Cực Phẩm Thần Y

Chương 1887


Đọc truyện Cực Phẩm Thần Y – Chương 1887


Thời gian cứ thế trôi đi, nhóm tuyển thủ lọt đến vòng bốn trên võ đài cũng bắt đầu lục tục nộp bài thi.

Ngay từ đầu, không ít tuyển thủ bởi vì cảm giác không cân bằng trong lòng, sôi nổi cầm bài đưa đến chỗ Vũ Lâm Khánh, muốn Vũ Lâm Khánh có thể biết rằng thực lực của bọn họ hoàn toàn không ở dưới cơ Trần Gia Bảo!
Nhưng Vũ Lâm Khánh đang cao hứng tán gẫu cùng Trần Gia Bảo, nào có rảnh rỗi mà đánh giá mấy tuyển thủ bình thường như bọn họ?
Ông ta vung tay lên, bảo Vũ Hưng dẫn bọn họ đến chỗ trọng tài để nộp bài thi.

Không ít người cảm thấy càng thêm khó chịu, la hét đòi giải tán.

Chờ đến khi mọi người nộp bài thi xong, chẳng bao lâu đã có kết quả.


Ban đầu có khoảng bốn mươi tuyển thủ dự thi nhưng ba mươi người đã bị trực tiếp đào thải, cuối cùng chỉ còn lại tám tuyển thủ thành công bước vào vòng thi đấu chính thức, trong đó đệ tử của các gia tộc võ cổ truyền có 5 người, những gia đình nổi tiếng về Đông y thì chỉ có ba người mà hai người trong số đó là Khương Ngọc và Hồng Yến Nhi.

Chuyện này quả thật là một niềm vui bất ngờ đối với Khương Ngọc và Hồng Yến Nhi.

Hai cô ấy trong sự kích động, không nhịn được ôm nhau reo hò, có thể trong 300 vị Đông y tài giỏi ra đến cũng đã đủ chứng minh thực lực của các cô, cho dù là có bị loại lúc thi đấu đi chăng nữa thì các cô cũng cảm thấy hài lòng rồi.

Ở phía bên kia, Ngô Thanh, Hoàng Chí Huy và đám người bị loại mặt xám mày tro, hùng hùng hổ hổ đi đến bên cạnh quảng trường.

Tâm trạng của Ngô Thanh vô cùng khó chịu, không nhịn được phun nước miếng tên mặt đất, mắng: “Mẹ nó, tôi bị loại ngay khi còn chưa được bước vào vòng đấu chính thức, thật mẹ nó mất mặt mà.


Hoàng Chí Huy ở bên cạnh khuyên giải an ủi: “Cậu chủ Ngô, đến được trận đấu này đều là à tinh anh nhân sĩ, cậu chủ Ngô có thể đi đến vòng thứ tư cũng đã không tệ rồi, đúng rồi, nếu chúng ta bị loại, còn ở lại nơi này làm gì, khi nào thì chúng ta rời núi Vụ Ẩn thế?”
Thi Vĩ Bình liên tục gật đầu phụ họa.

.


“Đi? Tại sao phải đi?” Ngô Thanh cười nhạo một tiếng, nói: “Tôi tuy đã bị loại nhưng tôi vẫn chưa thua đâu.

Mấy người đừng quên rằng Trần Gia Bảo bị trúng độc “Huyền âm xuyên tràng đan”, nếu Trần Gia Bảo đã được trọng tài núi Vụ Ẩn coi trọng như vậy, chứng tỏ anh ta có thực lực đoạt được giải quán quân.

Đợi đến khi Trần Gia Bảo đoạt giải quán quân, tôi sẽ uy hiếp Trần Gia Bảo giao ra phần thưởng của quán quân, anh ta còn dám không ngoan ngoãn giao nộp sao? Hừ hừ, đừng thấy tôi bây giờ bị loại khỏi cuộc thi, nhưng cậu chủ Ngô tôi đây mới là người chân chính cười đến cuối cùng!”
Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình liếc nhìn nhau, trong lòng đầy bất đắc dĩ.

Lại nói đến khi Vũ Lâm Khánh đang phấn khởi trò chuyện với Trần Gia Bảo thì một người đàn ông trung niên đi đến, ho nhẹ hai tiếng, cung kính nói: “Ông Khánh, đề thi vòng loại đã kết thúc, tổng cộng có 8 người bước vào vòng thi đấu chính thức, còn vị tuyển thủ này thì…”
Dứt lời, ánh mắt người đàn ông trung niên kia nhìn Trần Gia Bảo lộ ra một tia hoài nghi.


Trần Gia Bảo chỉ nộp bài hai lần, theo lý mà nói, hẳn là bị loại mới đúng, nhưng mà ông cụ Khánh lại rất coi trọng Trần Gia Bảo, thế nên người đàn ông trung niên kia cũng không rõ Trần Gia Bảo có được bước tiếp vào vòng đấu chính thức hay không.

Vũ Lâm Khánh trợn tròn mắt, nói: “Trần Gia Bảo chắc chắn được bước tiếp rồi, hơn nữa vẫn là người đầu tiên được bước tiếp, anh mau đi tuyên bố đi.


Vũ Hưng ở bên cạnh liên tục gật đầu, tuy những người khác không biết, nhưng anh ta lại biết rõ rằng lấy trình độ y thuật của Trần Gia Bảo, đừng nói là được bước vào vòng thi đấu chính thức, cho dù là lấy chức quán quân của giải thi đấu Đông y cũng không thành vấn đề.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.