Đọc truyện Cực Phẩm Tài Tuấn – Chương 10: Lão thái quân nổi giận
Nhu Nhi lúc này sợ mất vía rồi, chỉ biết khóc như mưa, chẳng dám có chút phản kháng nào, Đường Kính Chi thấy án mạng tới nơi, không hiểu sức lực từ đâu ra, đứng dậy kéo Nhu Nhi, ôm chặt trong lòng, quát lớn:
– To gan, kẻ nào dám vô lễ, ta lấy mạng kẻ đó.
Tiếng quát này quả nhiên làm mấy bà tử cứng người tại chỗ.
Đường lão thái quân thấy đích tôn lại bảo vệ Nhu di nương tới mức đó, mày
nhíu lại, vẫy tay bảo mấy bà từ đang nhìn mình lùi xuống, thầm nghĩ :”
Chẳng nhẽ Lăng Nhi thực sự thích Nhu di nương nhỏ nhắn yếu đuối này? Nếu thế thì không nên làm khó tiểu nha đầu này nữa, nếu không sau này Lăng
Nhi nó sẽ giận ta.”
Nhìn lão thái quân thu lại mệnh lệnh, Đường
Kính Chi mới thở hắt ra một hơi, nhưng vẫn chưa dám buông Nhu Nhi ra,
biết lão thái quân trở mặt nhanh hơn trở bàn tay, cũng biết mình không
được càn rỡ như thế trước mặt bà, vội nói:
– Nãi nãi, cháu bất hiếu, không nên hò hét trước mặt người, xin người trừng phạt.
– Hừ, hò hét có là cái gì, nãi nãi muốn phạt là phạt cháu hại nãi nãi hoảng sợ.
Đường lão thái quân đúng là nói nắng là nắng, nói mưa mưa ngay được, chớ mắt
lửa giận đã thu hết vào lòng, đi tới nắm tay phải Đường Kính Chi, chỉ
trừng mắt nhìn y một cái.
Đường Kính Chi biết lỗi cúi đầu xuống,
trong lòng cảm động, nói cho cùng lão thái quân giận như thế là vì quá
lo cho sức khỏe của y.
Lúc này Nhu Nhi núp trong lòng Đường Kính
Chi, run run như con chim non, Đường lão thái quân là ai chứ? Mấy trăm
người trong phủ đều biết bà tuyệt đối là hạng lòng dạ độc ác tàn nhẫn,
giết người không chớp mắt.
Lúc nàng đang hoảng loạn thì cằm bị
người ta nâng lên, lọt vào mắt là khuôn mặt hiền từ phúc hậu của Đường
lão thái quân, chẳng có chút hung dữ nào, nhìn nàng mấy lượt, gật gù
nói:
– Ừm, là đứa nhu thuận đây, sau này theo bên Nhị gia hầu hạ cho tốt.
Nhu Nhi phản ứng không kịp trước thay đổi lớn như thế, mắt tròn xoe nhìn Đường lão thái quân.
– Nhu Nhi, còn không mau tạ ơn lão thái quân đi.
Tới lúc này Nhu Nhi mới thấy cánh tay ôm mình lỏng ra, nàng tỉnh lại, vội
rời khỏi lòng ngực Đường Kính Chi, quỳ trước mặt Đường lão thái quân,
dập đầu nói:
– Nô tỳ tuân lệnh, tạ ơn lão thái quân khai ân.
Một hơi lạnh từ sống lưng truyền tới, té ra chỉ có một chốc thôi mà Nhu Nhi đã sợ tới toát hết mồ hôi rồi.
Tất cả biểu hiện của Nhu Nhi đều bị Đường lão thái quân thấy hết, bà rất
hài lòng, ở hậu viện có một Lâm Úc Hương lợi hại làm chủ mẫu là đủ rồi,
làm tiểu thiếp phải nhát gan như Nhu di nương này mới tốt, như vậy hậu
viện mới yên tĩnh hài hòa.
Đường Kính Chi không phải ngốc, nhìn
Đường lão thái quân cười như con hồ ly già, chớp mắt đoán ra tâm tư của
bà ra sao, chắc chắn thấy mình kéo Nhu Nhi vào lòng trước mặt mọi người, cho rằng mình nhìn trúng Nhu Nhi rồi, nên mới bảo Nhu Nhi theo hầu hạ
bên cạnh.
Nhu Nhi vừa được kéo từ Quỷ môn quan về, vẫn chưa hết
sợ, nơm nớp đứng ở bên cạnh, Đường lão thái quân trách mắng Đường Kính
Chi một hồi, hết giận muốn sai người đưa y về nội viện, Đường Kính Chi
chỉ còn cách đem chuyện Hồ chưởng quầy kể ra.
Đường lão thái quân nghe hết mặt biến sắc, vỗ bàn quát:
– Thực to gan, dám động vào nô tài của Đường gia ta.
– Nãi nãi, chuyện này cứ để cháu xử lý đi.
Đường Kính Chi thấy Đường lão thái quân giận không nhẹ, sợ bà lại ra lệnh nào đó, vội chen vào, phất tay đuổi hết nha hoàn bà tử trong phòng đi.
Nhu Nhi biết hai người họ có chuyện trọng yếu muốn bàn, cũng thi lễ lui ra.
– Lăng Nhi, cháu làm thế là sao?
Chẳng qua là mấy tên lưu manh mà thôi, với Đường lão thái quân thì có cho
người đánh chết mấy tên đó giữa đường cũng chẳng phải chuyện lớn.
– Nãi nãi, chuyện hôm qua cháu nói, người còn nhớ không?
Đường lão thái quân gật đầu, rồi cả kinh, hỏi gấp:
– Ý cháu là có kẻ chống lưng cho mấy tên lưu manh đó?
– Nếu như không có ai sai phái, bằng vào hạng lưu manh nhỏ nhoi đó làm sao dám giương oai trong cửa hiệu của Đường gia ta.
Đường Kính Chi cười lạnh:
– Nãi nãi, nếu Điền Cơ muốn nuốt chửng gia sản của Đường gia ta thì lão sẽ kiêng kỵ nhất là ai?
– Cháu là gia chủ đời này, người bọn chúng kiêng kỵ nhất chính là cháu. Hả, ý cháu là bọn chúng tính kế với cháu à?
Đôi mày uy nghi của Đường lão thái quân nhíu chặt lại.
– Đúng ạ, cháu đoán bọn chúng có ý đó.
Đường Kính Chi nheo mắt lại ngẫm nghĩ:
– Nãi nãi thử nghĩ xem, nếu như chúng ta không phát hiện ra bọn chúng giở trò đằng sau sẽ xử lý chuyện này ra sao?
Đường lão thái quân hừ một tiếng, thốt ra bốn chữ lạnh như băng đúng dự liệu của Đường Kính Chi:
– Đánh chết giữa phố.
Quả nhiên là thế, Đường Kính Chi thầm cười khổ :
– Nhưng nếu như chúng ta làm như thế thì sập bẫy của bọn chúng rồi.
– Ừm, Lăng Nhi, cháu có đoán ra được bọn chúng định đối phó với cháu ra sao không?
Đường lão thái quân hoàn toàn bình tĩnh lại:
Đường Kính Chi gật đầu đáp:
– Nếu cháu đoán không sai thì kẻ đứng đằng sau chỉ mong chúng ta đánh
chết mấy tên vô lại kia giữa đường, sau đó danh chính ngôn thuận bắt
giam cháu để điều tra, sức khỏe cháu kém là điều bách tính toàn bộ Lạc
thành đều biết, cho nên không cần phải thẩm vấn, chỉ cần giở chút thủ
đoạn trong ngục là cháu chết mà không để lại dấu vết gì.
– Tên cẩu quan giỏi lắm.
Nói tới đó Đường lão thái quân đã hoàn toàn tin vào phán đoán của cháu trai rồi.
Đường Kính Chi lại cùng Đường lão thái quân bàn bạc thêm một hồi, liền nghe bên ngoài có người nói to:
– Nô tài Thị Mặc cầu kiến Lão thái quân, Nhị gia.
– Đi vào đi.
Thị Mặc vào phòng, đúng quy củ dập đầu:
– Nô tài Thị Mặc thỉnh an Lão thái quân, Nhị gia.
Đường lão thái quân ấn tượng không tệ về thiếu niên này, lên tiếng trước:
– Đứng dậy đi, thường ngày không chú ý, hôm nay mới chú ý cái thẳng khỉ
con đã lớn rồi, có cần lão thân tìm cho một tiểu nương tử xinh xắn
không?
Thị Mặc nghe thế thì “bùng” một cái, mặt đỏ chín nhừ, ấp úng không nói ra lời, Đường Kính Chi cười ha hả, hùa theo:
– Đúng vậy, Thị Mặc chớp mắt một cái đã là người lớn rồi, hay là để lão thái quân chỉ định cho một phòng tức phụ nhé.
Thị Mặc không dám cãi lại Đường lão thái quân, nhưng không sợ Đường Kính Chi:
– Nhị gia, người đừng lấy nô tài ra trêu, nếu không nô tài khai hết chuyện xấu người làm ra đấy.
– Ồ, Nhị gia đã làm những chuyện xấu gì, ngươi nói cho lão thân nghe nào.
Đường lão thái quân mắt cong lên, cười vui vẻ hỏi:
Thị Mặc thấy Đường Kính Chi không ngăn cản, hiểu Nhị gia muốn làm lão thái quân vui, liền cố ý nói:
– Lão thái quân, người không biết đó thôi, Nhị gia làm không ít chuyện
xấu, cứ lấy chuyện năm ngoái nô tài và Nhị gia ra ngoài làm việc, còn
nhớ một sáng Nhị gia gặp một tiểu nương tử trên đường, tiểu nương tử đó
thật là đẹp, không khác gì tiên nữ, liền đi theo tiểu nương tử đó, không ngờ đông người mất dấu. Thế là mấy hôm sau Nhị gia hôm nào cũng đi
loanh quanh trên phó, ban đầu nô tài không hiểu ra sao, tới tận khi thấy một con vật ở chợ mới hiểu ra.
Đường lão thái quân nghe thấy thú vị, phối hợp hỏi:
– Con gì thế?
– Thỏ ạ.
– Ha ha ha ha, hay cho cái con khỉ này, dám nói Nhị gia ôm cây đợi thỏ.
Đường lão thái quân cười tới chảy nước mắt, mắng Thị Mặc:
Câu chuyện này một người bình thường nghe sẽ cảm thấy nó nhạt nhéo vô vị,
đời sống tinh thần của nữ nhân trong hào môn đại tộc vốn buồn tẻ, huống
hồ Đường lão thái quân còn là một quả phụ mất con, cho nên mới thấy câu
chuyện câu chuyện vui vẻ như thế.