Đọc truyện Cực Phẩm Rể Quý – Chương 202: Hóa Giải Mâu Thuẫn
“Chị cứ như vậy mà đi ư?” Lâm Tĩnh Chi đã rời khỏi căn nhà nơi ba người từng cùng chung sống hòa thuận, cô ấy đang trong quá trình hoàn thành thủ tục từ chức, nhưng vẫn chưa thể rời Dung Thành, bởi vì Hạ Thụ.
Khi An Dao, An Lộ và Tĩnh Chi cãi nhau trong phòng, Hạ Thụ đã nghe được tất cả, cậu ấy thật lòng hy vọng Tĩnh Chi sẽ không rời khỏi Dung Thành, vì nếu cô ấy rời đi, thì Hạ Thụ sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Cậu ấy thích Lâm Tĩnh Chi, và muốn theo đuổi cô ấy tới cùng.
“Trong lòng tôi đã không còn chỗ cho người khác, cậu đừng lãng phí thời gian nữa.” Có lẽ trước đó, khi lên giường cùng Bàng Phi, cô ấy có thể thuyết phục bản thân cho người khác một cơ hội, nhưng sau sự việc đêm hôm đó, thật sự là không thể.
Cô ấy yêu Bàng Phi, cũng có thể tác thành cho anh cùng với An Dao, nhưng cuối cùng lại không làm được, vì nếu hai người bọn họ đến với nhau, cô ấy sẽ là người phải hy sinh.
Bàng Phi sẽ luôn mãi là người trong lòng của cô ấy, cho dù vĩnh viễn phải rời xa.
Hạ Thụ vẫn như cũ, không từ bỏ ý định: “Nhưng hai người mãi mãi không thể ở bên nhau, không phải sao? Đã vậy thì, tại sao chị lại không chừa cho bản thân một con đường sống, chẳng lẽ chị định rời khỏi nơi này, sau đó sống cô độc một mình suốt quãng đời còn lại sao?”
Đi quá xa rồi, Lâm Tĩnh Chi căn bản không muốn nói nhiều đến vậy.
“Đừng đi, dù chị không cho tôi cơ hội, cũng phải cho bản thân một cơ hội.
Chị đã hy sinh vì Bàng Phi nhiều như vậy, không thể đơn giản bỏ đi một mạch, như thế thì anh ta lời quá rồi.
Chị vẫn nên tiếp tục theo đuổi đến cùng, nếu Bàng Phi thật lòng yêu chị, anh ta sẽ lấy lại công bằng cho chị.”
Lâm Tĩnh Chi lắc đầu, nếu như cô ấy muốn tranh đã sớm làm rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ?
Yêu chưa chắc là muốn chiếm lấy, giữ làm của riêng, nếu quả thật làm vậy, thì cuối cùng, người chịu khổ sẽ chỉ là Bàng Phi.
Cô không muốn Bàng Phi rơi vào tình huống khó xử, càng không muốn làm trái với tâm nguyện của bản thân cô.
“Cậu đừng nói nữa, tôi sẽ không thay đổi quyết định của mình.” Lâm Tĩnh Chi thể hiện thái độ kiên quyết.
“Được thôi, xem như là chị không muốn cho tôi cơ hội, xem như là chị không đấu tranh vì bản thân, vậy liệu chị có thể quên được Bàng Phi không? Chị có thật sự nghĩ đến việc cả đời này sẽ không được gặp lại anh ta nữa không?”
Câu nói này như đánh thẳng vào tim đen của Lâm Tĩnh Chi, cô ấy có thể không tranh giành, cũng có thể nỗ lực, hy sinh trong yên lặng, không cần được báo đáp, nhưng để có thể không nghĩ đến Bàng Phi, thật sự rất khó.
Hạ Thụ lại tiếp tục thuyết phục Tĩnh Chi: “Kỳ thật chị có thể không cần rời đi, chỉ cần ẩn náu thật kĩ, thì khi đó, chị muốn gặp Bàng Phi lúc nào cũng được.”
Lâm Tĩnh Chi thế nào cũng không nghĩ ra được, Hạ Thụ vì níu kéo cô ấy mà lại nói ra những lời như vậy!
“Không phải cậu cũng vì Bàng Phi mà làm ra những chuyện không ai lý giải được ư? Tình cảm này là ai đã nói cho cậu? Ai bảo cậu yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên.” Lâm Tĩnh Chi đã không còn từ chối, cho thấy có khả năng là cô ấy sẽ ở lại, điều này làm Hạ Thụ thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Thế nhưng, những lời vừa rồi vẫn không thể giúp cậu ấy cảm hóa được Lâm Tĩnh Chi, quả nhiên trong lòng cô ấy, đã không còn chỗ cho người khác.
Rời đi hay là ở lại, Lâm Tĩnh Chi vẫn chưa quyết định được.
Có lẽ cô ấy vẫn cần thời gian để suy nghĩ kĩ lại, đã vậy thì trước khi nghĩ xong, cô sẽ tạm thời giấu những cảm xúc này đi.
…
“Chị, chị đuổi Lâm Tĩnh Chi đi rồi thì chuyện của anh rể cứ như vậy mà bỏ qua ư?”
Tuy rằng không truy cứu, thế nhưng tối hôm qua sau khi tắm rửa xong, Bàng Phi nằm ở trên giường không nói câu nào, cho dù ngoài miệng anh không nói gì, nhưng trong lòng anh chắc cũng chẳng vui vẻ gì.
Kết quả lần này mặc dù nằm trong dự tính của An Dao, nhưng khi tới thời điểm nó xảy ra, thì vẫn thật là khó chịu.
Hai người nằm cạnh, cách nhau chỉ một cái gối nhưng trong lòng lại nghĩ đến những người phụ nữ khác, tình trạng hôn nhân không hạnh phúc, có lẽ chính là đây.
Chuyện giữa vợ chồng cô, lòng cô tự biết rõ, An Lộ đến cùng vẫn là một đứa trẻ, vẫn còn đang hào hứng tột cùng vì nghĩ rằng Bàng Phi đã hoàn toàn thuộc về An Dao.
Nhưng An Dao, quả thực không cười nổi.
Cô có thể trấn an bản thân rồi nói tất cả đều đã là quá khứ, chỉ cần một thời gian, thì mọi chuyện sẽ chìm vào quên lãng.
Được rồi, trước đây cô chưa nghĩ tới, khi Lâm Tĩnh Chi rời đi, thì mọi công việc trong công ty đều chồng chất lên người cô, đủ khiến cô bận rộn cả ngày.
An Lộ trở thành trợ thủ giúp đỡ cô, những chuyện đơn giản thì An Lộ vẫn có thể làm được.
Điều duy nhất làm cô cao hứng trong ngày hôm nay là, hôm nay văn bản phê duyệt của cục Công Thương sẽ về, quyết định lần này rất đột ngột, việc này đã bị trì hoãn suốt mười ngày, vậy mà hôm nay lại đột nhiên thuận lợi.
Chỉ cần văn bản về thì Phi Dao có thể chính thức được khai trương, trong này có công lao của Bàng Phi, An Dao sẽ đưa ba mẹ, còn có Bàng Kim Xuyên, Bàng Yến và những người khác nữa lên đây, cả một nhà quây quần bên nhau, ăn một bữa cơm chúc mừng.
Đây dường như là lần đầu tiên kể từ khi hai người kết hôn, cả hai bên gia đình cùng ngồi với nhau, dùng chung một bữa cơm, vui quá, cô thật sự rất là hào hứng!
“An Dao này, nhìn con và Bàng Phi thân mật với nhau thế này, mẹ và mẹ của con, cùng ba con đã có thể yên tâm rồi.
Chúng ta không cần các con giàu sang phú quý, chỉ mong các con vợ chồng hòa thuận, sớm sinh quý tử.” Tâm tình thoải mái thì ăn gì cũng ngon, nghe Tào Tú Nga nói vậy, An Kiến Sơn hai ngày trước còn ăn cái gì cũng không ngon miệng, hôm nay đã có thể ăn uống bình thường trở lại.
An Dao uống hết rượu trong ly, nhẹ nhàng cười.
Ba mẹ quan tâm đến con gái, An Dao cùng Bàng Phi không dễ dàng gì mà vượt qua những thử thách khó khăn để được như ngày hôm nay, cả hai bên thông gia đều có rất nhiều chuyện muốn nói.
Mặc kệ nói thế nào, sau cùng cũng đều có chung một mong ước, hi vọng hai người vợ chồng hòa thuận, sớm sinh quý tử!
“Việc này… mọi người nên hỏi ý kiến của Bàng Phi, xem thử anh ấy hiện tại có muốn một đứa không.” Câu nói này đã kéo gần mối quan hệ của An Dao với Bàng Phi, cũng là để thể hiện sự thân mật của vợ chồng họ trước mặt mọi người.
Tào Tú Nga nói: “Muốn sinh bây giờ cũng tốt mà, nhân lúc ba mẹ còn trẻ, có thể trông cháu giúp các con, chứ mấy năm nữa, ba mẹ đều đã già, làm sao có thể trông giúp hai đứa nữa.”
“Bàng Phi này, mẹ của con nói rất đúng, các con còn trẻ, là thời điểm tốt để phấn đấu, sự nghiệp không thể trì hoãn, nhưng đứa nhỏ thì… nên không muốn cũng phải đẻ, không cần chờ đến sau này, nếu không An Dao sẽ lại thêm vất vả.” An Kiến Sơn bổ sung.
Bàng Kim Xuyên cũng muốn tham gia, cả gia đình đã hòa thuận nay lại càng vui vẻ hơn, nếu như có thêm đứa bé, thì quả là hoàn mỹ.
Ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Bàng Phi, chờ một câu trả lời hài lòng từ anh, nhưng Bàng Phi lại nói: “Chuyện sinh con đẻ cái mọi người khoan hãy vội, chờ thêm mấy năm nữa rồi hẵng nói.”
Giọng nói nhàn nhạt, nhưng sức nặng lại không hề nhỏ.
Chỉ một câu, không khí trên bàn cơm đã có chút thay đổi.
Tào Tú Nga không rõ ràng cho lắm: “Qua mấy năm nữa thì An Dao đã ba mươi rồi, phụ nữ cao tuổi sinh con thì nguy hiểm lắm, hơn nữa chưa kể đến lúc đó, có khả năng là mẹ đã già rồi, cử động còn khó khăn, thì làm sao giúp các con được chuyện gì.”
Bàng Phi không lên tiếng.
An Kiến Sơn và Bàng Kim Xuyên nhìn nhau một cái, cả hai đều nhận ra trong giọng điệu của Bàng Phi thể hiện sự ghét bỏ.
Rõ ràng là đang êm đẹp, giữa hai người đã xảy ra vấn đề gì rồi?
Vẻ mặt của An Dao cũng lộ vẻ khó xử, cô tưởng rằng Bàng Phi sẽ không biểu hiện ra ngoài trên bàn cơm, thật không ngờ đến ngay cả nói dối, anh cũng không nguyện ý, một bữa cơm vui vẻ đầm ấm, giờ đây lại phải để người nhà đi theo quan tâm.
Cô hít thở sâu một hơi, bây giờ phải ưu tiên giải vây cho Bàng Phi: “Thực ra con cũng cảm thấy tạm thời vẫn chưa nên có con, Phi Dao chỉ vừa được thành lập, bọn con đều rất bận rộn, sẽ không có thời gian cho việc sinh con.
Thời gian là vàng bạc, bây giờ là thời điểm cạnh tranh rất khốc liệt, đâu thể làm được việc gì nếu không có đủ năng lượng và thời gian, nên tụi con nào dám phân tâm.”
Nói thật có lý, cứ như vậy, mọi người gạt bỏ hết nghi ngờ trong lòng.
“Nói thì nói vậy, nhưng sự nghiệp thành đạt, không có con cũng không được, việc này hai đứa vẫn nên bàn bạc lại, mẹ thì thấy càng nhanh càng tốt.” Tào Tú Nga vẫn như cũ, nói liên miên.
An Dao cười đối phó, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Bàng Phi, trên mặt vẫn bình tĩnh, không có biểu hiện gì.
Cơm nước xong xuôi, cô tiễn bố mẹ và An Lộ, đang trên đường trở về cùng Bàng Phi, hai người im lặng một hồi lâu, không nói lời nào.
An Dao không muốn chất vấn hành vi trên bàn cơm của anh có phải là cố tình hay không, việc cô đuổi Lâm Tĩnh Chi khiến cảm xúc của Bàng Phi bị xáo trộn cũng là điều dễ hiểu, có tra hỏi cũng chỉ làm cho mâu thuẫn ngày càng nghiêm trọng.
An Dao chủ động nắm chặt tay Bàng Phi: “Tuần Phi Dao khai trường, có rất nhiều việc phải làm, anh có thể giúp em không?”
“Có thể.”
An Dao cười nói tiếp: “Thật ra em cũng thấy mẹ nói đúng, thừa dịp chúng ta vẫn còn trẻ, có con sớm một chút thì mẹ còn có thể giúp chúng ta trông con, mà bây giờ anh cũng không có gì để làm, vậy thì có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cho con rồi.”
“Anh có việc.” Bàng Phi phản bác, chỉ là những chuyện đó các cô không biết mà thôi, anh cũng không muốn giải thích, lúc này anh căn bản là lười giải thích.
An Dao biết mình nói sai, vội vàng giải thích: “Em không có ý nói xấu anh, anh tuyệt đối đừng hiểu lầm em đấy.” Cô đang cố gắng thay đổi bầu không khí.
Bàng Phi cũng biết cô không có ý đó, anh cũng không có nghĩ nhiều, câu “Anh có việc” là nói thật.
“Ừm.” Bàng Phi từ đầu đến cuối trả lời rất ngắn gọn, sau đó, nắm chặt tay của An Dao.
“Rung rung…”
Cái nắm tay an ủi đó cũng không kéo dài được lâu, điện thoại của Bàng Phi đã rung lên, là Thời Phong gọi, tên đó cách một khoảng thời gian sẽ gọi cho Bàng Phi, ân cần thăm hỏi một chút, rồi nói hết những chuyện đang xảy ra.
Nhưng lần lại khác: “Anh Bàng, anh Bàng, tin tức tốt, tin tức vô cùng tốt đấy.”
Dù cho cách điện thoại Bàng Phi cũng có thể cảm nhận được Thời Phong vui sướng, bây giờ không phải là anh ấy đang hưởng tuần trăng mật cùng Thẩm Ngưng Tâm ư, làm gì mà lại có tin tốt chứ?
“Thẩm Ngưng Tâm mang thai à?”
“Không phải, đấy là việc của bọn bọn tôi.”
“Ồ?”
Sau khi Trung Thái đóng cửa, Thời Phong cũng đã nói sẽ tiếp tục làm ăn, những ngày này, tiền là quan trọng nhất, không có tiền thì thà chết còn hơn.
Nuôi sống gia đình thì có gì là không cần tiền chứ, cũng không thể dựa vào một người phụ nữ mà nuôi sống cả gia đình được.
Bàng Phi còn tưởng rằng sẽ chờ sau khi Thời Phong trở về thì sẽ nói chuyện làm ăn, không nghĩ tới việc tên này đang đi hưởng tuần trăng mật mà cũng không quên chuyện làm ăn: “Vậy ý cậu muốn nói là lần này cần tập trung vào phát triển phương diện kia?”
“Chuyện này tạm thời tôi sẽ không nói với anh, đến lúc đó sẽ cho anh một bất ngờ.
Hiện tại tôi và Ngưng Tâm đã thu dọn đồ đạc, ngày mai bọn tôi sẽ về Dung Thành.
Anh Bàng, đã lâu không gặp, tôi thật sự rất nhớ anh.”
Hai tên đàn ông lại ở giữa đường nói chuyện nhớ nhau, thật sự là rất buồn nôn.
“Vậy ngày mai tôi đi đón cậu, nói đi, cậu muốn tới đâu chơi?”
“Đi khắp nơi, đến tận chân trời góc bể… Hahaha, nói đùa thôi, anh em ta cần gì so đo nghĩ nhiều như vậy, tùy anh quyết định đấy.”.