Đọc truyện Cực Phẩm Tài Tuấn – Chương 13: Đại tẩu quả phụ
Yếu tưởng tiếu, nhất thân hiếu! (*) Đường Chu Thị lúc này một thân váy
trắng, bên vành tai cài hoa cúc trắng, đúng là vừa đẹp vừa quyến rũ.
(*) Muốn đẹp mặc đồ tang.
Từ sau khi đại ca Đường Hiếu Chi của Đường Kính Chi qua đời, Đường Chu Thị chỉ mặc trang phục này, để thủ hiếu cho chồng, thoáng cái đã mấy năm
rồi.
– Nhị gia.
Đường Kính Chi đang ngẩn ngơ thì Nhu Nhi ở bên cạnh đẩy y một cái nói khẽ, thì ra chẳng biết từ lúc nào Đường Chu Thị
đã thỉnh an lão thái quân xong, tới trước mắt y thi lễn, mà y … cứ
nhìn người ta mắt không chớp lấy một cái.
“Khụ”, xấu hổ ho một tiếng, Đường Kính Chi đưa tay đỡ hờ, nói:
– Mời đại tẩu đứng lên, gần đây Thiên Nhi có khỏe không?
Đường Thiên, con trai duy nhất của vợ chồng Đường Hiếu Chi, năm nay gần bốn tuổi.
– Bẩm Nhị gia, Thiên Nhi rất khỏe, chỉ là Nhị gia thân thể hư nhược,
không tiện hao tổn tinh thần, cho nên lần này thiếp thân không mang nó
tới.
Bị Đường Kính Chi nhìn hồi lâu, gò má Đường Chu Thị phớt hồng, thêm phần kiều diễm dụ hoặc.
Đường Khinh Chi bị dáng vẻ thẹn thùng yêu kiều của nàng hút hồn, vội vàng chuyển ánh mắt sang chỗ khác, không dám nhìn nàng nữa.
Lâm Úc Hương thấy Đường Kính Chi nhìn tẩu tẩu của mình tới ngây người, sinh lòng khinh bỉ, đồng thời càng khắc sâu ấn tượng háo sắc về y, thậm chí
háo sắc không đủ hình dung nữa rồi. Còn Nhu Nhi thì lòng trầm xuống,
nàng chỉ ghen tị với vẻ đẹp của Đường Chu Thị.
Trong những người
trong phòng chỉ có Đường lão thái quân là mắt sáng lên, khóe miệng có nụ cười khẽ khó nhận ra, với bà, đích tôn là quan trọng nhất, chỉ cần y
thích, đem Đường Chu Thị gả cho y không phải là không thể.
Tẩu tẩu thì sao chứ? Người khác dị nghị thì sao?
Đại ca đã mất, đệ đệ đem tẩu tẩu vào trạch môn, đó là thương tẩu tẩu cơ khổ không nơi nương tựa.
Dù sao luật pháp vường triều Đại Càn không có điều nào cấm cản, chỉ cần
không phải nữ tử trực hệ, không phải loạn bối phận là lấy được hết.
Hơn nữa Đường Chu Thị này thân thể đầy đặn, ngực nở mông tròn, nhìn là biết dễ sinh nở rồi, nếu không đã chẳng gả vào Đường gia chưa bao lâu mang
thai sinh ra nhi tử, nghĩ tới đó Đường lão thái thầm quyết định, đợi
đích tôn khỏe hơn, sẽ gả Đường Chu Thị cho Đường Kính Chi làm thiếp.
Đang khi mỗi người trong phòng mang tâm tư khác nhau thì tiểu nha hoàn đứng sau Đường Chu Thị nhỏ giọng lầm bầm:
– Nhị gia sao chỉ hỏi Thiên thiếu gia có khỏe không mà không hỏi phu nhân nhà nô tỳ có khỏe không …
Tiểu nha hoàn này chưa nói hết thì bị Đường Chu Thị quay lại trừng mắt nhìn, làm tiểu nha hoàn sợ hãi ngậm miệng lại.
Đường Kính Chi luôn bội phục quả phụ kiên trinh này, cho nên trước giờ vẫn
rất chiếu cố tới nàng, chẳng sợ người khác nhìn ra điều gì, quay sang
hỏi tiểu nha hoàn kia:
– Chẳng lẽ thời gian qua đại tẩu ta sống không tốt?
Tiểu nha hoàn đó tên là Thúy Nhi, là nha hoàn gả cùng Đường Chu Thị, vì thế
không sợ chủ tử của mình, kệ ánh mắt cảnh cáo của chủ tử, cầm lấy tay
nàng nâng lên, uất ức nói:
– Nhị gia tự xem là biết rồi.
Đường Chu Thị không đề phòng, bị Thúy Nhi nâng tay lên, ống tay áo tuột
xuống, lộ ra cổ tay trắng trẻo ngọc ngà, Đường Kính Chi đưa mắt nhìn,
chỉ thấy làn da trắng mịn như mỡ đông kia lại có một vết thâm tím, không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ trong Đường phủ có kẻ nào dám ra tay thô bạo
với nàng? Ánh mắt y kín đáo nhìn Đường lão thái quân, chỉ có vị lão thái quân này có quyền trừng phạt Đường Chu Thị mà thôi.
Mà không đúng, nha hoàn này đâu có ngốc mà đi cáo trạng lão thái quân trước mặt mình? Đường Kính Chi nghiêm túc hỏi:
– Thúy Nhi, rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi nói cho ta nghe.
Thúy Nhi vừa rồi chưa nói hết câu thì Đường Chu Thị đã vội rụt tay về, dấu
đi trong ống tay áo, ánh mắt bối rối, thấy Đường Kính Chi muốn truy xét, vội nói:
– Nhị gia, đó là do thiếp thân không cẩn thận va vào cửa thôi, Nhị gia đừng hỏi nữa.
Va vào cửa?
Đây rõ ràng là là bị người ta bóp cổ tay! Đường Kính Chi không nhìn Đường
Chu Thị, chỉ nhìn Thúy Nhi, nhà hoàn này trong lòng chỉ có chủ tử của
mình, thấy y hỏi tới, tất nhiên ra mặt thay Đường Chu Thị, nói:
– Nhị gia đừng nghe lời phu nhân nhà nô tỳ, tay phu nhân bị người ta bóp đấy, vừa rồi trên đường tới đây phu nhân gặp phải Tam gia …
– Câm mồm, con nô tỳ to gan, dám bôi xấu chủ tử, người đâu, kéo ra đánh chết!
Thúy Nhi mới chỉ nói được một nửa Đường lão thái quân đã quát át đi, đứng bật dậy ra lệnh:
Tức thì có hai thô sử ba xông vào, muốn kéo Thúy Nhi đi trừng trị.
Đường Chu Thị kinh hoàng, khuôn mặt xinh đẹp không còn chút máu nào, quỳ sụp xuống trước mặt Đường lão thái quân cầu xin:
– Lão thái quân, Thúy Nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, người tha cho nó một lần đi .. Lão thái quân, xin người.
Thúy Nhi cũng biết hôm nay mình dám nói ra chuyện này là chết chắc rồi,
nhưng nàng một lòng vì chủ tử, chỉ cần để Nhị gia biết được sự thực sau
này quan tâm hơn tới chủ tử của mình nàng sẵn sàng đánh đổi mạng sống,
nên sợ thì sợ, vẫn cứ nói:
– Nô tỳ nói thật, nô tỳ không bôi xấu chủ tử … Nhị gia …
– Khốn kiếp, còn không mau bịt miệng nó lại.
Đường lão thái quân thấy hai thô sử bà làm việc chậm chạp, giận giữ quát lớn, bà là người quyền lực tối cao trong hậu viện, quản lý Đường gia bao
năm, trên dưới tâm phúc không thiếu, sao chẳng biết Đường Lễ Chi thường
xuyên quấy rối Đường Chu Thị, nhưng dù hắn có thể nào cũng mang huyết
mạch Đường gia, tôn tức phụ làm sao so được, hơn nữa Đường Kính Chi luôn đau yếu, nếu có bề gì thì Đường Lễ Chi là nhân tuyển thích hợp nhất để
thành gia chủ, nên bà chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Trong hào môn
đại viện, những chuyện thế này không phải là hiếm, người ngoài chỉ nhìn
thấy sự hào nhoáng xa hoa, nhưng tủi hờn chua cay, những xấu xa nhơ nhớp bên trong mấy ai hay.
Đường Chu Thị thấy Đường lão thái quân chẳng mảy may động lòng, bất chấp tỵ hiềm nam nữ, quỳ gối lết tới ôm chân Đường Kính Chi:
– Nhị gia, cầu xin người cứu Thúy Nhi, có còn nhỏ mới chưa tròn 16.
Thúy Nhi theo nàng từ năm 7 tuổi, đã gần 10 năm, tình cảm không khác gì tỷ
muội ruột thịt, là người thân nhất của nàng sau mỗi nhi tử nàng.
Đường Kính Chi nhìn Đường lão thái quân với vẻ mặt không sao tin nổi, cho tới tận khi Đường Chu Thị lắc mấy cái mới tỉnh lại.
Vị lão thái quân này chính là lão phụ nhân đã từng gục mặt lên ngực y khóc đau đớn thống thiết sao?
Hôm kia lúc thần trí mơ hồ, chính tiếng khóc của Đường lão thái quân làm y
thức tỉnh, làm y có thêm động lực sống, chấp nhận thân phận mới này.
Lần đầu tiên y mở mắt ra, là khuôn mặt hiền từ mừng rỡ tới bật khóc đó,
hình ảnh đó âm thanh đó vẫn còn hiện ra trước mắt trong tai, chính lão
phụ nhân đó vì mấy câu nói của một nha hoàn mà muốn đánh chết sao?
Đó là mạng người, là một cô bé con chưa hiểu chuyện thôi mà.
– Dừng tay!
Đường Kính Chi đứng bật dậy quát lớn, thân thể y vốn hư nhược, động tác quá mạnh đó làm mắt tối sầm, người ngã ra đằng sau.
Lâm Úc Hương và Nhu Nhi kinh hãi, vội vàng một trái một phải đỡ lấy y ngồi
xuống, Đường lão thái quân cũng chẳng để ý giục mấy thô sử bà hành hình
nữa, hoảng hốt chạy tới, đau lòng muốn đưa tay ra vuốt ve mặt cháu trai, nhưng vừa vặn gặp phải đôi mắt Đường Kính Chi mở ra.
Ánh mắt
lãnh đạm đó mang theo khoảng cách xa lạ, lòng Đường lão thái quân giật
thót, cho rằng mình hoa mắt, dụi mắt nhìn lại, thấy ánh mắt Đường Kính
Chi trở lại như trước kia.