Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 35: Không ngoài dự liệu


Đọc truyện Cực Phẩm Tài Tuấn – Chương 35: Không ngoài dự liệu

– Nhị nãi nãi, người làm sao thế ạ?

Tri Đông thấy thấy chủ tử ngây ngốc nhìn về phía rèm cửa thông với gian trong, nghi hoặc hỏi:

– Không sao, dìu ra ra phòng chính đi.

Lâm Úc Hương chậm rãi đứng lên, giọng nói có chút uể oải, sao mình lại quên y còn tới bốn vị di nương nữa.

Ý nghĩ muốn ở lại Đường phủ mới nổi lên đêm qua liền trở nên phai nhạt.

Nàng đi không lâu thì Đường Kính Chi cũng thức dậy, y ngủ một lèo tới tận
khi mặt trời lên ba cây sào mới tỉnh, Tri Xuân đợi sẵn ở trong phòng,
liền đi tới hầu hạ.

– Nhị nãi nãi đâu?

Hơn mười ngày hưởng thụ cuộc sống hủ bại của một đại gia thời cổ, Đường Kính Chi hiện đã quen
có nha hoàn mặc áo đi giày cho mình.

Tri Xuân vừa chỉnh trang y phục cho Đường Kín Chi vừa đáp:

– Nhị nãi nãi buổi sáng đi thỉnh an lão thái quân, tới giờ vẫn chưa về.

– Ồ.

Đường Kính Chi thầm trách Lâm Úc Hương không biết lo cho bản thân, hôm qua bị thương, đêm còn phát sốt gặp ác mộng, bỏ một buổi thỉnh an có sao đâu.

Rửa mặt xong Đường Kính Chi rời nội viện ra tới thư phòng, Thị Mặc đã đợi ở đó như mọi khi, thấy y vào khấu đầu:

– Nô tài thỉnh an Nhị gia.

– Đứng dậy đi, chuyện ta giao cho ngươi làm hôm qua có thuận lợi không?


Đường Kính Chi phất tay, tới ghế ngồi xuống.

– Bẩm Nhị gia, tất cả đều thuận lợi, hai nhà đó đều là nông hộ chất phác, không có toan tính gì, cầm ngân phiếu rồi liền gọi người nhà theo nô
tài rời thành, trước khi đi nô tài còn căn dặn thêm một phen, bọn họ đảm bảo cả đời không về Lạc thành nữa.

Thị Mặc từ dưới đất bò dậy, cung kính đáp.

Đường Kính Chi biết “căn dặn thêm” của Thị Mặc chẳng phải là lời tốt lành gì, có điều y không để ý, uy hiếp một chút cũng tốt, tránh xảy ra rắc rối
thêm:

– Ừm, thuận lợi thì tốt, giờ ngươi đi tìm cho ta mấy thô sử bà kín mồm kín miệng, ta có chuyện dùng tới.

– Vâng.

Thị Mặc không hỏi làm gì, đáp lời nhanh chân đi làm.

Từ khi nằm trên ghế, bệnh tình của Đường Kính Chi tốt hơn hẳn, điều này
xác thực suy đoán trước đó của y không sai, cái giường đó khẳng định có
vấn đề.

Vốn y nghĩ, đợi mình khỏe rồi, vậy kẻ ngầm hãm hại Đường
Kính Chi sẽ cực kỳ cảnh giác, sự kiện này nên từ từ tra cũng không muộn, nếu không sơ xuất một chút, làm đánh rắn động cỏ thì hỏng bét.

Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, tối qua Lâm Úc Hương đột nhiên ngủ
trên đó, hơn nữa rất có khả năng về sau sẽ ngủ ở gian trong, y không thể không ra tay trước.

Lúc này y vẫn chưa biết vật hại người kia là cái gì, cho nên không dám để Lâm Úc Hương mạo hiểm, nếu không chẳng may để thân thể kiều thê bị tổn thương thì hối hận cũng không kịp.

Hiệu suất làm việc của Thị Mặc rất cao, chỉ trong chốc lát đã dẫn hai thô sử bà ước chừng 40 tuổi đi vào, hai thô sử bà này đều khá to khỏe, người
mặc vải thô, đều là gia nô gia sinh tử của Đường phủ, trung thành tuyệt
đối, tính tình chất phác, vừa khéo phù hợp với điều kiện.


***

Gia sinh tử: Con cái gia nô.

Nghe Thị Mặc giới thiệu xong thân thế hai thô sử bà, Đường Kính Chi gật đầu
hài lòng, chuyện này nói lớn cũng lớn, nói nhỏ thì là nhỏ, là chuyện xấu trong nhà, không thể truyền ra ngoài.

– Đợi lát nữa không cần hỏi gì hết, chỉ cần nghe lời ta làm việc là được, làm xong có thưởng.

– Vâng.

Hai thô sử bà đồng thanh đáp:

Đường Kính Chi tời thư phòng, dẫn ba người về phòng ngủ, hạ nhân hầu hạ trong viện tử đều bị y lấy cớ sai phái ra ngoài hết.

Thời gian không cho phép trì hoãn lâu, nế không Lâm Úc Hương sẽ về, liền
trực tiếp bảo hai thô bà sử ra tay, bốn người hợp lực nâng ván giường
lên, vật hại người kia bại lộ.

Mặt Đường Kính Chi trở nên âm trầm ghê người.

Thì ra ở dưới ván giường có một phiến đá dài cẩm thạch chừng 2 mét, rộng 80 cm, được gia công tỷ mỉ, mặt ngoài sáng bóng, góc cạnh chỉnh tề, cao 40 cm, vừa vặn chạm đáy ván vường, như thế càng tiếp cận chủ nhân nằm trên giường hơn một chút.

Phiến đá màu xám, bên trên vẽ đầy nhưng hoa văn cổ quái.

Đường Kính Chi không ngờ vật hại người lớn như thế, dù sao đặt một phiến đá lớn như thế dưới giường khó mà che dấu được tin tức.

” Chẳng lẽ không phải có ai muốn hại Đường Kính Chi mà chỉ là hành động vô tình?”


– Nhị gia, không còn sớm nữa.

Thị Mặc thấy chủ tử rất cẩn thận trong chuyến hành động này, biết không thể để truyền ra ngoài, liền lên tiếng nhắc:

Đường Kính Chi hơi do dự chỉ tay bảo ba người kia giúp chuyển ván giường về
chỗ cũ, còn phiến đá này phải chuyển đi, nhưng không phải bây giờ.

Quay trở về thư phòng, Đường Kính Chi thưởng cho hai thô bà sử mỗi người mấy chục đồng, lại dặn dò vài cầu, bảo họ lùi ra, chỉ để Thị Mặc ở lại.

– Thị Mặc, ngươi đi tra cho ta xem phiến đá đó là do ai đặt ở đó, nhớ, phải cẩn thận, đừng đánh rắn động cỏ.

Thị Mặc nghi hoặc hỏi:

– Nhị gia, nô tài thấy phiến đá đó vuông vức bằng phẳng đẹp lắm mà, chẳng lẽ trong đó có gì cổ quái?

– Đẹp thì đẹp đấy, nhưng là đẹp chết người, Thị Mặc, ta không dấu ngươi,
loại đá đó tên là đá Đại Lý … à đá cẩm thạch, một thứ đá lạ ở Ngân Châu, người tiếp xúc với nó ở khoảng cách gần lâu ngày sẽ ốm yếu lắm bệnh,
tnh thần uể oải, nghiêm trọng hơn sẽ ung thư … Khụ, sẽ mặc bệnh không
chưa nổi.

Đường Kính Chi mặt lạnh lẽo giải thích:

Ngân Châu là nơi có nhiều mỏ khoáng sản nhất Vương triều Minh Hà, nơi này ngoài núi
thì chỉ có rừng, địa hình cực kỳ hiểm trở ma thiêng nước độc, thông tin
bế tắc, dân trí lạc hậu, nên xưa nay thường là nơi tụ tập các thế lực
chống đối triều đình, đặc biệt các thế lực tôn giáo.

Có điều đám
người đó chỉ làm làm thổ hoàng đế được thôi, căn bản nơi này không phải
chỗ tập hợp lực lượng quy mô lớn, khó làm nên trò trống gì.

– Hả? Nhị gia, chẳng lẽ có người cố ý hại …

Thị Mặc run lên, Nhị gia là gia chủ, đây không phải chuyện đùa.

Đường Kính Chi lắc đầu:


– Cũng chưa chắc, nếu như có người muốn hại ta thật không cần phải đặt
một phiến đá lớn như thế. Ngươi nghĩ xem chuyện này phải tốn bao người
mới làm người, như thế khó mà che dấu được tin tức.

Thị Mặc nghiêm túc nói:

– Tuy nói thế, nhưng nô tài không yên tâm, nhất định phải tra mới được.

– Đương nhiên là phải điều tra, nhưng quá trình phải thận trọng, nếu không thực sự có người giở trò, không khéo mất manh mối.

– Nô tài hiểu mà.

Thị Mặc đáp lời lui ra, đây là đại sự, tất nhiên cần thận trọng nhưng cũng phải làm nhanh chóng.

Đường Kính Chi ở lại thư phòng xử lý chính sự, lòng rất phiền muộn, từ khi Hồ chưởng quầy bị đánh gãy chân, Đường gia lại không ra mặt trừng trị, các cửa hiệu của Đường gia trong Lạc thành gần như mỗi ngày đều có người
tới phá phách quấy rối, tuy nhỏ thôi, nhưng lại ảnh hưởng không nhỏ tới
chuyện làm ăn.

Đối với đại gia tộc, thể diện là điều hết sức
trọng yếu, nhưng nay Đường gia bị người ta nhìn vào chằm chằm như hổ đói nhìn mồi, y không dám tùy tiện ra tay trừng trị.

Ngoài ra Đường
gia chủ yếu kinh doanh trà, vải và ngọc không còn nhiều hàng tồn nữa,
Chấn Uy tiêu cục một tháng mất sáu chuyến hàng, lần lữa không chịu bồi
thường, Đường gia tất nhiên không để bọn chúng áp tiêu nữa, nhưng nhờ
ai?

Ở Lạc thành, Chấn Uy tiêu cục lũng đoạn hoàn toàn, những tiêu cục khác căn bản không dám nhận khách hàng lớn như Đường gia, nếu không mất hàng thì bọn họ bán cả nhà đi cũng không đền nổi.

Ám vệ không phải để dùng vào những việc thế này, đó là quân bài cứu mạng cuối cùng.

Làm sao đây? Y không phải là thiên tài, y chỉ là anh chàng tốt nghiệp đại
học hạng 3 thôi, dựa vào ký ức cũ miễn cưỡng xử lý được ít việc nhỏ, còn chuyện này thì khó rồi, Đường Kinh Chi day trán, Đường phủ hơn 500
người, miệng ăn núi lở, cứ thế này không xong, xem ra chuyện kia phải
làm sớm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.