Đọc truyện Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 13: Cuộc Gặp Tình Cờ 2
– Cậu tỉnh mộng đi!
Ninh Hân cười một cách kỳ quái.
– Xem cái chương trình biểu diễn kia không bằng đi ra ngoài dạo phố.
– Em hoàn toàn đồng ý với quan điểm của chị.
Đi dạo xong thì tìm một khách sạn nào đó, tắm rửa cho sạch sẽ rồi sau đó….
– Được, chúng ta đi thôi.
Ninh Hân đáp ứng ngay, nhưng trong lòng lại suy nghĩ: “Tiểu sắc lang, dám dụ dỗ chị cậu à? Kéo cậu ra ngoại ô chỉnh cậu một chút rồi đuổi cậu trở về ngay.
Chiếc xe màu đen nhanh chóng tiến ra vùng ngoại ô thành phố.
Đường Sinh cảm thấy có chút gì đó không ổn.
Thế nào? Muốn chỉnh tôi à? Nhớ đến việc kiếp trước bị cô ấy chỉnh mấy vố, trong lòng cảm thấy run rẩy.
Xem ra cô ấy đã xem mình là sắc lang.
Không được, phải cứu vãn cục diện mới được.
– Chị, thật ra em biết chị không phải là loại người như vậy.
Đường Sinh nói:
– Em hy vọng chị không phải như vậy.
Lần sau chúng ta sẽ uống cẩn thận hơn.
Em e là đêm dài lắm mộng.
Chợt nghe hắn nói một câu như vậy, Ninh Hân ngẩn người ra.
Từ trung tâm “Người Giang Lăng” lái xe đi, Đường Sinh chưa nói một câu nào, chỉ thưởng thức không khí mát mẻ của Giang Lăng.
Hơn nữa ánh mắt lại có sự u buồn.
Sao lại như thế này?
– Chị xem, thật là một thành phố đẹp.
Bầu trời đêm đầy sao cùng với ánh trăng sáng ngời.
Sống ở thời đại này thật tốt nhưng lại có những việc mà người ta không thể sống theo ý mình được.
Bọn họ cảm thấy nhu nhược, vô lực khi tự mình làm chủ.
Những lời nói này khiến cho Ninh Hân thay đổi ý định cho Đường Sinh một bài học khi ra khu vực ngoại thành.
Cô liền nhớ lại lời nói và vẻ mặt oán giận của cậu thiếu niên này vào buổi chiều.
Đó là bộ dạng của một người vì dân xin cứu giúp.
Cho nên, cậu ta mới như vậy.
Chiếc xe chạy ra con đường lộ phía nam.
Lúc này, Đường Sinh mới ngừng toát mồ hôi.
– Phía trước là một quán ăn khuya rất nổi tiếng.
Chúng ta cùng nhau ăn một chút gì đó đi.
Cậu đột nhiên trở nên xúc động như vậy, bị cái gì đả kích à?
– Không có gì, chỉ có chút cảm thán mà thôi.
Chị đúng là một người phụ nữ thành công, vừa có tiền, vừa có xe lại xinh đẹp nữa.
Tất cả đều rất tốt.
– Vậy à? Khi cậu vừa xuất hiện tại trung tâm “Người Giang Lăng”, người ta đã giới thiệu cậu là một người vừa trẻ tuổi, đẹp trai lại có tiền.
Đó không phải cũng là một sự diễm ngộ (1) sao?
Đường Sinh cười khổ nói:
– Thật ra, em chỉ là một kẻ nghèo túng, vào nơi đó chỉ đáp lại lời mời của người ta.
Tuy nhiên, chuyện diễm ngộ thì em cũng muốn thử một chút..
– Quả nhiên trong lòng cậu không thuần khiết chút nào? Cậu xem tôi thế nào? Có cần tôi bao cậu không?
– Không cần, em chỉ bán nghệ chứ không bán thân.
Cho ăn, cho uống, cho ca hát, cho tiêu tiền.
Mỗi ngày lại cho thêm hai mươi tệ tiền boa.
– Cho ăn cho uống? Bộ tôi nuôi heo à? Một ngày cho hai mươi tệ tiền boa thì cũng không nhiều lắm, có thể chấp nhận được.
Ninh Hân nghe Đường Sinh nói mà muốn tức cười, lại thấy vẻ mặt của hắn thoải mái thì liền hoài nghi rằng hắn đang nói giỡn.
Vì vậy mà cũng thoải mái hùa theo.
Đường Sinh lúc này quay đầu nhìn cô:
– Chị rất giỏi.
Thật sự rất giỏi.
Em thường nằm mơ thấy một người phụ nữ như chị.
– Không phải là giấc mơ xấu đấy chứ?
– Không xấu đâu, chỉ là xuất tinh trong mơ thôi.
Đường Sinh thẳng thắn trả lời.
Ninh Hân cphì cười, sau đó đột nhiên xoay đầu lại, trong nháy mắt biểu lộ vẻ xinh đẹp đến kinh tâm động hồn.
– Đừng cười nhé.
Em chỉ nói sự thật.
Dù sao thì cũng đừng để em nằm mơ thấy gái đẹp, đã mơ thì nhất định…
Ninh Hân đột nhiên tháo kính râm xuống, dừng xe bên vệ đường, mở đèn trong xe lên:
– Tôi có xinh đẹp không?
– Em lại bị sốc rồi.
Đẹp, rất đẹp.
Phải nói như thế nào về chị nhỉ? Chị rất giống cô bạn trưởng lớp của em lắm.
– Vậy à? ……
Ninh Hân cảm thấy thoải mái trong lòng.
Cô nhận thấy Đường Sinh không phải là một cậu thiếu niên hư hỏng, cho nên hoàn toàn thả lỏng tinh thần.
Thậm chí còn đùa ngược lại hắn.
Loại cảm giác này thật là tốt.
Ninh Manh và Ninh Hân giống nhau đến tám, chín phần.
Chỉ có điều, Ninh Hân đối với cô em gái thì có phần thành thục hơn.
Trong quán ăn khuya, hai người chỉ ăn trong nửa giờ.
Sau đó lại lên xe quay trở về.
– Thời gian không còn sớm nữa, tôi đưa cậu về.
Cậu buồn ngủ chưa?
– Em đã chịu đi theo chị, chị chưa buồn ngủ thì em cũng chưa ngủ.
– Được, tối hôm nay cậu sẽ được hưởng thụ.
Roi da, nến, các món tra khảo ….
Tất cả đều có đủ.
– Chị, em ở ngõ Lão Đường.
Đường Sinh trả lời quyết đoán.
Ninh Hân lại cười rộ lên, ánh mắt quyến rũ nói:
– Chà, lá gan chỉ có bấy nhiêu thôi sao? Vậy mà cũng dám ra đây để hưởng đãi ngộ à?
– Kỳ thật là em chỉ nói giỡn thôi mà.
Em là một chàng trai thuần khiết.
Cho dù chị có cho em một bao tiền lì xì thật lớn, em cũng không thuận theo chị đâu.
Phì! Ninh Hân xì một tiếng, mặt đỏ bừng lên nói:
– Nói cho đàng hoàng, cô bé trưởng lớp của cậu tên là gì?
– Ninh Manh.
Ninh Hân giật mình.
Chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy sao? Cậu ấy đúng là bạn học của em gái mình.
Đường Sinh cười nói:
– Ninh Hân tỷ, sau trang phục cảnh sát thì chị là người như thế nào?
Ninh Hân trừng đôi mắt đẹp.
Đường Sinh lại nói:
– Em thật sự rất là hạnh phúc, được cảnh sát của đại đội đặc công bao bọc, ai lại dám bắt nạt em chứ?
Trên đường đến ngõ Lão Đường, Ninh Hân cũng không nói gì.
Chẳng lẽ thân phận thật sự của mình đã bị cậu ấy phát hiện? Cậu ấy cố tình đùa giỡn mình?
Lúc này đã hơn mười hai giờ khuya.
Xe và người lưu thông trên đường cũng đã thưa thớt.
Ninh Hân đậu xe bên ngoài ngõ Lão Đường, khuôn mặt xinh đẹp nhìn thẳng vào Đường Sinh:
– Cậu đùa giỡn với tôi phải không? Cậu đã phát hiện được khi nào?
Đường Sinh giơ hai tay lên làm ra vẻ đầu hàng nói:
– Nào có, chính là lúc bước lên xe nhìn thấy mặt sau của trang phục cảnh sát.
Chị lại còn rất giống với trưởng lớp Ninh Manh.
– Cậu đã biết chị của Ninh Manh là cảnh sát?
– Cũng không phải, chỉ là do nghe những học sinh khác nói mà thôi.
Haiz, cảm ơn Hân tỷ đã mời em bữa ăn khuya.
Hôm nào em sẽ mời lại chị.
– Không phải.
Tôi đoán cậu không phải là người của ngõ Lão Đường này.
Làn da của cậu được chăm sóc kỹ lưỡng không thua gì con gái, quần áo cũng không tầm thường.
Đường Sinh bĩu môi khinh thường:
– So với chị, da em thuộc loại da heo.
Ninh Hân hé miệng cười, không phủ nhận là cậu bé này thật là dẻo miệng.
– Mồm mép lém lỉnh, khẩu âm không phải là người Giang Lăng.
Dường như là người Nam Phong?
– Ừ, em đến đây để học.
Ninh Hân biết đây chính là lúc để vào đề:
– Đại bộ phận người của ngõ Lão Đường đều có quan hệ với Đường Dục.
– Đúng, em và ông ta cũng có chút quan hệ thân thiết.
Em ở Giang Lăng này cũng là nhờ ông ấy chiếu cố.
Đường Sinh khai báo chi tiết.
Ninh Hân giả bộ tỉnh ngộ ra:
– Ồ, khó trách được cậu lại xúc động như vậy.
Cậu đề cập đến những người dân yếu đuối chính là muốn ám chỉ người của ngõ Lão Đường?
Đường Sinh thầm nói trong lòng:”Quả thật là không tồi.
Muốn thăm dò suy nghĩ của tôi sao? Đây chính là điều hợp ý với tôi.
Hai ta xem ai thắng ai đây?
– Đúng vậy, Hân tỷ.
Em còn biết ba của chị là Chủ tịch quận Ninh, là nhân vật số hai của Ủy ban nhân dân quận.
Chị có thể hay không giúp giùm em một chuyện?
– Giúp cái gì?
Ninh Hân vuốt những cọng tóc đang che tầm mắt lại trước trán.
Động tác này quả thật là đẹp!
– Chỉ muốn chị mời ba của chị cải trang đến ngõ Lão Đường xem xét một lần, lắng nghe một chút tâm ý chân chính của người dân.
– Chà, nhìn không ra là cậu cũng khá quan tâm đến xã hội đấy? Tuy nhiên, ba của tôi không dễ mời đâu.
Đường Sinh cười khổ nói:
– Coi như là chị nói giúp cho người nghèo đi.
Nếu sau này sự việc thành công thì em nhất định sẽ hậu tạ cho chị.
– Hậu tạ? Vậy thì cậu sẽ hậu tạ như thế nào đây?
– Bằng bất cứ giá nào cũng xả thân mà làm.
Coi như hy sinh tấm thân này, bất cứ lúc nào chị cũng có thể đến bắt.
– Cậu đi chết đi!
Trong xe đột nhiên truyền đến tiếng cười đùa của hai người.
Bên ngoài bao phủ một màn đêm cùng với những ánh đèn rực rỡ.