Đọc truyện Cực Phẩm Tài Tuấn – Chương 602: Bắt người
– Lâm Gia Chính đâu rồi?
Đường Kính Chi không nghe thấy ai xưng là Lâm Gia Chính, quét mắt nhìn một vòng hỏi:
Lâm Chí Kiên rùng mình, chửi thầm trong lòng, lại là thằng nghiệt
chướng đó gây chuyện sao? Ông ta có nhiều con trai, nhưng thuộc đích hệ
thì chỉ có một đứa này, nên khi sinh ra đã coi như bảo bối rồi, không
dám đánh mắng một cái, thế là thành tên công tử cả phong lưu đàng điếm,
văn không thành võ chẳng đủ, ông ta hối hận không thôi.
Tới giờ đã gần bốn mươi rồi mà suốt ngày lêu lổng ngoài phủ đua chó đấu ưng, uống rượu đánh bạc, không làm nổi một việc gì.
Lâm Chi Kiên cố trấn tĩnh đáp:
– Bẩm hầu gia, tiểu nhi sáng sớm đã rời phủ, không rõ đi đâu.
Không đợi Đường Kính Chi lên tiếng, Bạch Văn Khôi đã hạ lệnh:
– Người đâu mau tức tốc đi bắt hắn về đây.
Nha dịch tức thì cầm xích sắt đi bắt người.
Đường Kính Chi giơ thượng phương bảo kiếm lên, Bạch Văn Khôi cùng toàn bộ quan binh đằng sau quỳ xuống, y hờ hững nói:
– Bạch đại nhân đã xem qua thánh chỉ bản hầu gia cấp cho ngài rồi,
phiền đại nhân nói lại một lượt cho người của Lâm gia nghe.
– Hầu gia khách khí rồi, không phiền, không phiền chút nào.
Bạch Văn Khôi thi lễ đem nội dung thánh chỉ nói lại một lượt, đồng thời lấy sổ ghi tội trạng của Lâm gia ra đọc:
– Lâm gia là hào môn thế tộc truyền đời, nhưng không biết dạy bảo con
cái phấn đầu tiến lên, chỉ biết càn quấy rối loạn địa phương, ức hiếp
dân lành. Ba năm trước Lâm Gia Chính uống rượu ở thanh lâu, vì tranh
giành một nữ tử phong trần, sai gia nhân đánh gãy chân người ta, tới
ngay người bị thương vẫn phải nằm liệt giường.
– …. Sáu
tháng trước, Lâm gia hỏi mua ruộng của Lý Ngũ, Lý Ngũ không bán, liền
sai ác nô trong nhà ngày ngày tới đập phá gây sự, Lâm Gia Lâm còn cầm
đầu đánh bị thương tật chín người, ép Lý Ngũ phải bán nhà giá rẻ.
… Kinh doanh đổ trường, cho vay nặng lãi quá quy định, Hoàng Sơn vay
tiền không trở được, Lâm Gia Bình xông vào nhà Hoàng Sơn, bắt thê tử của người ta, nhốt vào thanh lâu, ép bán thân trả tiền cho chồng …
Lâm Chi Kiến cứ nghe một tội danh, tim đập thót một cái, không ít chuyện còn do lão ta sai mấy đứa con làm.
Xem ra Bạch Văn Khôi đã điều tra Lâm gia không phải ngày một ngày hai nữa, nếu không sao tra cả ra được chuyện ba năm trước?
Hiện giờ ông ta không dám chọi cứng nữa rồi, vì phía trước mặt còn có
một vị hầu gia cầm thượng phương bảo kiếm có quyền tiền trảm hậu tấu.
Đọc hết tội trạng, Bạch Văn Khôi phất tay lện:
– Người đâu, đám người Đường gia khinh thường quốc pháp, tội nghiệt cực nặng, toàn bộ áp giải vào đại lao, ngày mai khai đường thẩm án. Đường
gia niêm phong.
Nghe tới câu cuối Lâm Chí Kiên không chịu đựng nổi, hai mắt trắng dã, lăn ra ngất xỉu.
Nha dịch không thèm để ý người xung quanh lão ta kêu khóc lay tỉnh, cứ
xông tới, nam thì dùng xích sắt trói hai chân hai tay, nữ thì dùng giây
thừng trói lại với nhau thành một xâu, Lâm Kính Chi đang hả dạ, nhưng
nhìn mấy nữ tử khóc lóc thảm thiết, ngăn lại:
– Chậm đã, trước
tiên tra hỏi xem có phụ nữ bị người Đường gia cướp về nhà hay không, nếu có phát cho mỗi người năm mươi lượng, à không một trăm lượng cho họ về
nhà. Bạc cứ lấy ở trong tài sản của Lâm gia.
– Vẫn là hầu gia suy tính chu đáo.
Bạch Văn Khôi lập tức sai người chiếu đó mà làm.
– Bạch đại nhân, gần đây triều đình phái binh bình loạn, quốc khố thiếu hụt, khi tra tài sản Lâm gia, ngài nhớ coi chặt một chút.
Quan
phủ xét nhà, thuận tay dắt dê lấy đi ít đồ quý trọng, đây là thông lệ,
Đường Kính Chi không muốn phá hoại quy tắc ngầm này, chỉ cần không thái
quá là được, nên dặn nhỏ:
Bạch Văn Khôi gật đầu ngay.
– Còn nữa, bản hầu nghe nói Lâm gia có một trang viên tên Vạn Hoa Uyển, ta có một bằng hữu họ Tần có ý mua nó, lúc ấy mong đại nhân chiếu cố ưu tiên, song bán đúng giá là được.
Nghe thế Bạch Vân Khôi vỡ lẽ, hóa ra có người Tần gia đứng sau, chẳng trách tìm được tội chứng rõ ràng như thế.
Chủ tử Lâm gia nghe bọn họ nói chuyện mà mặt xám như tro tàn, còn chưa
thăng đường xét xử mà người ta đã tính toán chia chác tài sản rồi, xem
ra lần này Lâm gia không trở mình được nữa.
Thế là trong đại sảnh tiếng kêu khóc rầm rĩ.
Đường Kính Chi và Bạch Văn Khôi thấy chỗ này quá huyên náo, liền đi
sang một sương phòng gần đó uống trà, một lúc sau nha dịch tới báo tổng
cộng có 38 phụ nữ bị cướp về phủ, trong đó quá nửa là người có gia thất.
Bạch Văn Khôi lệnh Lý Tấn, gia sư của ông ta đi lấy tiền phát cho những phụ nhân đó, đồng thời phái người đưa họ về tới tận nhà.
Một lúc sau có người tới báo Lâm Gia Chính đang uống rượu ở thanh lâu, đã
bị bắt áp giải về, đồng thời có mấy quan viên ở ngoài cầu kiến.
Tới cái xã hội cổ đại này bao lâu như thế rồi, Đường Kính Chi đã hoàn
toàn dung nhập vào đó, tiếp nhận quan niệm thời đại, không phản cảm với
chế độ đa thê, chính y cũng gần chục kiều thê mỹ thiếp rồi.
Nhưng là một nam nhân, phải có trách nhiệm, hoặc không cưới thì thôi, đã cưới về thì phải quan tâm chiếu cố, sao có thể cưới về nhà, thấy người ta có thai không hầu hạ được thì vứt sang bên không ngó ngàng tới.
Đó là con của ai chứ?
Hạng người lãnh huyết vô tình như thế, Đường Kính Chi không chấp nhận được.
Nên nghe thấy Lâm Gia Chính được áp giải tới, Đường Kính Chi tức thì
đứng bật dậy, mặt trở nên cực kỳ âm trầm, Bạch Văn Khôi nhìn thấy hết,
lòng thầm suy đoán rốt cuộc tên vô dụng Lâm Gia Chính đó làm gì chọc
giận vị hầu gia này tới mức đó?
Người Lâm gia tuy lợi dụng
quyền thế hoành hành ngang ngược, nhưng rốt cuộc là gia tộc lâu đời, rất biết nặng nhẹ, tội tuy nhiều nhưng đều là tội không mất mạng, có thể
lấy tiền bồi thường chuộc tội cả.
Chính vì thế tới nay chúng vẫn bình an vô sự.
Một vị hầu gia đang được hoàng đế sủng tín, tiền bạc quyền thế đều hơn
xa Lâm gia, chuyện gì khiến y tức giận đến thế? Chớp mắt ông ta có câu
trả lời, nam nhân trẻ tuổi đã làm nên sự nghiệp lớn như thế, chỉ có nữ
nhân mới khiến y như vậy.
Lâm Gia Chính lại là tên háo sắc, khả năng này càng lớn.
Mấy quan viên không bao lâu được đưa vào, bọn họn họ đều hoặc là người
Lâm tộc, hoặc là dựa vào Lâm tộc mới được lên làm quan.
Lâm Gia Chính thì vẫn chưa tỉnh rượu, mắt nhắm mắt mở, miệng vẫn lẩm bẩm gì đó.
Hắn vừa mới tới, Đường Kính Chi liền nhìn chằm chằm, kẻ này tướng mạo
anh tuấn, có vài phần khí chất nho nhã, đúng là có thể nhìn ra đường nét giống kiều thê của y.
Bạch Vân Khôi vẫn ngầm theo dõi thần
sắc của Đường Kính Chi, thấy sắc mặt y như vậy, càng thêm tin vào phán
đoán của mình, nghiêm mặt quát:
– Người đâu, kẻ này dám say rượu vô lễ trước mặt hầu gia, kéo ra ngoài đánh hai mươi gậy.
Hai nha dịch hùng hổ xông tới kéo Lâm Gia Chính ra sân, sau đó là tiếng gậy và tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Bạch Vân Khôi đã không làm thì thôi, đã làm phải nhổ bật gốc Lâm gia ở
Liễu châu, tránh bọn chúng sau này ngầm phá mình, quay sang năm quan
viên kia:
– Lâm Gia Thành, Lâm Gia Vũ, Lâm Gia Dục, Lâm Gia Văn, Lâm Gia Bân, các ngươi đã biết tội chưa?
– Bạch đại nhân, Đường gia dù gì cũng là hào môn có tiếng ở Liễu châu
này, ngài ngang nhiên tới bắt người như thế, không phải quá đáng sao?
Lâm Gia Thành là kẻ có quan chức quan to nhất trong năm tên, nên đi lên nói:
Bạch Văn Khôi cười dài, chỉ về phía Đường Kính Chi:
– Lâm đại nhân, ông nhầm rồi, đây là do Trung Nghĩa hầu điều tra được
chứng cứ Lâm gia các người hoành hành làm ác, lệnh bản quan tới thực thi quốc pháp.
– Cái gì?
Năm huynh đệ Đường gia tái mặt, Trung Nghĩa hầu, chẳng phải là Đường Kính Chi thời gian qua oanh động kinh thành sao?