Cực Phẩm Thái Tử Gia

Chương 863: Chị Đậu Đậu Đáng Thương


Đọc truyện Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 863: Chị Đậu Đậu Đáng Thương


Ngày 11, Tuyền thành đã lạnh, gió bắc hun hút thổi.

Vì mua đông bão tuyết thưa thớt nên khí hậu khô lạnh.
Mấy người Đường Cẩn đang chuẩn bị xây dựng công ty điện tử đã gần hai tháng.

Ba người con gái đều không thể nào đi học, bắt đầu kinh doanh công ty của chính mình.

Công ty tên là mạng 103, kinh doanh về mạng Inte.

Chủ yếu là hoạt động trò chơi, mời bộ phận chuyên gia, đều là do các công ty săn đầu người tìm tới, các cô không hiểu lắm, chỉ biết tăng lương.
Trên thực tế không ít người đến chính là vì chế độ đãi ngộ.

Công ty đồng ý trả lương cao, chứng minh người ta có thực lực, không sợ không phát triển được.

Rất nhiều công ty không phát triển nổi, chỉ vì không có năng lực về tài chính.

Hoạt động trò chơi đầu tư không ít, người không có tiền sao có thể hoạt đông.

Đường Cẩn tự nhận là Chủ tịch, Quan Đậu Đậu, Ninh Manh đảm nhiệm chức phó Chủ tịch.

La Tố Hồng đảm nhiệm chức trưởng ban bảo an.
Trong hai tháng ngắn ngủi, mạng 103 mua bốn trò chơi các cô thích đưa vào hoạt động, nhưng trong đó có một trò chơi sụp đổ đóng cửa sau một tháng.

Bởi vì bạn học của Quan Đậu Đậu là nhân viên kỹ thuật, sửa tham số của trò chơi, dẫn tới hư hỏng.
Bồi thường tiền là chắc chắn, sau khi tính toán số lương người chơi gần mười nghìn người, , phòng tài vụ Công ty 103 tuyên bố bồi thường một triệu năm trăm đồng.
– Toát hết cả mồ hôi … Đậu Đậu, một triệu năm trăm đồng cho kinh doanh buôn bán vớ vẩn.

Tôi đã cho báo cáo phân tích tỉ mỉ sai lầm của cậu.

còn mông của cậu có bị dập nát hay không, tôi và Ninh Manh sẽ không quan tâm, tự giải quyết cho tốt.
Bồi thường tiền, không giải thích với Đường Sinh là không được, Quan Đậu Đậu trở mình xem thường:
– Tôi phản đối, đây là vu cáo hãm hại đối với tôi.

– Vu cáo hãm hại cậu cái gì? Bộ phận kỹ thuật không phải nghe lời cậu sửa tham số của trò chơi, phá hủy tính cân bằng, làm sụp đổ sao?
– Việc này, cũng không phải báo cáo tỉ mỉ với Đường Sinh chứ? Công ty chúng ta và hắn có quan hệ cái quái gì đâu?
Quan Đậu Đậu rất sợ Đường Sinh đánh, thực sự đánh, rất đau, huống chi hắn có khuynh hướng bạo ngược người khác.
Hiện giờ Mạng 103 có được hơn bốn mươi nhân viên chuyên điều hành trò chơi, hơn nữa phòng Tài vụ, Thị trường, An ninh… đến hơn bảy mươi người.

Chia đều mỗi người đạt đến 1.800 nhân dân tệ, hơn nữa những chi phí khác mỗi tháng cũng trên dưới hai trăm nghìn đồng.
Hai tháng đầu đều là đầu tư tiền vào, tiền lời chỉ có thể như muối bỏ biển, kinh doanh thì gọi là ế ẩm.
– Bạn Đậu Đậu, cậu xem, tiền bồi thường ít nhất cũng 16 triệu đồng, bán ba chúng ta đi cũng không giá trị bằng đấy tiền.

Làm Chủ tịch, tôi có nghĩa vụ chịu tội thay và hướng người đầu tư báo cáo thu chi, đáng buồn cho cậu, cho cậu tăng lương.
Thở phào.

Quan Đậu Đậu cười nói:
– Tống giám đốc Cẩn, sao cậu không nghĩ đến mông tôi bị đánh một chút? Ôi… sẽ bị Đường Sinh đánh cho dập nát.

Không được, tôi muốn xử lý Tổng giám đốc kỹ thuật.

Người này tự xưng là người trong nghề, nhưng không hiểu được hậu quả của việc sửa tham số của trò chơi.

Rõ ràng là lừa gạt tôi.

Vì sao y không khuyên tôi? Tôi phải đuổi y, hừ!
Mồ hôi túa ra, quả nhiên là lấy công ty ra đùa, khai trừ rồi tuyển người cũng là một vấn đề.

Đường Cẩn nhíu mày:
– Cậu nữa, vẫn tỉnh táo đi, người đứng đầu mù như thế người dưới nghĩ như thế nào? Cậu không tìm vấn đề của chính mình, lấy bọn họ ra tức giận cái gì?
– Tôi, là tôi sai sao?
Quan Đậu Đậu chỉ vào mũi mình, cô cũng biết mình có sai, nhưng không muốn thừa nhận.
Ninh Manh bĩu môi :
– Cậu đương nhiên là có sai lầm rồi, cậu làm Phó Tổng giám đốc khá là không hợp.

Không hiểu đề nghị sửa trò chơi, không đóng cửa mới là lạ.


Cậu cố chứng tỏ chính mình, bảo người sửa trò chơi, cậu muốn trừng phạt, trừng phạt ai ?
– Cái gì, tôi cố gắng vì trang bị tốt nhất.

Bọn họ trang bị không tốt, đương nhiên là bị tôi ép chết, đây cũng là bình thường.
Đường Cẩn giơ tay nắm lấy mũi Đậu Đậu :
– Tôi nói cho cậu biết, Quan Đậu Đậu, chúng ta làm việc không phải đùa, không phải tùy ý tham gia, tôi cũng không muốn thất bại bị lột quần đánh đòn, cậu thích là việc của cậu…
– Sao tôi lại thích người khác đánh mình? Tôi oan, chị Cẩn, tôi cũng không muốn bị đánh, tha thứ cho tôi một lần thôi.
– Đây không phải là vấn đề tha thứ hay không, bồi thường 16 triệu đồng, dù sao cũng phải giải thích.

Toàn bộ đổ lên đầu cậu là kết luận của tôi và Ninh Manh.

Dù sao cũng phải có người đảm đương trách nhiệm đầu có phải không ? Cậu là người thích hợp, hắn chưa chắc đã đánh cậu thật, nhiều nhất là phê bình một chút.
Quan Đậu Đậu thở dài:
– Mệnh tôi khổ như vậy sao? Tuy nhiên, trò chơi của công ty chúng ta không thể làm mù quáng, lần này coi như một bài học…
– Hiểu được điều này chứng tỏ cậu vẫn có thể cứu vãn, về sau cậu chơi trò chơi ít cho tôi.

Muốn chơi cũng đúng đừng đảm nhiệm chức vụ ở Công ty.
– Hả, phải như vậy sao? Tôi cùng lắm thì không chơi trò chơi của công ty chúng ta, đỡ phải luôn vung tay múa chân, ôi…
Cô cũng biết mình có tật xấu, nhưng nhất thời cũng không thay đổi được, lại nói:
– Tuy nhiên, Tổng giám đốc kỹ thật sự rất biết nịnh nọt…
– Cũng không thể trách người ta, lãnh đạo xinh đẹp như vậy, người ta lấy lòng một chút cũng là bình thường.

Muốn trở thành người tâm phúc của cậu.
Quan Đậu Đậu bĩu môi:
– Y thành cái trứng à? Mặt dài như ngựa vậy, tôi có thể để ý tới hắn sao? Dù sao tôi phải mắng y một chút, không ngờ thực hiện đề nghị không thích hợp của lãnh đạo.

Tôi nói y nhảy vào bồn vệ sinh, y cũng nhảy à? Tôi đi mắng y…
Đây chính là tính tình của Đật Đậu, cô cũng không phải không thừa nhận lỗi của mình, nhưng cô cho rằng Tổng Giám đốc kỹ thuật rất nghe lời cấp trên, mặc kệ đúng sai đều phục tùng.

Đứng ở lập trường quan điểm mà nói, y mất đi tính nguyên tắc của Giám đốc kỹ thuật, không mắng y thì mắng ai?
Buổi chiều, hai người mới lại đến, hai mươi tuổi, đến bộ phận nhân sự nộp hồ sơ.


Phải được Tổng Giám đốc kỹ thuật phỏng vấn, mồ hôi rơi, mới hai mươi tuổi, phỏng vấn cái gì, vẫn là sinh viên, còn chưa tốt nghiệp…
Buổi chiều Đường Sinh xuất hiện, hắn không có việc gì làm nên đi đến bộ phận tuyển dụng dạo một vòng, xem xét một người dáng đẹp nộp hồ sơ làm trợ lý.

Hắn liền đứng ôm khủy tay chống cằm ngắm dáng vẻ gợi cảm của cô này.

Lúc này lại đến ba người đàn ông ba mươi tuổi, râu ria lởm chởm nhưng ánh mắt bình tĩnh, y nộp hồ sơ cho vị trí Tổng Giám đốc kỹ thuật.
Chị Trần đi cạnh Đường Sinh, nhéo hông Đường Sinh một cái:
– Lại nhìn gì, ông trẻ của tôi, cô gái kia thật duyên dáng?
– Làm sao, tôi chỉ là xem xét, kém xa các cô, vấn đề là tôi không nhìn người khác làm sao cảm nhận được sâu sắc về các cô?
Đường Sinh kéo tay chị Trần, dịu dàng nói.

Tinh hoa của Đường thị rất thần kỳ, vốn đã ba mươi tuổi, nhưng chị Trần nhìn qua nhiều nhất cũng chỉ hai mươi lăm, khéo mắt chưa có chút nếp nhăn.
Bị kéo tay như thế chị Trần có chút không thích ứng, khẽ cười nói:
– Tôi đi trước, cậu tự xem đi.
Đường Sinh gật gật đầu.

Hắn cố gắng chú ý vào người đàn ông ba mươi tuổi kia, nhìn thấy, đó là người có tỉnh cách điềm tĩnh.
Ngay lúc chị Trần vừa đi, người con gái ứng tuyển vào vị trí thư ký quay đầu lại, trong lòng Đường Sinh thở dài, thật không khác gì một cô gái xinh đẹp như vậy nhưng mặt đánh mất năm phần, lời nói chắc còn lại ba phần, ôi, sụp đổ một hình tượng.
Người đàn ông ba mươi tuổi lý lịch năng lực không tồi, một hồi được mời vào.

Đường Sinh cũng đi vào cầm một phần lý lịch xem, hắn cũng tham gia tuyển dụng.

Chủ yếu là đùa hai cô gái xinh đẹp ở bộ phận tuyển dụng, con đẹp hơn cả người ứng tuyển thư ký bên ngoài.
Đường Sinh đưa lý lịch vào, một người con gái nhìn thoáng qua Đường Sinh, mắt sáng lên, hướng dẫn hắn điền thông tin cần thiết:
– Bằng cấp của anh đâu? Để tôi xem, chúng tôi có quy định, không có văn bằng không được.
Mồ hôi đầm đìa, tôi làm sao có văn bằng.
– Việc này, tôi thật ra tốt nghiệp trung học, nhưng khả năng làm việc của tôi tốt.

Chị giúp tôi đi, nếu khả năng được tối tôi mời hai người ăn cơm.
Không phải có ý định đến dụ dỗ con gái.

Đường Sinh đã có ý định thử tố chất nhân viên công ty Đường Cẩn.

Xem đàn ông ra bài, các cô có dao động không, người con gái kia quả nhiên cười khổ nhỏ giọng nói:
– Như vậy trái với quy định.
– Đúng thế, để lại cách liên hệ, tôi đem bằng chứng giả đến, chị giúp tôi.
Đây chỉ là tới gây sự, người con gái kia mặc dù nhìn Đường Sinh đẹp giai muốn chết, nhưng cũng không phải mê muội:

– Anh tới trêu tôi?
– Không phải, chỉ là muốn kết bạn với chị, chị thật xinh đẹp, chị họ gì, tôi là Đường Sinh…
Cô gái nghĩ, là Nhị Thế Tổ ư? Hừ, tên này không biết là tai họa cho bao nhiêu con gái.
– Rất xin lỗi, tôi đã có bạn trai, tôi khuyên anh nên đến khách sạn làm người phục vụ, anh không có văn bằng, chúng tôi không nhận.
– Ôi, sao lại thế? Không phải vừa nói rất tốt sao? Tôi mời khách, tôi rất trong sáng, tôi làm việc gì cũng giỏi.
Cô gái nổi giận:
– Cậu đùa giỡn lưu manh có phải không? Mau cút đi, bằng không tôi gọi bảo vệ.
Cô đứng lên.
Đường Sinh quay người xem thường, thất bại, lần đầu dụ dỗ con gái gặp trắc trở.

Tuy nhiên biểu hiện lỗ mãng lưu manh cũng không được người ta xem trọng.

Chủ yếu hắn vẫn kiên nhẫn đùa cô.
– Trời, không nên như thế, tôi đi… tôi đi..
Đường Sinh quay đầu bỏ chạy, người con gái kia cười vang.
Đường Sinh chui vào thang máy, lên tầng, Đường Cẩn thuê một nửa tòa nhà, tất cả hơn bảy mươi người.

Hắn lên cũng bị bảo vệ ngăn lại, phải La Tố Hồng đi ra dẫn vào các nhân viên an ninh mới cho đi, kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn.
Đường Sinh ngồi nhìn Đường Cẩn viết báo cáo bồi thường tiền.

Quan Đậu Đậu cũng đang mắng Tổng Giám đốc kỹ thuật.
– Anh làm Tổng Giám đốc kỹ thuật mà không có suy nghĩ, một chút ý kiến xây dựng cũng không có?
Tổng Giám đốc kỹ thuật cũng hiểu mình không thể giữ vững nguyên tắc, mặt đỏ bừng, y hai mươi bảy tuổi bị Phó Chủ tịch mười chín tuổi mắng, không tính đến mất mặt, cam đoan lần sau sẽ không tái phạm sai lầm như thế.
– Phó Tổng Giám đốc Quan Quan, tôi xin nhớ kỹ.
– Chuyện lần này tôi cũng có trách nhiệm, nhưng cô cũng có trách nhiệm, tôi phạt lương, anh giáng chức.

Hiện tại anh chính là Phó Tổng Giám đốc.

Tôi hi vọng anh tiếp tục cố gắng, nếu vẫn có lập trường như vậy, khả năng công ty sẽ không khách khí.
Phó Chủ tịch Đậu Đậu cũng thể hiện cái giá của Chủ tịch, Phó Tổng Giám đốc kỹ thuật trong lòng rất khâm phục.
Đậu Đậu quay lại phòng Chủ tịch.

Hiện Đường Sinh đang ngồi, xem báo cáo, liền nhe răng trợn mắt.

Ngồi xuống cạnh hắn, ôm cánh tay Đường Sinh tố khổ.
– Kỳ thật không liên quan đến tôi, chị Cẩn và chị Ninh muốn tôi làm người chịu tội thay…
– Là thế sao? Chứng tỏ mông chị đã vểnh cao? Chị Đậu đáng thương, chính chị nói, tại đây hay là về nhà?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.