Đọc truyện Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 27: Ba Của Ninh Hân
Phố Giang Giáo, cũng tại quán ăn đó, vẫn gian phòng đó, chỉ có điều hôm nay đã thay đổi vài người.
Đây là lần đầu tiên Đường Sinh nhìn thấy Ninh Thiên Hữu.
Cũng không khác gì trong trí nhớ của hắn.
Đi cùng với Chủ tịch quận Ninh còn có cô con gái tên là Ninh Hân.
Ba người cùng ngồi trong một gian phòng.
Đường Sinh ra vẻ chủ nhà, còn Ninh Thiên Hữu thì trong lòng lại có một cảm giác dở khóc dở cười.
Dù gì thì ông cũng đường đường là một Chủ tịch quận, không ngờ lại phải nhận lời mời ăn cơm của một tên tiểu tử mới chỉ là học sinh tiểu học.
Nếu việc này truyền ra ngoài thì chắc chẳng ai tin.
Đã vậy còn có đứa con gái thuyết phục nữa chứ.
Ninh Hân quả thực đã vì Đường Sinh mà tốn không ít lời.
Đó không phải đơn thuần là vì có thiện cảm với hắn, mà là cảm thấy khiếp sợ khi cậu thiếu niên đó ôm ấp tình cảm lớn lao đối với nước với dân.
Lại càng cảm phục kiến thức và trí tuệ của hắn, cùng với cách nhìn nhận của hắn về việc giải phóng mặt bằng của ngõ Lão Đường hiện nay.
Tóm lại, Ninh Hân không phải mù quáng mà cho rằng Đường Sinh là một tên nhóc thối tha, không biết gì.
Cái thâm trầm của hắn, người ngoài không thể nhìn ra được.
Khi Đường Sinh đánh giá Ninh Thiên Hữu thì đồng thời Ninh Thiên Hữu cũng đánh giá chàng thiếu niên này.
Quả thật tên nhóc này mới mười bảy tuổi thôi sao?
Ông ta cũng đã hơi tin vào phỏng đoán của con gái mình.
Là một Chủ tịch quận, ông ta đã nhiều lần gặp mặt Bí thư Thành ủy Giang Lăng mới nhậm chức Đường Thiên.
Trên gương mặt của Đường Sinh, ông ta mơ hồ nhìn thấy được hình dáng thời trẻ của Bí thư Đường, mặc dù không chắc chắn lắm.
Nhìn thấy phong thái ung dung, điềm tĩnh của Đường Sinh, Ninh Thiên Hữu cảm thấy rất hài lòng.
Ông ta không có được lứa tuổi mười bảy thâm trầm sâu sắc như thế này.
Đôi mắt sáng quắc của cậu ta đang ẩn chứa một trí tuệ không thể phỏng đoán.
Ngay cả mình cũng không thể nhìn thấu người thiếu niên này.
Trong nháy mắt, Ninh Thiên Hữu đã có một đánh giá hoàn toàn mới về Đường Sinh.
Ông ta liếc nhìn con gái Ninh Hân, hơi gật gật đầu.
Đường Sinh đứng lên rót tiếp rượu cho Ninh Thiên Hữu.
– Bác Ninh, chai rượu “Giang Lăng Xuân” hơn sáu mươi tệ này, nếu mang cho cán bộ như bác uống thì người ta sẽ nói là bác tham nhũng.
Nhưng ở đây, bác uống rượu của mình thì chẳng ai nói được cả, cháu nói thế có đúng không?
Ninh Thiên Hữu cười, liếc mắt nhìn Ninh Hân.
Ninh Hân nhướn đôi mày thanh tú, nói:
– Ai! Chị nhớ là em mời khách mà?
Đường Sinh nghiêng chai rượu, rót đầy một ly, sai đó lấy từ trong túi quần của mình ra hơn mười tệ tiền lẻ, đưa đến trước mặt Ninh Hân:
– Chính ủy tỷ, đây là toàn bộ tài sản của em.
Bữa cơm này ít nhiều cũng cần chị trả giúp.
Cho dù chị ngại khi để em mời khách thì bác Ninh cũng không chịu đâu.
Một học sinh nghèo như em thì lấy cái gì mà mời khách? Sinh hoạt phí tháng này đã vượt quá chỉ tiêu.
Không phải chị muốn em phải đi làm công ở tiệm ăn này một tháng nữa đấy chứ? Chị đừng trừng mắt nhìn em, em nợ chị một lần không được sao? Khi nào có tiền em sẽ mời lại chị thôi.
Ninh Thiên Hữu cười ha hả.
Ninh Hân cũng che miệng cười, trừng mắt nhìn Đường Sinh:
– Ba, đúng là gặp phải cái tên vô lại….
– Haha…, cậu Sinh nói rất đúng.
Không thể để cho một học sinh nghèo mời tôi được, mất mặt lắm.
Con gái à, thay ba tính tiền nhé!.
– Dạ, ba.
Ba nói thế nào thì con nghe thế đó.
Ninh Hân cười gật đầu.
Bầu không khí lúc này bỗng trở nên hòa hợp rất nhiều.
Đường Sinh lại nhét mười tệ tiền lẻ vào túi , cười nói:
– Ha ha, chút tiền này đủ giúp cháu sống thêm ba năm ngày nữa đấy.
Ninh Hân trợn mắt.
Ninh Thiên Hữu vừa cười vừa nói:
– …Cậu Sinh, mời bác đến đây chắc không phải chỉ để ăn cơm thôi chứ?
Câu nói này trực tiếp vào thẳng chủ đề, Đường Sinh cũng không dám cười đùa nữa, khẽ gật đầu.
– Đúng vậy, bác Ninh.
Cháu không thể qua mắt bácrồi.
Cháu có thể thỉnh giáo bác một vấn đề được không?
– Ừ..ừ , Cứ nói đi, bác đang nghe đây!
Ninh Thiên Hữu dùng thái độ bề trên nói chuyện với Đường Sinh.
Trong hai lần trò chuyện với con gái Ông ta đối với Đường Sinh cũng đã có chút hiểu biết.
Ông biết không thể cư xử với cậu thiếu niên này như một đứa trẻ được.
Những lời con gái thuật lại khiến cho bản thân ông nảysinh ra một cảm giác kỳ vọng..
– Dạ, bác Ninh.
Cháu có thể hỏi vì sao nhà máy Ổ Trục đến nay vẫn chưa xin phá sản?
Đường Sinh đặt ra câu hỏi bất ngờ này khiến cho Ninh Thiên Hữu ngẩn người ra.
Ninh Hân cũng mơ hồ không hiểu ra sao cả.
Ninh Thiên Hữu nhíu đôi mày rậm, chậm rãi nói:
– Cháu cứ tiếp tục nói, lát nữa bác sẽ trả lời cháu được không?
Đường Sinh gật đầu, nói tiếp:
– Bác Ninh, cháu nghĩ là Ủy ban nhân dân quận cũng có ý tưởng quy hoạch nhà máy Ổ Trục ở phố Giang Giáo rộng đến 600 mẫu này.
Nhưng lúc này nhà máy Ổ Trục lại không tiến hành thủ tục xin phá sản.
Và vấn đề này tạm thời cũng sẽ không được Thường vụ thảo luận trong chương trình hội nghị.
Có lẽ, một hoặc hai năm sau mới đề xuất đến chuyện quy hoạch.
Nhưng những công nhân nghỉ việc của nhà máy Ổ Trục phải ngậm đắng mất hai năm.
Cháu cảm thấy điều này đã thể hiện ra chính quyền địa phương bất lực và cán bộ không làm tròn bổn phận.
Chị đừng trừng mắt nhìn em như thế.
Ninh Hân trừng mắt là bởi vì Đường Sinh nói một cách rất không khách khí.
Dám ngay trước mặt cha của mình mà giở giọng quở trách.
Ninh Thiên Hữu vỗ vỗ cánh tay con gái, mỉm cười nhìn Đường Sinh rồi lại hất cằm lên, ý chừng bảo hắn cứ tiếp tục nói.
Đường Sinh chỉ trợn mắt nhìn Ninh Hân rồi nói tiếp:
– Bác Ninh, bác nên suy xét một chút về vấn đề này.
— Sinh này, cháu mời bác đến đây là muốn nói chuyện về nhà máy Ổ Trục à? Chuyện này hình như không liên quan gì đến việc giải phóng mặt bằng ngõ Lão Đường? Trên thực tế, hiện nay Ủy ban nhân dân quận rất đau đầu về việc giải phóng mặt bằng ở ngõ Lão Đường.
Làm sao bác lại có thể khêu rachuyện phá sản của nhà máy Ổ Trục chứ?
– Bác Ninh , những việc mà bác lảm cháu không có khả năng đạt đến.
Nhưng có một số việc mà người trong cuộc thường mê muội còn người đứng ngoài cuộc quan sát thì tỉnh táo.
Tập đoàn Giang Dục của Đường Dục có quyền hành trong việc giải phóng mặt bằng ở ngõ Lão Đường.
Nhưng chẳng lẽ bác không nghe nói đến dự án giải phóng mặt bằng của Giang Dục sao?
Ninh Thiên Hữu sờ cằm.
Biểu hiện của ông ta rất rõ ràng.
Ông ta lập tức cười khổ nói:
– Đường Sinh, chúng ta cũng lực bất tòng tâm thôi.
– Bác Ninh , mọi việc đều là do con người làm ra thôi.
Đường Dục nhiều tiền, thế lớn.
Thậm chí, đối với dự án giải phóng mặt bằng ở ngõ Lão Đường, ông ta còn bỏ ngoài ta ý kiến của Ủy ban nhân dân quận.
Vậy thì vai trò của Ủy ban nhân dân quận ở đây là gì? Lợi ích của dân chúng được đặt ở chỗ nào? Chẳng lẽ đợi đến lúc chuyện đã rồi thì mới áp dụng đến những biện pháp cứng rắn sao? Cháu biết mạng lưới quan hệ của Đường Dục ở Giang Lăng này rất lớn.
Nhưng không phải vì thế mà ông ấy có thể một tay che trời được.
Ông ta có kế Trương Lương thì Ủy ban nhân dân quận cũng nên chuẩn bị một cái thang.
Thương nhân thì chỉ quan tâm đến lợi.
Nói khó nghe một chút thì giống như con chó thấy thịt sẽ sáng mắt lên thôi.
Ủy ban nhân dân muốn đối phó với Đường Dục không khó.
Chỉ cần ném miếng thịt ấy ra ngoài sẽ khiến cho ông ta cân nhắc lại.
Nhà máy Ổ Trục rộng 600 mẫu này chính là một miếng thịt lớn.
Nghe đến đó, Ninh Thiên Hữu đột nhiên cảm giác như đám mây che tầm nhìn bị lùa đi và trước mắt bỗng dưng sáng ngời.
Ông ta hít sâu một hơi, cầm lên một điếu thuốc:
– Ừ, cháu cứ nói tiếp đi.
– Cháu đã phân tích cho bác thấy được một chút triển vọng của nhà máy Ổ Trục rộng 600 mẫu ở phố Giang Lăng này.
Nơi này, nếu may mắn có được ưu thế thì sẽ trở thành một phố buôn bán.
Nói không chừng, chưa đầy ba năm sẽ là một con phố phồn hoa nhất Giang Lăng.
Nói cho đơn giản một chút, có thể khiến cho nhà máy Ổ Trục phá sản, thì tập đoàn Giang Dục sẽ sắp xếp việc làm cho các công nhân của nhà máy.
Nhưng dự án giải phóng mặt bằng phải chấp hành ý kiến của Ủy ban nhân dân quận.
Mặt khác, cháu biết Đường Dục không mua được Ủy ban nhân dân quận.
Bác Ninh, nếu tin cháu, cháu sẽ là người trung gian thích hợp đấy .
Đầu óc Ninh Thiên Hữu như đang “tiêu hóa” một cách nhanh chóng những gì mà Đường Sinh nói.
Một bản quy hoạch dần dần hiện rõ trong đầu của ông ta.
– Ở Giang Lăng này có ai dám đập xe của Đường Dục.
Cháu đã đập xe của ông ta mà ông ta cũng không phản ứng gì.
Bác đây nên tin tưởng vào năng lực của cháu.
Đường Sinh nghe xong những lời này thì nhìn về phía Ninh Hân.
Ninh Hân lảng tránh ánh mắt của hắn, tiếp tục gắp đồ ăn trên bàn.
– Ồ, chuyện này à.
Chỉ là nhất thời lỡ tay, sự kích động của tiểu tử thôi.
Ông ấy trách cháu cũng chẳng sao.
Có bán cháu đi cũng không đền nổi.
– Được, cũng đáng phải lỡ tay đấy.
Bác muốn cháu làm một điều này, cháu có làm không? Đập nát căn nhà thủy tinh của bác?
Đường Sinh gãi đầu, lại trừng mắt nhìn Ninh Hân, ngại ngùng nói:
– Cháu nào dám.
Chị Ninh sẽ mời cháu đến đồn công an uống trà đấy.
Ninh Hân bật cười, lườm yêu hắn một cái.
– Uống trà thì quá nhẹ với em rồi, trực tiếp giam em vào phòng giam thì hay hơn.
Ba người đều cười rộ lên.
Sau khi ăn xong, bọn họ lại cùng nhau đi dạo phố Giang Giáo, coi như để cho Chủ tịch quận Ninh thăm dò cụ thể tình hình thực tế nơi này một chút.
Ông ta năm nay mới năm mươi tuổi, thể lực khỏe mạnh, thân hình cao lớn.
Từng cử chỉ đều hừng hực khí thế.
Khoảng ba giờ chiều, Ninh Hân lái xe chở ba và Đường Sinh, cô đưa ba về nhà trước, rồi sau đó lại đi cùng Đường Sinh.
Khi chiếc xe vừa ra khỏi nhà thì tốc độ xe liền chậm lại.
Ngày hôm qua, hai người đùa giỡn với nhau, vô tình chạm vào chỗ cấm kỵ, tạo thành một cảm giác khó có thể diễn tả được.
Mặc dù Ninh Hân vẫn rất thoải mái , nhưng phơi bày bộ ngực trước mặt chàng thiếu niên kia thì cũng cảm thấycó chút ngại ngùng..
Đường Sinh lại thản nhiên cười tự đắc, cởi bỏ chiếc giày ở chân ra rồi gác lên trên ghế, nhìn Ninh Hân đang nhíu mày.
– Trời, em không có tâm à? Muốn xe của chị toàn là mùi mồ hôi chân sao?
– Năn nỉ chị Ninh.
Em từ trước tới giờ đâu có bị thối chân, nhưng do đi theo lãnh đạo dạo quanh một hồi khiến chân bốc mùi.
Bây giờ chỉ muốn thư giãn một chút thôi.
Ninh Hân không đề cập đến vấn đề này nữa, lại nói:
– Hôm qua em nói như thế nào? Mời khách, làm chủ nhưng hôm nay lại thành ra thế này đấy.
Muốn chọc chị à?
– Chị à, chị bao em sao lại có thể để em bỏ tiền ra được chứ? Nói thật, em nhẵn túi rồi.
– Em có tin chị một cước sẽ đá bay em xuống đường không?
Ninh Hân cắn răng, trên mặt hằn lên những tia máu đỏ.
– Đừng nha, chuyện ngày hôm qua còn chưa yên.
Buổi sáng hôm nay lại muốn làm bị thương em à?
Ninh Hân mặt càng đỏ hơn, xoay mặt đi, trong lòng tức giận vô cùng:”Muốn đùa giỡn chị à? Thật tức chết đi được.
Coi chừng cái đầu cậu đó”.
– Chị Hân, có một số việc không thể nói với bác Ninh , cũng không thể yêu cầu chị làm được.
Nhưng về chuyện của nhà máy Ổ Trục thì mong chị Ninh giúp cho một tay.
Em biết xưởng trưởng Lưu ăn hối hộ cũng không ít.
Chị nên để mắt tới ông ta một chút.
Thấy cô xấu hổ, Đường Sinh vội vàng chuyển sang đề tài khác.
Ninh Hân xoay đầu lại:
– Em nói tuổi của em không lớn, nhưng sao nội tâm lại xấu như vậy chứ?
– Đối phó với người xấu thì mình phải xấu hơn, bằng không sẽ không trừng trị được y.
Chị Hân, chuyện này có liên quan đến tiền đồ làm quan của cha chị, nếu chị giúp thì ai dám nói chị? Em cũng chỉ muốn có được kết quả thuận lợi thôi.
Bằng không thì sẽ không để cho chị bao đâu.
– Em đúng là tên tiểu tử thối tha, là của nợ của chị mà.
Muốn chọc chị sao?
Ninh Hân lại trừng mắt nghiến răng.
– Tạm thời chị cứ bao em đi.
Bất quá là nữ cảnh sát lén lút bao trai mà thôi.
Hôm qua kích động quá nên đến tối em lại nằm mơ thấy chị.
– A
Ninh Hân đột nhiên đỏ mặt.
Tên này nói nằm mơ, mơ thấy ai, ai làm sao chứ? Chẳng phải là bị hắn làm gì đó xấu xa trong mơ sao?
“Ôi, nhất định là loại giấc mộng xấu xa rồi.
Bởi vậy xui xẻo nhất chính là thứ dậy liền phát hiện phải thay quần lót.
Đau khổ chưa!”
Ninh Hân vừa xấu hổ vừa tức giận mỉm cười, không kìm nổi thốt lên:
– Đáng đời, thằng nhóc không đứng đắn.
Lúc này Đường Sinh lại huýt sáo:
– Đàn lên tiếng tỳ bà của lòng ta, hát lên lời ca động lòng người…