Đọc truyện Cực Phẩm Tài Tuấn – Chương 28: Úc Hương bị phạt
– Nhị tôn tức.
Đúng lúc này Đường lão thái quân đã tới nơi, bà vừa xuống kiệu, tức thì sắc
mặt đại biến, tôn tức phụ nhà mình, chủ mẫu tương lai của Đường phủ, vậy mà giữa ban ngày ban mặt, lại đi chữa bệnh cho một thanh niên thân trên lõa lồ thế kia.
” Còn ra thể thống gì nữa! Đường gia ta mất hết
thể diện rồi!” Lửa giận xộc mạnh lên đầu, Đường lão thái quân thiếu chút nữa ngã ra, may mà Hàm Hương ở bên nhanh tay đỡ lấy.
Nghe thấy
tiếng Đường lão thái quân, Lâm Úc Hương giật bắn mình, không dám chậm
một giây, thu ngân châm chưa kịp cắm xuống lại, lúc này nàng không dám
đặt người bệnh ở vị trí hàng đầu nữa, nếu không người ta thì sống, nhưng cái mạng nhỏ của nàng lại chẳng còn.
Lâm Úc Hương dám bỏ ngoài tai
lời của Đường Kính Chi, nhưng không dám trái ý Đường lão thái quân, đó
là bà lão giết người không chớp mắt!
– Tôn tức thỉnh an lão thái quân.
Lâm Úc Hương đứng dậy, vội vàng vòng qua Hứa Dũng, tới thi lễ với lão thái
quân, mặt hoa nhợt nhạt, chẳng còn lấy nửa phần điềm đạm trấn định như
vừa rồi.
Đường lão thái quân mặt băng giá, chỉ hừ nhẹ một tiếng
làm Lâm Úc Hương như bị sét đánh, nhích người sang phía Đường Kính Chi,
những ngày qua ở Đường phủ nếu nàng có sai gì khiến lão thái quân tức
giận, Đường Kinh Chi luôn đứng ra đỡ cho nàng, nên nó thành phản ứng bản năng của Lâm Úc Hương rồi.
Nhưng lúc này Đường Kính Chi đang giận nàng, chỉ quay đầu sang một bên, không thèm để ý.
Đường lão thái quân tới muộn một bước, không nhìn thấy cảnh Lâm Úc Hương làm
mất mặt Đường Kính Chi trước bao người, nếu không đã nổi cơn lôi đình,
lúc này bà thấy tay Lâm Úc Hương bị thương, cố áp lửa giận xuống, ra
hiệu cho nàng đứng lên, lạnh lùng hỏi:
– Nhị tôn tức, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Khuê danh của nữ tử không thể tùy tiện để bên ngoài biết, cho nên Đường lão
thái quân mới gọi như thế, chứ ai lai gọi bô bô tên thê tử mình trước
mặt người ta như Đường Kính Chi.
Lâm Úc Hương đang định đem đầu đuôi câu chuyện kể ra thì Hứa Dũng lại đột nhiên lên tiếng:
– Phu nhân, xin hỏi tính mạng công tử nhà ta đã giữ được chưa?
Thấy Đường lão thái quân, Lâm Úc Hương như mèo nhìn thấy chuột, nào dám tự ý trả lời, len lén đưa mắt nhìn, thấy lão thái quân đang lạnh lùng nhìn
mình chằm chằm, mặc kệ câu hỏi của Hứa Dũng, đem sự việc kể qua loa một
lượt.
Nghe hết Lâm Úc Hương kể, Đường Kinh Chi mới biết thân phận của người bị thương, bóng đèn trong đầu lóe sáng kết nối với ý đồ táo
bạo trước đó, tâm tư linh hoạt trở lại.
Đường lão thái quân cũng ngạc nhiên, thầm than đứa tôn tức phụ này của mình đúng là xui xẻo, sao vừa
ra đường đã gặp phải cái chuyện không may này.
Hứa Dũng thấy mỹ
phụ phu nhân đã đem thân phận bên mình nói ra rồi, mặt càng nghênh lên
kiêu ngạo, thường có câu ” gác cửa nhà tể tướng to hơn quan tứ phẩm”,
thân phận giữa quan gia và bình dân càng chênh lệch, Hứa Dũng ưỡn ngực
lên, quét mắt một vòng đầy oai phong, hỏi lại:
– Phu nhân, chất độc trên người công tử nhà ta không còn gì đáng ngại nữa chứ?
Đường lão thái quân chưa cho phép, Lâm Úc Hương không dám trả lời, vẫn im lặng đứng đó.
– Ta đang hỏi phu nhân đó, vì sao không trả lời? Nếu công tử nhà ta có mệnh hệ gì, các ngươi có gánh nổi không?
Hứa Dũng rất kính phục Lâm Úc Hương, cho nên thấy nàng tỏ ra sợ hãi lão thái bà này, tức thì có ác cảm với Đường lão phu nhân.
Đường lão thái quân thấy Hứa Dũng khấu khí ngông cuồng, tuy hỏi Lâm Úc Hương, nhưng mắt lại nhìn mình, tức tới tím mặt, Đường gia nay không còn ai
vào triều làm quan nữa, những năm qua có chiều hướng đi xuống, nhưng là
phú hào đứng đầu Lạc thành, cho dù vị trưởng công tử của Trịnh gia nằm ở kia bà cũng không sợ, nói gì một tên hạ nhân nô tài.
– Giỏi cho
tên cẩu nô tài mù mắt, tôn tức phụ nhà ta trượng nghĩa ra tay tương trợ, nên mới giữ được mạng cho công tử nhà các ngươi, ngươi không cảm kích
cũng đành, lại còn dám tới đây buông lời càn rỡ. Sao nào, thiên hạ này
chẳng lẽ không còn vương pháp nữa hay sao?
Đường lão thái quân cực giận, chỉ mặt Hứa Dũng mắng xối xả.
Lâm Úc Hương đứng ở bên cạnh mặt cung kính lắng nghe, trong lòng thầm lẩm
bẩm :” Lão nhân gia người còn biết trên đời này có vương pháp à? Thế ai
hạ lệnh đi cướp đoạt dân nữ về gả cho cháu mình?”
Hứa Dũng bị
chửi mắng, mặt đỏ lên, hắn thấy lão thái bà này không vừa mắt, cho nên
mới ỷ thế chủ làm càn. Đường Kính Chi cũng tức giận hạng chó cậy chủ
này, nhưng hiện tình cảnh Đường phủ không tốt, chỉ thở dài trong lòng,
tiểu sự bất nhẫn ắt loạn đại mưu, cố gượng cười hỏi:
– Úc Hương, độc trên người Trịnh công tử đã giải được chưa?
Dứt lời khéo léo đánh mắt với Đường lão thái quân.
Lâm Úc Hương lấy dũng khí liếc nhanh Đường lão thái quân một cái, thấy
chẳng hiểu sao sắc mặt bà hòa hoãn trở lại, mới dám lên tiếng hỏi:
–
Miếng kỳ ngọc Trịnh công tử mang theo có công dụng kỳ diệu, có thể hút
độc tố, thêm nữa thiếp thân đã dùng châm ngăn độc tố lan rộng, rồi kích
thích máu lưu thông cho kỳ ngọc hấp thụ độc tố nhanh hơn, lúc này Trịnh
công tử không còn lo tới nguy hiểm tính mạng nữa. Chút độc còn lại có
thể thong thả giải trừ.
Nàng chỉ đáp qua loa, không nhắc tới chuyện
loài rồng hay bán đảo Hỏa Long, có lẽ đó chỉ là thứ người ta thêu đệt
thêm vào để tăng thêm tính thần bí cho loại ngọc này, nói ra chỉ làm trò cười.
Câu trả lời của Lâm Úc Hương với đám thị vệ Trịnh phủ mà nói chẳng khác gì tiên âm trên trời.
– Đa tạ phu nhân trượng nghĩa tương trợ, đợi công tử nhà ta khỏe rồi, ắt có hậu báo.
Hứa Dũng nói xong lại vái thật sâu với Lâm Úc Hương.
Đám hộ vệ còn lại cũng học theo, đồng loạt thi lễ.
Lâm Úc Hương vốn định dặn dò thêm một vài việc cằn chú ý, nhưng nàng vẫn
luôn quan sát sắc mặt Đường lão thái quân, thấy mặt bà sầm xuống, thầm
hô không xong, đáng lý ra là vợ người, bất kể nàng làm gì cũng phải tính lên Đường phủ hoặc phu quân của nàng mới đúng, đối phương có cảm tạ
cũng phải cảm tạ Đường lão thái quân, Đường Kính Chi mới đúng.
Kịp thời ngậm miệng lại, Lâm Úc Hương nâng váy lùi lại sau lưng Đường lão thái quân, tỏ rõ lập trường của mình.
Đám Hứa Dũng thấy thế đành phải lễ độ nói vài câu với Đường lão thái quân, sau đó khiêng Trịnh Kiếm Thu xuống núi.
Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng đám Hứa Dũng nữa, Đường lão thái
quân mới hừ lạnh một tiếng lên kiệu mềm về phủ trước, Lâm Úc Hương biết
hôm nay phạm tội lớn rồi, đưa đôi mắt tội nghiệp nhìn Đường Kính Chi cầu cứu, nhưng bất ngờ y lại không để ý tới nàng, chẳng nói chẳng rằng lên
kiệu đi theo.
Nhìn theo bóng lưng Đường Kính Chi rời đi, đột
nhiên Lâm Úc Hương cảm thấy mất mát, lần đầu tiên Đường Kính Chi không
thèm nhìn nàng, mặc dù sớm đã quyết định Đường phủ không phải nơi ở lâu, nhưng vẫn cảm thấy chua xót, làm nàng hoảng hốt, đứng im hồi lâu tủi
hờn lẩm bẩm :” Tên Đường Kính Chi này quả nhiên không phải người tốt.”
Tri Đông và Tri Thu nhìn nhau, đều thấy sự hãi phát ra từ sâu trong mắt đối phương, Lâm Úc Hương là chủ tử, phạm phải sai lầm nhiều lắm chỉ phạt
quỳ vài canh giờ, nhưng là thiếp thân nha hoàn, hai đứa chúng nó không
khuyên không can chủ tử, làm việc không nên làm, về phủ rồi sợ là nếm
không ít đau khổ.
Nhẹ thì một trận đòn nát đít, nặng thì đánh chết tươi.
Nhớ tới thủ đoạn thường ngày của Đường lão thái quân, cả hai không rét mà run.
Về Đường phủ, Đường lão thái quân mới vào đại đường, chẳng quay đầu lại, lạnh lùng quát:
– Quỳ xuống.