Đọc truyện Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 34: Hoa Kia Phai Sắc Bướm Thầm Tiếc Thương
Bận rộn với hắn một hồi, Mai Chước và Đường Cẩn quên cả bữacơm tối, kết quả là Đường Sinh mời hai người ra ngoài cùng ăn cơm.
Chiếc xe hơi chính hãng màu đen đi thẳng đến “Giang Lăng Nhân”, đây là một nơi nên tới đối với cái hồ sơ đã được lên kế hoạch, Ninh Hân từ trước đến giờ đều không khách khí, có nhiều lúc cô có thể có những thu hoạch ngoài mong đợi từ nơi đó, càng là nơi sang trọng, càng ẩn chứa những tin tức bí mật ít ai biết.
Hôm nay Đường Sinh đã đến “Giang Lăng Nhân” hai lần, nên thầm có ý xem thường.
Bốn người bước vào nhà hàng, đi đến phòng ăn.
– Ơ, không phải lại là tôi đãi đấy chứ?
– Đừng có ăn nhiều quá nha chị Ninh, hôm nay em đãi, cứ ăn tùy thích.
Cô Mai, cho em một cơ hội chuộc lỗi với cô đi.
Mai Chước liếc hắn một cái, nhớ tới cảnh tượng lúc khuỷu tay hắn đụng phải người mình, không hiểu sao trong lòng không khỏi thấy rung động.
Trên đường đi Ninh Hân, Mai Chước và Đường Cẩn cũng nói chuyện rôm rả, bọn họ thân thiết thoải mái với nhau một cách nhanh chóng, bởi vì Mai Chước là chủ nhiệm lớp của Ninh Manh, em gái Ninh Hân, cho nên Ninh Hân tự kiềm chế tính cách ngông nghênh của mình, tỏ ra thiện cảm và tán thưởng đối với vẻ đẹp trí tuệ của Mai Chước, bởi vậy hai người nói chuyện rất ăn ý.
Trái lại Đường Cẩn ngượng ngùng không dám tỏ ra quá thân mật với Đường Sinh trước mặt hai cô, thậm chí nói chuyện cũng ít, cũng không dám nhìn hắn.
Nhường tới nhường lui, cuối cùng Ninh Hân gọi món ăn, cô gọi một vài món nhẹ, nói là có thể giúp phụ nữ giữ vóc dáng.
– Em đói lắm rồi, chính ủy Ninh à, đừng có ngược đãi trẻ em chứ! Phục vụ, mang tôm hùm ra đi.
Đường Sinh nhìn nhìn, ý muốn nói còn tính cái gì, cô là hội viên vĩnh viễn thẻ kim cương, ta không thể bỏ qua cơ hội này được, tôm hùm thật ngon mà.
– Vâng, tiên sinh còn cần gì nữa không ạ?
Có cua hoàng đế không? Mang hai cân ra trước đi…!Sủi cảo nhân tôm, ba cân…
– Ô, cậu có phải là heo đâu? Sao món nào cũng gọi mấy cân vậy?
Ninh Hân lườm hắn.
Đường Sinh không cho là đúng, nói:
– Ý, xem chị bị em hù dọa kìa, là em trả tiền, biết chưa? Óc khỉ, tay gấu óc khỉ em còn chưa có gọi mà.
– Rất xin lỗi anh, tay gấu với óc khỉ tạm thời không có, anh muốn dùng rượu gì ạ?
– Đừng mang rượu cô à, cô xem tôi đã uống đến nỗi kêu cục ta cục tác, không nhận ra mình là ai, uống nữa thì mấy cô này đem tôi đi bán tôi cũng không hay đâu…
Đường Sinh phất tay ra hiệu cho cô phục vụ xinh đẹp đang che miệng cười rời đi, quay sang Đường Cẩn nháy mắt một cái, Đường Cẩn giả lơ như không thấy.
Khi món ăn được mang ra, từ đầu đến giờ Ninh Hân trò chuyện với Mai Chước rất vui vẻ, tự dưng muốn bắt chước người giang hồ đề nghị nhận chị em với Mai Chước, rủ rê Mai Chước lấy trà làm rượu kết giao, cô hai mươi lăm, Mai Chước hai mươi bốn, hai người kết nghĩa chị em.
Ngoài sáu khay hải sản, gồm tôm hùm và cua hoàng đế, còn có sáu khay ướp đá, là đồ uống.
Đường Sinh không uống gì ngoài trà để giải rượu, hắn thật sự rất đói, ăn như sói nhai hổ nuốt, một trận gió cuốn mây trôi quét sạch một bàn thức ăn ngon, vốn sức khỏe hắn rất tốt, sức ăn hơn người.
Ninh Hân, Mai Chước và Đường Cẩn ba cô đều ăn không nhiều lắm, Đường Cẩn và Mai Chước hầu như không đụng tới tôm hùm và cua hoàng đế, đây là hai món hải sản cao cấp, một cân tới mấy trăm tệ.
Ba cân sủi cảo nhân tôm thì một mình Đường Sinh đã ăn hai cân rưỡi, làm ba cô trợn mắt kinh hãi, chẳng lẽ tên này đói mấy năm rồi sao?
Ăn uống no nê, Đường Sinh đứng lên, nới lỏng dây lưng, đi tới đi lui trong phòng ăn.
– Này, cô ơi, mang cho tôi một bao Bích Loa Xuân (1), một bao Hoàng Hạc Lâu bìa cứng (2), giới hạn về số lượng, ừm, mang ra ngay nhé!
– Thưa, bao bìa cứng thì có nhưng không có hạn chế số lượng, anh có lấy không ạ?
– Ồ, vậy thì đành phải lấy vậy, xem ra đẳng cấp của “Giang Lăng Nhân còn phải nâng lên à!
Nữ nhân viên phục vụ kia nghe hắn nói vậy, đỏ mặt, mỉm cười lui ra ngoài.
Mai Chước và Đường Cẩn không hiểu Hoàng Hạc lâu là cái gì, liền hỏi Ninh Hân, cô trề môi:
– Tên nhóc xấu xa muốn học đòi người lớn hút thuốc đây mà.
Tình yêu đối với lầu Hoàng Hạc chỉ như khói thuốc ư? Mai Chước không khỏi chau đôi màythanh tú, định lên tiếng phê bình hắn một chút
Đường Sinh vội mở miệng trước:
– Chị Mai, ở đây cho phép em gọi chị là chị Mai hay chị Chước nhé, bởi vì nơi này không phải là trường học, em gọi Hoàng Hạc lâu không phải để hút, em chỉ nghe mùi thôi, em thích mùi của thuốc lá thơm, nữ chính ủy à, em không hút mà, được chứ?
– Thích thì cứ hút, chúng tôi đâu phải phụ huynh của cậu, quản cậu làm gì cho mệt.
– May là chị không phải phụ huynh của em, bằng không em làm chị hư mất thôi.
Ninh Hân trừng trừng nhìn hắn, với ánh mắt sắc như dao, đầy sát khí, Mai Chước và Đường Cẩn đều che miệng cười.
Đường Sinh lại nói:
– Nữ chính ủy à, em lo lắng thay cho cha mẹ chị là chị sẽ không gả cho ai được, ai muốn cưới chị có thể phải có phúc lắm đấy.
Ninh Hân không đáp lại hắn, mà quay về phía Mai Chước nói:
– Rõ ràng là có một số người không ăn được lê thì bảo lê chua, chúng ta đừng để ý đến hắn.
– Hả? Em không ăn được sao? Muốn ăn lê của chị? Ăn của chị rồi lần sau sợ ngay cả cua hoàng đế cũng không gặm nổi.
– Hi hi hi.
Mai Chước và Đường Cẩn nhịn không được, bật cười, hai cô nhìn Ninh Hân, cô nàng xinh đẹp này đang nghiến răng nhìn chằm chằm Đường Sinh.
Đường Sinh vờ như không thấy, rung đùi đắc ý như một nhà thông thái rởm đã giảng tới vấn đề chính yếu:
– Được rồi, nữ chính ủy à, đừng lườm em, cũng đừng nghiến răng, chị ăn em không nổi đâu, chúng ta nói chuyện nghiêm chỉnh đi… Trưa nay em và Đường Dục cũng ăn cơm ở chính nơi đây nè, ông ta đồng ý đáp ứng dự án mới đối với việc giải phóng mặt bằng ngõ Lão Đường để đổi lấy quyền khai phá sáu trăm mẫu đất Nhà máy Ổ Trục của chính quyền.
Đối với Chủ tịch quận Ninh Thiên Hữu mà nói đây là một tin tốt lành, vừa giải phóng mặt bằng ngõ Lão Đường, vừa giải quyết được việc làm cho mấy trăm công nhân của Nhà máy Ổ Trục, lại còn có thể đặt nền móng cho khu phố buôn bán vô cùng sầm uất trong tương lai của thành phố Giang Lăng, mà Ủy ban nhân dân quận không tốn một xu, thật sự tốt đẹp ngoài mong đợi.
Mai Chước và Đường Cẩn nghe không hiểu là hắn đang nói về chuyện gì, chỉ nghe ra là việc giải phóng mặt bằng ngõ Lão Đườngcần phải quy hoạch lại.
Đôi mi thanh tú của Ninh Hân nhíu nhíu:
– Có phải Đường Dục uống nhầm thuốc không vậy? Sao ông ta lại nghe theo sự sắp đặt của một tiểu tử thối vậy chứ?
Đường Sinh thở dài:
– Ôi, chị nghĩ là em muốn đem cái bánh ngọt lớn này cho ông ta ăn hết à? Tim ta nhỏ máu đấy bà chị à.
Nhóm cố vấn của Đường Dục đâu phải bất tài trong việc liệu tính? Nghiên cứu và thảo luận thêm một chút là có thể kết luận thế này, lợi ích cực lớn có thể thu về từ phố Giang Giáo trong tương lại lớn đến mức không thể tính được, với 600 mẫu đất cho thuê đó,trong 30 năm, đầu tư của ông ta có thể thu lại gấp trăm lần, may mắn là ông ta chỉ có thể quản lý và điều hành 600 mẫu, cái lợi khác là có thể hạn chế ông ta trong dự án này, ông ta không thể một lúc mà đầu tư nổi, hai năm kế tiếp ông ta không còn tâm trí đâu đi hại ai, trừ khi ông ta có thể tìm được nguồn đầu tư bổ sung, chứ chỉ với một trăm năm mươi triệu đổ vào phố Giang Giáo chỉ là giật gấu vá vai mà thôi.
– Cậu nói là phố Giang Giáothật sự có thể trở thành một khu phố buôn bán sầm uất nhất Giang Lăng trong tương lai ư?
Đường Sinh gật đầu:
– Rõ ràng rất dễ nhìn ra, ở đây có tất cả điều kiện, chỉ có điều, bây giờ thời cơ chưa được chín muồi, ở tầm vĩ mô, nhà nước đang có khuynh hướng điều chỉnh tốc độ xây dựng không cho quá nóng, nhưng năm tới hoặc năm sau nữa, sẽ có một đợt bộc phát mạnh mẽ, ai nắm được cơ hội này trước nhất sẽ có thể đổi đời.
Ba cô đều nhìn Đường Sinh với ánh mắt ngạc nhiên, các cô có cảm giác anh chàng trước mặt không phải là học sinh, mà giống như chuyên gia.
– Em cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể nghĩ làm sao có thể lôi kéo Đường Dục vào chuyện này, đây là điều duy nhất có thể khiến ông ta nhượng bộ và thỏa hiệp về việc giải phóng mặt bằng ở ngõ Lão Đường, em chỉ sợ ông ta dùng thủ đoạn lưu manh gây khó dễ cho ngõ này, mấy chục hộ dân ngõ Lão Đường làm gì được ông ta? Có thể dựa theo ý kiến của Ủy ban nhân dân quận xây lại ngõ Lão Đường mới, cũng là nguyện vọng của doanh nhân Giang Lăng giúp cho con cháu đời sau, một nơi còn lưu những câu chuyện truyền kỳ và thành tích huy hoàng của người Giang Lăng, không thể để nó tự nhiên biến mất, giữ lại di tích cho đời sau cũng là tốt..”Tương phùng đừng vội chia ly, hoa kia phai sắc bướm thầm tiếc thương” (3)
Đường Sinh dùng câu thơ nổi tiếng của Tô Thức thương tiếc cho ngõ Lão Đường vang bóng một thời, làm ba cô gái xinh đẹp bỗng cảm thấy buồn bã và phiền muộn.
(1) Bích Loa Xuân là một trong mười loại trà nổi tiếng Trung Quốc được trồng ở thành phố Tô Châu – Tỉnh Giang Tô – Trung Quốc.
Cái tên Bích La Xuân có từ rất lâu đời.
Theo ghi chép Thanh Gia lục, có truyền thuyết rằng: Núi đông Động Đình có đỉnh Bích La, trên vách đá dựng đứng có vài cây trà mọc hoang dã.
Mỗi năm, người dân trong vùng lại tới hái lá trà về uống.
Bấy giờ, khi tiết hái trà đến gần, mọi người lên núi, thấy cây trà cành lá mọc xum xuê, ai cũng thi nhau lấy, giỏ tre đựng không đủ, bèn giắt cả vào ngực áo.
Lá trà ấp vào ngực, gặp hơi nóng tỏa ra từ cơ thể, phát ra mùi hương kỳ lạ.
Mọi người nhất loạt thốt lên: Nhân hương.
Từ đó về sau, mỗi lần hái trà, mọi người không dùng giỏ tre mà đều ôm vào ngực.
Loại trà mang tên Nhân hương – ý là chỉ mùi thơm lá trà phát ra từ cơ thể con người.
Vùng núi có người tên là Chu Chính Nguyên rất thông thạo cách chế trà Nhân hương.
Nhân Hoàng đế Khang Hy du ngoạn Thái Hồ, người dân dâng trà Nhân hương, vua mê mẩn với tách trà, cảm thấy tên gọi không ưu nhã, liền đổi thành Bích La (Loa) Xuân.
(2) Đây là một loại thuốc lá đặt theo tên tòa lầu nổi tiếng Hoàng Hạc lâu.
Hoàng Hạc lâu (黄鹤楼) là một ngôi tháp lịch sử, được cất trên vực đá Hoàng Hạc của núi Xà Sơn bên bờ sông Dương Tử, thuộc thành phố Vũ Hán tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc.
Hoàng Hạc Lâu được xem là một trong bốn tứ đại danh tháp của Trung Quốc và là ngôi lầu nổi tiếng được các thi nhân ca tụng.
Tên gọi ” Lầu Hoàng Hạc ” bắt nguồn từ truyền thuyết dân gian.
Tương truyền Phí Văn Vi, một tu sĩ đắc đạo thành tiên thường cỡi hạc vàng ngao du sông thủy.
Một hôm, tiên và hạc bay ngang Vũ Hán và dừng chân lại trên “Đồi Rắn” để nhìn ngắm, một bên là cảnh đẹp hùng vĩ của Trường Giang và bên kia là Ngũ Hồ trong khói sương diễm lệ.
Người đời sau đã từ nơi tiên cưỡi hạc vàng bay đi xây lên một tháp lầu đặt tên là Hoàng Hạc Lâu.
Hoàng Hạc Lâu cũng là tên một bài thơ nổi tiếng của Thôi Hiệu (崔顥), một nhà thơ thời nhà Đường.
Thôi Hiệu (chữ Hán: 崔顥; khoảng 704–754), người Biện Châu 汴州 (nay là tỉnh Hà Nam, Trung Quốc), đỗ tiến sĩ năm Khai Nguyên thứ 11 (723), làm quan đến chức Tư Huân viên ngoại lang.
Đương thời, Thôi Hiệu rất nổi tiếng, nay thơ của ông chỉ còn lại hơn 40 bài, trong đó, Hoàng Hạc Lâu được coi là một trong những bài thơ hay nhất thời Đường
Hoàng Hạc Lâu
Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ,
Thử địa không dư Hoàng Hạc Lâu.
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,
Bạch vân thiên tải không du du.
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ,
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu.
Nhật mộ hương quan hà xứ thị,
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.
Dịch nghĩa
Lầu Hoàng Hạc
Người xưa đã cưỡi hạc vàng bay đi,
Nơi đây chỉ còn lại lầu Hoàng Hạc
Hạc vàng một khi bay đi đã không trở lại
Mây trắng ngàn năm vẫn phiêu diêu trên không
Mặt sông lúc trời tạnh, phản chiếu cây cối Hán Dương rõ mồn một
Cỏ thơm trên bãi Anh Vũ mơn mởn xanh tươi
Trời về chiều tối, tự hỏi quê nhà nơi đâu?
Trên sông khói tỏa, sóng gợn, khiến buồn lòng người!
Bản dịch của Tản Đà
Hạc vàng ai cưỡi đi đâu?
Mà đây Hoàng Hạc riêng lầu còn trơ
Hạc vàng đi mất từ xưa
Nghìn năm mây trắng bây giờ còn bay
Hán Dương sông tạnh cây bày
Bãi xa Anh Vũ xanh dầy cỏ non
Quê hương khuất bóng hoàng hôn
Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai
(3) Nguyên văn “minh nhật hoàng hoa điệp dã sầu”, là một câu thơ của Tô Thức tức Tô đông Pha, nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống.
Ông được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống.
“Minh nhật hoàng hoa” chỉ hoa cúc vào tiết Trùng Dương.
Tiết Trùng Dương hay còn gọi là Trùng Cửu (ngày mùng 9/9 âm lịch).
Theo phong tục của người Trung Quốc vào ngày này, để xua đuổi tà ma, xui xẻo, người ta sẽ leo lên núi cao, cài lá thù du lên người, uống hoàng hoa tửu (là thứ rượu ủ với cánh hoa cúc vàng, khi hoa sắp tàn người ta mang nhặt bỏ những cành lá mà chỉ lấy toàn cánh hoa ủ với men rượu và một chút nước, đến năm sau vào đúng ngày Trùng Dương tức là mồng chín tháng chín mới mang ra uống).
Văn nhân và quý tộc Trung Quốc đã biến ngày này thành một lễ hội ngắm hoa cúc, uống rượu hoa cúc và ngâm vịnh, đây là đề tài được nhiều nhà thơ Đường ưa thích.
(Trong phim Hoàng Kim Giáp có đoạn nói về phong tục này).
Thiền sư Huyền Quang (1254 – 1334) có bài Cúc Hoa:
Vong thân vong thế dĩ đô vong
Tọa cửu tiêu nhiên nhất tháp lương
Tuế vãn sơn trung vô lịch nhật
Cúc hoa khai xứ tức Trùng Dương.
Dịch: HOA CÚC
Bẵng quên thân thế chẳng hề vương
Lặng lẽ ngồi lâu lạnh thấu giường
Năm hết trong non không sẵn lịch
Nhìn xem cúc nở biết Trùng Dương.