Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 598: Nội bộ lục đục


Đọc truyện Cực Phẩm Tài Tuấn – Chương 598: Nội bộ lục đục

Tần gia cũng là hào môn thế tộc ở Liễu châu, chuyện kinh doanh trải khắp toàn cảnh, dù không phải là phú thương lớn nhất có tài lực nhất ở Liễu
châu, nhưng ra phố tùy tiện kiếm một người hỏi cũng biết nhà họ ở đâu.

Thong thả vừa đi vừa ngắm cảnh, chừng nửa canh giờ ba người bọn họ tới
trước cửa Tần gia, tiền trang không quá lớn, trang trí không xa hoa,
nhưng nhìn tấm biển đầy vết tích phong xương, tường bao phủ dây leo,
mang tới không khí cổ kính tang thương.

“Cộc! Cộc! Cộc!”

Hồng Phong đi tới nắm vòng đồng gõ cửa

Nghe tiếng gõ cửa một ông già mở cánh cửa nhỏ đi ra, thấy ba vị công tử ca, khách khí chắp tay hỏi:

– Xin hỏi mấy vị công tử tìm ai?

– Lão nhân gia, chúng tôi ở kinh thành tới, muốn tìm Tần Hạo, Tần công tử.

Ông già kia nghe Đường Kính Chi trả lời, nhìn y một lượt rồi thốt lên:

– Trong các vị có một người là Trung Nghĩa hầu phải không?

Đường Kính Chi ngớ người:

– Đúng thế, chính là ta, sao lão nhân gia biết?

Ông già quỳ ngay xuống khấu đầu thỉnh an, Đường Kính Chi quá quen với
chuyện này rồi, đợi ông ta đứng lên liền lặp lại câu hỏi.


Bẩm hầu gia, là thiếu gia nhà thảo dân suy đoán, trong thời gian tới
ngài khả năng tới đây, còn miêu tả hình dáng của ngài cho tiểu nhân.

Ông già cúi mình hết cỡ đáp:


– Vậy Tần công tử có ở trong phủ không?

– Không ạ, thiếu gia nhà thảo dân buối sáng đã đi tới cửa hiệu lo
chuyện làm ăn, mời hầu gia vào, thảo dân cho người đi tìm thiếu gia về
ngay.

Ông gia gọi người mở cổng lớn rồi đứng sang bên mời bọn họ vào:

Ba người Đường Kính Chi đi vào, ông gia kia gọi liền năm sáu hạ nhân
tới chia nhau ra tới các cửa hiệu tìm thiếu gia, có quý tộc lão gia tới
nhà, tuyệt đối không thể để đợi lâu.

Mấy hạ nhân đó không dám chậm trễ, co chân chạy đi tìm người.

Đường Kính Chi vừa tới đại sảnh ngồi xuống thì có một lão giả tuổi chừng 50 vội vàng đi vào khấu đầu:

– Thảo dân là quản gia nơi này, thỉnh an hầu gia.

– Đứng dậy đi.

Đường Kính Chi thấy ông ta tinh minh trầm ổn, hẳn là biết nhiều chuyện, hỏi:

– Ở Liễu châu này có một gia tộc lớn họ Lâm, truyền thừa nhiều đời, ông có biết không?

– Bẩm hầu gia, thảo dân biết ạ.

Quản gia cung kính đáp rất tỉ mỉ:

– Tính ra thì Lâm gia là gia tộc lâu đời nhất ở Liễu châu này, có điều
hơn trăm năm trước mới quật khởi, Lâm gia chủ yếu kinh doanh tửu lâu,
trà quán, đổ trường, không những tài lực hùng hậu mà còn có người làm
quan trong triều.


“Ồ” Đường Kính Chi đặt chén trà xuống, Lâm
Úc Hương bị đuổi khỏi nhà khi còn nhỏ, nên không biết tình hình cụ thể
của Lâm gia, nên y mới hỏi thế.

Ước chừng hai tuần hương sau, Tần Hào được tin tức chạy về, còn nhớ lần trước gặp nhau ở kinh thành,
hắn gọi một tiếng Đường hiền đệ còn mang chút tâm thái bề trên, có điều
hiện giờ phải quỳ bái:

– Thảo dân Tần Hạo thỉnh an Trung Nghĩa hầu.

Đợi Tần Hạo lạy đủ ba cái Đường Kính Chi mới bảo hắn đứng dây, đó không phải y làm cao, mà pháp luật là thế, ra ngoài y cũng phải tuân thủ.

– Mới mấy tháng không gặp, ngài đã phong lên làm hầu tước rồi, thảo dân bội phục vô cùng.

Tần Hạo đứng dậy, không hề có chút nào xa lạ, nhiệt tình như xưa cười nói:

Đường Kính Chi trước đó còn lo Tần Hạo gặp mình sẽ gò bó, thấy thế
thiện cảm với hắn lại tăng thêm, xua tay bảo hắn ngồi xuống.

– Bội phục với không bội phục cái gì, chẳng qua ta tốt số thôi. Thế nào, kinh doanh tốt chứ?

– Đâu chỉ là tốt, thảo dân kiếm một khoản lớn, mấy tháng qua, nếu chẳng phải bị Phúc Thọ vương làm nhái, cướp đi một phần lớn chuyện làm ăn thì thảo dân còn kiếm nhiều hơn. Có điều ông ta cũng quá lớn gan rồi, dám
dựng cờ tạo phản, đợi ông ta bị bắt rồi, để xem ông ta còn giở cái trò
ăn cướp đó thế nào.

Nói tới đó Tần Hạo cười nhạt khinh miệt.

– Ồ, Tần huynh sao khẳng định được đại quân sẽ nhanh chóng dẹp được phản loạn?

Đường Kính Chi không biết vì sao Tần Hạo có lòng tin vào triều đình như thế:


– Nghe nói ông ta có mấy đứa con lợi hại lắm cơ mà.

– Đó mới chính là nguyên nhân trọng yếu khiến cho ông ta tất bại, vấn
đề là Phúc Thọ vương đã có tuổi, đợi tới khi đánh vào Ni Lạc Thần lên
ngai vàng, ai sẽ được kế thừa.

Tần Hạo cẩn thận nhìn Hồng Phong và Ngọc Nhi, thấy Đường Kính Chi khẽ gật đầu, nói tiếp:

– Đệ ở xa không biết, chính vì ba đứa con của ông ta lợi hại cho nên
trước nay đấu đá nhau dữ dội, nhìn nhau không thuận mắt. Phúc Thọ vương
nếu là kẻ có hùng tâm tráng chí đã đành đi, không may ông ta vô dụng,
trước nay chỉ biết rượu chè hưởng lạc, mặc cho mấy đứa con lục đục, nhất là lão đại, sau khi tạo phản rồi vẫn nhiều lần bày kế hãm hại Minh Húc, chuyện lan ra ngoài dân gian, nói tới huynh đệ đấu đá nhà họ ai cũng
lắc đầu ngao ngán.

Đường Kính Chi hiểu ra, anh em đánh nhau,
tầm nhìn đúng là hạn hẹp, Hải Châu còn chưa chiếm được hết, đã mơ ngày
đăng quang, loại quân địch bề ngoài thanh thế rầm rộ, nhưng bên trong
chia bè kết phái như thế thì chẳng đáng lo.

Biết tình hình
phản quân Đường Kính Chi yên tâm, vốn Đường Kính Chi còn rất lo Trí Võ
vương Minh Húc là khúc xương khó gặp, có điều tục ngữ nói rất hay “không sợ kẻ địch dũng mãnh như hổ, chỉ sợ đồng bạn ngu xuẩn như heo”, có mấy
tên huynh trưởng níu kéo, Minh Húc có là một con sư tử cũng bị bọn chúng làm liên lụy chết.

Đường Kính Chi không nói chuyện quân tình nữa, chuyển sang nghe ngóng Tần gia thế lực lớn cỡ nào, để còn đòi lại
công bằng cho kiều thê.

Nghe Đường Kính Chi hỏi tới Lâm gia,
Tần Hạo hơi ngạc nhiên, Lâm gia kinh doanh trà lâu tửu quán đâu có liên
quan gì tới Đường gia trước kia kinh doanh trà ngọc:

– Dám hỏi hầu gia muốn biết chuyện đó làm gì?

– Chuyện này …

Đường Kính Chi trầm ngâm, cảm thấy muốn đối phó với Lâm gia phải tìm
hiểu thấu đáo, nếu mình che dấu có khi Tần Hạo cố kỵ này nọ mà che dấu,
hơn nữa y cũng cầm người giúp sức mới được, dù y có cầm thượng phương
bảo kiếm cũng chẳng thể trực tiếp xông thẳng vào Lâm gia giết người:


– Tần huynh, chúng ta là cố giao, ta nói thật nhé, ta và Lâm gia có
khúc mắc không thể cởi bỏ, muốn diệt bọn chúng.

– Ồ, vậy hầu gia muốn thảo dân giúp?

Tần Hạo rất thông minh, chủ động hỏi, chỗ dựa lớn như thế, không tranh thủ lấy lòng thì quá dại.

– Ta muốn đối phó với Đường gia, song cần dùng thủ đoạn quang minh
chính đại, ở đây ta lạ nước lạ cái, tất nhiên phải nhờ Tần huynh hỗ trợ.

Đường Kính Chi hướng về phía Tần Hạo chắp tay:

Tần Hạo vội đáp lễ, cười nói:

– Lâm gia kinh doanh thanh lâu, đổ trường, khỏi cần nói cũng biết
chuyện phạm pháp đếm không hết, hầu gia muốn đối phó với chúng, thảo dân có thể tìm thành thủ Hoàn Thành thương lượng, lập tức đóng cửa tra xét
những thanh lâu, đổ trường đó.

Đường Kính Chi lắc đầu:

– Tần huynh, ta tiết lộ điều này, Lâm gia không bị lật đổ, biến mất khỏi thượng tầng Liễu Châu, ta sẽ không thôi.

Tần Hạo rùng mình, xem ra ân oán giữa vị hầu gia này và Lâm gia cực
sâu, như thế xem ra tra xét đóng cửa thanh lâu, đổ trường là không đủ,
liệu mình có nên để bị cuốn vào không? Suy nghĩ một lúc Tần Hạo nói:

– Hầu gia nếu muốn lật đồ Đường gia phải tốn chút thời gian, dù sao Lâm gia truyền thừa trăm năm, tài lực hùng hậu, thâm căn cố đế, lại còn có
người làm quan trong triều.

– Tần huynh, chỉ cần tên quan viên đó có làm chuyện phạm pháp thì không đáng sợ.

Câu này để Tần Hạo yên tâm, không phải e ngại Lâm gia có quan viên chống lưng, Tần Hạo nghe vậy đảm bảo ngay:

– Nếu đã thế xin Hầu gia đợi ba ngày, Đường gia có không ít kẻ thù
trong đó có một nhà nhiều năm qua luôn âm thầm thu thập tài liệu đợi
thời cơ lật đổ bọn chúng, trong vòng ba ngày thảo dân nhất định thuyết
phục nhà đó giao tài liệu cho hầu gia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.