức đi đến, cười nói: “Xin chào chủ tịch Khương! Tôi là Vạn Phúc Hòa!”
Mọi người rối rit hô lên, cái tên Vạn Phúc Hòa này trong giới y học, nổi tiếng không kém gì Viên Hữu Đức.
Danh tiếng của Viên Hữu Đức ở tỉnh Quảng Dương hiển hách thể nào thì Vạn Phúc Hòa cũng không hề thua kém ở miền Trung! Mặc dù không phải là người thuộc tính Quảng Dương nhưng danh tiếng cũng truyền khắp cả tỉnh! Vạn Phúc Hòa cũng tới đây, ông ta có ý định làm gì?
Khương Ngọc Hạ kinh ngạc nói chuyện mấy câu với Vạn Phúc Hòa! Vạn Phúc Hòa đã đi thẳng vào chủ đề chính: “Chú tịch Khương! Lần này tôi tới đây chính là vì muốn bàn chuyện hợp tác với công ty cô.
”
“Chúng tôi muốn đại diện cho sản phẩm mới của công ty, không biết ý của chủ tịch Mây thế nào!”
Mọi người lần nữa rung động, lại đến để xin được đại diện sản phẩm? Hơn nữa còn là những nhân vật vô cùng có tiếng tăm?
Khương Ngọc Hạ vô cùng hoang mang, cuối cùng vẫn phải nhờ sự giúp đỡ của Diệp Lâm hoàn thành đàm phán! Vạn Phúc Hòa lấy ra hai nghìn bốn trăm tỷ, mua quyền đại lý ở hai tỉnh.
Ký hợp đồng ngay tại chỗ, số tiền đặt cọc báy trăm năm mươi tỷ trực tiếp đưa đến! Bên này mới vừa ký hợp đồng, chín trăm tỷ của Viên Hữu Đức đã chuyển đến tài khoản.
Mọi người bên cạnh đều trợn tròn mắt, chưa đầy một giờ, đã có một nghìn sáu trăm năm mươi tỷ tiền cọc
Nhưng chuyện này vẫn không kết thúc.
Van Phúc Hòa vừa mới ký xong, đã có không biết bao nhiều là người có máu mặt trong ngành y tế đền, rối rít mong được ký hợp đồng! Cuối cùng, trong hai giờ đơn hàng chín nghìn tỷ lập tức được thu vào.
Số tiền đặt cọc đã là ba nghìn tỷ.
Khương Ngọc Hạ nãy giờ vẫn còn ngây người, công việc chủ yếu của cô là nhìn hợp đồng và ký hợp đồng1 Còn Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt thi vẫn đứng bên cạnh cười không ngớt.
Đám người Khương Vĩnh Khánh sắc mặt tái xanh nhìn mọi thứ đang diễn ra, bệnh tim của Khương Vĩnh Khánh suýt chút nữa tái phát! Vất vả lầm mới kết thúc màn ký hợp đồng, những người có máu mặt kia cũng lần lượt rời đi.
Nhân viên công ty rối rít chạy tới, vây quanh Khương Ngọc Hạ chúc mừng! Ánh mắt Khương Ngọc Hạ long lanh, kích động nói không nên lời.
Diệp Lâm đi đến, cất cao giọng nói: “Mọi người cũng biết, hôm nay là ngày mà công ty trải qua một biến đổi rất lớn.
”
“Có thể ở lại đến giờ phút này chính là sự ủng hộ lớn nhất cho công ty.
”
“Cho nên, công ty sẽ xuất ra ba mươi lăm tỷ để khen ngợi mọi người đã ở lại!”
Mọi người nhất thời kinh ngạc đến ngây người.
“Cải gi?”
“Ba mươi lăm tỷ?”
“Trời ơi! Đây là niềm hạnh phúc to lớn đến mức nào! ”
“Chủ tịch Khương là số một!”
Phương Tuệ nổi nóng: “Diệp Lâm! Cậu đang làm cái gì vây? Cậu coi mình là chủ tịch à? Cậu có tư cách gì mà xuất ra ba mươi lăm tỷ thưởng cho bọn họ?”.