Đọc truyện Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 37: Lớp Phó
Mai Chước đọc một mạch tên hai mươi học sinh đầu danh sách rồi mới dừng lại.
– Cán sự lớp của lớp mới 11-1, các lớp phó học tập các bộ môn, các tổ trưởng đều sẽ lấy ra từ danh sách hai mươi học sinh này.
Sáng nay không có bài giảng, chúng ta sẽ tiến hành bầu các cán bộ lớp.
Phía dưới lớp, học sinh bắt đầu xôn xao bàn luận.
Mai Chước lúc này ngước mắt lên nhìn Đường Sinh, trong đầu cô hiện ra hình ảnh hắn với rất nhiều ấn tượng.
Hắn là người rất có tố chất lãnh đạo trời cho.
Hôm ở trung tâm tập thể hình giải trí “Người Giang lăng”, hắn đã giảng một bài với Ninh Hân, hình như là muốn Ninh Hân truyền đạt lại với Chủ tịch quận Ninh.
Hắn mới 17 tuổi mà đã có thể đưa ra những kiến giải và cách nhìn nhận của mình về tình hình đất nước và tình hình phát triển kinh tế của thành phố.
Điều này cần tích lũy và học hỏi trong bao lâu đây? Thật là có chỗ không thể nhìn thấu con người hắn.
Nghĩ đến đó, Mai Chước nhận thấy Đường Sinh sẽ là một trong những cán bộ xuất sắc của lớp, cũng không phải là một sự lựa chọn tồi chứ?
Tiếng bàn tán xôn xao, học sinh thi nhau bày tỏ quan điểm của mình.
Đột nhiên ánh mắt Mai Chước hướng về khuôn mặt của Đường Sinh.
Tất cả học sinh cũng yên lặng, không hiểu cô giáo Mai Chước định làm gì đây.
– Đường Sinh, em lên bục giảng đi.
– Dạ? Em ạ?
Đường Sinh chỉ tay vào mình, Mai Chước gật đầu ý khẳng định.
Tất cả các học sinh khác đều ngạc nhiên, đoán nọ đoán kia.
– Ừ đúng rồi, là em đấy.
Cô còn nhớ ngày đầu em chuyển đến đây, em đã đứng trên bục giảng với một phong cách khiến các bạn rất ngưỡng mộ.
Hôm nay công việc bầu cán bộ lớp, tôi muốn em đảm nhận.
Nên bầu chọn ra sao, từ những phương diện nào, cụ thể nên làm những gì? Thôi, em lên đi.
Mai Chước nói tới đây, Uông Triệu Quân, Viên Phi Dương, Chu Vĩnh Húc cùng một số người ngồi hàng đầu vỗ tay rôm rả.
Được rồi, phen này cho hắn làm trò cười được đây.
Đường Cẩn quay đầu lại nhìn Đường Sinh, đôi lông mày thanh tú hơi cau lên, trong đôi mắt đẹp có chút lo lắng.
Sự thể hiện sắc thái tình cảm không chút che đậy nào của cô không thoát khỏi ánh mắt của Ninh Manh.
Ninh Manh nhìn Đường Cẩn rồi lại nhìn Đường Sinh, cô nghĩ hai người họ thật là như vậy sao?
Quan Thế Âm ngồi ngay cạnh Đường Cẩn.
Cô cũng rất quan tâm đến anh chàng xuất sắc nhất khóa này.
Trước đây cô không phát hiện được tại sao Đường Cẩn lại có chút dao động, nhưng hôm nay thì cô đã biết, hóa ra Đường Cẩn đang chú ý đến cái anh chàng Đường Sinh này.
Điều đó khiến cô không khỏi tò mò.
Nói đến Quan Thế Âm, đây là một cô gái rất ngạo mạn.
Cô xuất thân từ một gia đình rất khá và chưa bao giờ tự ti trước ai, ngay cả với Ninh Manh.
Chỉ xét đến dung mạo và khí chất, Quan Thế Âm cực giống với Đường Cẩn, thậm chí còn lạnh lùng hơn cả Đường Cẩn.
Đường Cẩn thuộc mẫu người dịu dàng nhẹ nhàng.
Với bạn bè lúc nào cũng nở nụ cười hiền.
Nhiều lúc cô không nói chuyện nhưng chỉ một nụ cười đó thôi cũng hơn ngàn lời nói.
Quan Thế Âm thì lại khác, rất ít khi thấy cô cười.
Cô luôn luôn lạnh lùng, lạnh nhạt, dường như ngạo mạn với mọi thứ trên đời.
Còn Ninh Manh thì theo kiểu rất tỏa sáng, bạn dường như không thể chối từ sự tỏa sáng từ cô ấy.
Còn Bàn Tử Hà thì vui tươi tràn đầy sức sống hơn.
Với ai cô cũng có thể nói chuyện hợp gu, nhưng không hề mất đi sự tinh khiết thanh tú, lại thêm vẻ đẹp bên ngoài hoàn mỹ.
Khi cô cười thì rất xinh đẹp, nếu như cho điểm thì không thể cho cô ấy điểm thấp được.
Về cá tính, cô cũng có chút gì đó giống Ninh Manh.
Lúc này, Bàn Tử Hà nhận thấy một hiện tượng lạ, đó là hai hoa khôi của lớp 11-1 là Ninh Manh và Đường Cẩn đều đang để ý đến Đường Sinh.
Ngay cả đến người hay gọi họ là những thiếu nữ còn non xanh hay than vãn không bằng người khác như cô Mai Chước dường như cũng rất coi trọng cậu học trò Đường Sinh này?
Sự thay đổi tâm lý và vẻ mặt của mỗi người, Uông Triệu Quân đều quan sát thấy.
Cậu ta đưa ra một kết luận, hai ngày hôm nay cái mà người ta nói đến “Chuyện tình song Đường” chính là ám chỉ đến Đường Sinh và Đường Cẩn rồi.
Theo như quan sát của cậu ta thì Đường Cẩn không hề quan tâm đến bất cứ ai mà chỉ chú ý đến Đường Sinh thôi.
Đường Cẩn cũng không biết mình đã vô ý lộ ra bí mật của mình từ lúc nào.
Thực ra mỗi ngày tan học đi cùng với Đường Sinh cũng không tránh khỏi những câu chuyện phiếm.
Ai thích nói thì nói thôi, bố mẹ ở nhà cũng chẳng bao giờ nói đến những chuyện này, thế nên áp lực trong lòng Đường Cẩn cũng không quá lớn.
Cô gái đơn giản tin tưởng ở những điều Đường Sinh bảo đảm với mình.
Cô tin tưởng hoàn toàn những điều Đường Sinh nói.
Trong tâm tư, cô cũng không phủ nhận có thể mình đã yêu sớm rồi.
Đường Sinh sải bước rất nhanh lên bục giảng.
Với hắn trước sự chú ý của 60 cặp mắt đổ dồn về mình thì cũng chỉ là “một đám trẻ”.
Hắn có thể nói chuyện một cách lưu loát đĩnh đạc với Chủ tịch quận Ninh thì làm sao hắn lại có thể ngại ngùng trước những bạn cùng lớp mình được?
Mai Chước đột nhiên kéo ghế xuống hàng ghế đầu nữ sinh ngồi và ngồi xuống.
Cô phủi tay không cần quan tâm đến nữa.
Lúc này không ít học sinh đoán già đoán non rằng đây là cách cô giáo Mai Chước đưa Đường Sinh ra làm trò cười, nhưng Đường Cẩn lại không nghĩ như vậy.
Cô biết rằng cô Mai Chước không phải là kiểu người như vậy.
Cô ấy làm như vậy chắc chắn là có lý do riêng gì đó.
Cô cũng mong Đường Sinh thể hiện mình.
Anh ta, nhất định sẽ làm được.
Ninh Manh có chút căng thẳng, là cô căng thẳng lo lắng thay cho Đường Sinh, không biết hắn có làm được không? Cô Mai Chước thật sự muốn làm hắn xấu mặt? Hay là cô giận vì hôm thứ hai hắn không đến thi?
Đường Sinh đứng trên bục giảng, lấy ra một viên phấn đỏ từ hộp phấn, quay người lại viết mấy chữ lên bảng lần lượt năm cái tên theo hàng ngang là Đường Cẩn, Uông Triệu Quân,Viên Phi Dương, Ninh Manh, Quan Thế Âm, mỗi tên cách nhau một khoảng trống.
Nét phấn viết như rồng bay phượng múa khiến tất cả học sinh phía dưới đều phải thán phục, không biết cậu ta đã luyện chữ như thế nào mới viết được như vậy?
Đường Sinh quay người lại, phía dưới im phăng phắc, từng đôi mắt hướng lên nhìn cậu, đợi cậu lên tiếng.
Có người thì mong cậu phát huy tài năng, có người lại mong cậu bị bẽ mặt, nhưng họ đều giống nhau ở chỗ, lúc đó đều đang muốn xem Đường Sinh sẽ làm gì tiếp theo đây.
Cả cô Mai Chước cũng nghĩ như vậy, cô đang muốn xem xem rốt cuộc Đường Sinh có thật sự ưu tú hay không hay là đã có ai đó dạy hắn? Sự phát huy trong tình huống bất ngờ như thế này mới có thể nhìn ra tài năng thực sự.
Là tài năng thực sự hay chỉ là dạng tầm thường, muốn thử là thử được ngay, làm sao cậu có thể giả vờ trước mặt tôi được?
Đường Sinh hít một hơi thật sâu, cũng giống như lần trước, thân trên hơi cúi về phía trước, hai tay hắn tựa vào mép bàn giáo viên, nét mặt nghiêm túc.
Trong sự mong chờ của tất cả mọi người, “anh Sinh” trong mắt mọi người bắt đầu lên tiếng.
– Đầu tiên em xin cảm ơn cô Mai Chước đã tin tưởng và giao trách nhiệm này cho em.
Lần đầu tiên lên chủ trì cuộc bầu chọn cán bộ lớp lớn như thế này, em cũng thấy run run.
Nếu như có chỗ nào đó em làm không được tốt, mong các bạn góp ý.
Quay trở về chủ đề chính, năm cái tên ở trên bảng đây chính là năm cái tên đầu tiên, chức danh lớp trưởng sẽ lấy ra từ danh sách năm bạn này.
Ngoài ra mình cũng nói thêm, làm lớp trưởng thì cũng không nhất thiết yêu cầu thành tích học tập phải xuất sắc.
Không chỉ là việc học tập, người giữ chức lớp trưởng còn phải quan tâm đến nhiều vấn đề khác nữa.
Muốn chọn ra được ai là người có thể đảm nhận được chức vụ này cần phải xem xét một cách toàn diện biểu hiện của người đó ở nhiều phương diện, ví dụ như khả năng tổ chức, khả năng điều hòa, khả năng xử lý các vụ việc, hỗ trợ thầy cô giáo để sắp xếp ổn thỏa nhiệm vụ dạy học, ngoài giờ học còn phải tổ chức các hoạt động khác, bình thường phải luôn quan tâm giúp đỡ bạn bè trong lớp.
Tố chất tổng hợp là một tiêu chí quan trọng để bầu chọn một lớp trưởng.
Mình hy vọng rằng mỗi chúng ta khi bỏ phiếu cho ai đó thì cần suy nghĩ cẩn thận, Thưa cô, cô có bổ sung gì thêm nữa không ạ?
Câu cuối cùng là Đường Sinh hỏi cô giáo Mai Chước.
Cô giáo Mai Chước đang nghe rất chăm chú, chợt Đường Sinh hỏi vậy cô thấy có chút bối rối.
-Ừ…!Không bổ sung gì nữa, em nói tốt lắm, tốt lắm!
Ở phía dưới học sinh cũng như ngơ ra.
Với biểu hiện ăn nói lưu loát này của Đường Sinh có một số người thấy ghen tị, đặc biệt là Uông Triệu Quân và Viên Phi Dương.
– Nếu cô Mai không bổ sung gì thêm nữa, thì mình coi như đã quán triệt ý muốn của cô.
Đây là một sự khởi đầu rất thành công.
Sau đây mỗi người xé một mảnh giấy nhỏ to bằng hai ngón tay và viết ra tên người mà mình muốn bầu chọn làm lớp trưởng.
Người ngồi cuối mỗi tổ sẽ có nhiệm vụ thu lại những mảnh giấy đó, sau đó đọc cho mình biết, mình sẽ gạch một gạch để tính số phiếu của từng người.
Phía dưới học sinh lại thêm một trận xôn xao, lại nổi lên một cuộc tranh luận cao trào.
Vài phút sau các mảnh giấy nhỏ đều đã được thu lại.
Tám học sinh đọc tên, Đường Sinh đếm số nét sổ trên bảng, và rất nhanh ở cả năm cái tên đều đã xuất hiện những nét gạch, nhưng nhiều nhất vẫn là của Ninh Manh.
Ninh Manh luôn là lớp trưởng của lớp 1, ấn tượng của mọi người với cô là rất sâu đậm.
Dù là lớp khác thì cũng không có ai là không biết cô.
Thành tích của Đường Cẩn tuy là xuất sắc nhất nhưng tỉ lệ ủng hộ cô và Quan Thế Âm thì đều thấp như nhau.
Cũng chỉ có vài người bỏ phiếu cho Uông Triệu Quân, Viên Phi Dương.
Tuy nhiên kết quả rất dễ nhận thấy cũng đã có, với 34 phiếu ủng hộ Ninh Manh đã vượt xa bốn người còn lại.
Ninh Manh ngồi phía dưới, đôi mắt long lanh như xúc động.
Cô biết mình có thể nhận được sự ủng hộ như vậy, có liên quan rất nhiều đến lời nói lúc đầu của Đường Sinh.
Đường Sinh nhấn mạnh thành tích không phải là quan trọng nhất, đây cũng là một lời hướng dẫn cho mọi người bỏ phiếu.
Đây đúng là một sự hướng dẫn đúng đắn.
Khi lóp học lại thêm một lần nữa yên lặng, cô Mai Chước hỏi một câu:
– Đường Sinh, còn phiếu của em, em bầu cho ai?
– Em ạ?
Đường Sinh cười bẽn lẽn, quay lai nhìn bảng.
– Thưa cô, như kết quả trên bảng này, em có bầu thêm mười phiếu nữa thì cũng không thay đổi được việc bạn Ninh Manh giữ chức lớp trưởng, thế nên em bỏ quyền bầu phiếu của mình.
– Hay quá!
Chu Tiểu Thường ngồi cuối lớp đột nhiên vỗ tay.
– Đường Sinh, tên cậu mà ở trên bảng thì mình nhất định ủng hộ cậu.
Lời nói của Chu Tiểu Thường lập tức nhận được một tràng pháo tay của mọi người, đây chính là sự thừa nhận của mọi người đối với Đường Sinh.
Đường Sinh cười mỉm, ra hiệu cho bạn mình ngồi xuống.
– Chúng ta vẫn cần lớp phó, sẽ được chọn trong bốn bạn còn lại.
– Đợi một chút!
Cô giáo Mai Chước đứng lên nói:
– Các em, các em thấy năng lực tổ chức của bạn Đường Sinh thế nào? Các em có tán thành cho bạn ấy không?
– Tán thành ạ….Bạn ấy rất có năng lực tổ chức…Rất tốt ….Rất có năng lực…
Học sinh ai nấy đều phát biểu ý kiến của mình.
Cô Mai Chước gật đầu:
– Vậy thì được rồi, danh sách bầu chọn phó trưởng lớp sẽ có thêm một cái tên nữa, đó là Đường Sinh.
Đường Sinh mở tròn mắt, nhưng tiếng vỗ tay của rất nhiều bạn trong lớp càng nhiệt liệt hơn, trong đó cả Ninh Manh và Đường Cẩn cũng vỗ tay rất nhiệt tình.
Cô giáo Mai Chước bước lên bục giảng, cô tự tay xóa hết đi những vạch sổ trên bảng, và thay tên Ninh Manh thành Đường Sinh.
– Bây giờ bắt đầu từ tổ một, mỗi em hãy viết lên ở tên người mình muốn bầu làm phó trưởng lớp.
Ba người ngồi phía đầu của tổ 1 đi lên, có hai người vẽ gạch ở dưới cái tên Đường Sinh.
Đường Cẩn là người thứ tư đi lên, vẫn là viết ở dưới cái tên Đường Sinh, ở phía dưới lớp tiếng bàn luận xôn xao đến nỗi Đường Cẩn đỏ mặt đi xuống.
Kết quả, lần này Đường Sinh thắng thuyết phục, có được sự ủng hộ của 48 bạn, bốn người còn lại như là làm nền cho Đường Sinh.
Ngay cả Ninh Manh cũng lo, nếu như là mình và Đường Sinh tranh nhau chức lớp trưởng thì mình cũng không chắc sẽ thắng được hắn, hắn quả là lợi hại.
– Được rồi, còn lại lớp phó học tập và các tổ trưởng sẽ do phó trưởng lớp tiến hành bầu chọn.
Bây giờ thì cô có thể hoàn toàn yên tâm rồi.
Hắn nhìn thấy nét tươi cười trên khuôn mặt Đường Cẩn, hẳn là người đẹp rất vui khi mình đảm nhận trách nhiệm lớp phó.