Đọc truyện Cực Phẩm Rể Quý – Chương 199: Chính Mình Cũng Không Biết Là Đang Làm Gì
Người này đúng là rất thú vị, giống như con gián đánh mãi không chết vậy.
Nhưng cậu ta thật sự quá cùi bắp, làm sao Bàng Phi có thể yên tâm giao Lâm Tĩnh Chi cho một người như vậy được?
Vì ngại có An Lộ ở đây nên Bàng Phi cũng không tỏ ra quan tâm quá nhiều đến chuyện tình của Lâm Tĩnh Chi, anh cứ như vậy mà rời đi.
Không lâu sau đó thì Hạ Thụ lại đi ra một mình, chỉ có cái là không còn những bông hoa bách hợp mà cậu ấy mang vào lúc đầu thôi.
An Lộ thích thú nhìn bóng lưng kia đang rời đi, cuối cùng cô ta vẫn nhìn về phía của Bàng Phi.
Những suy nghĩ phức tạp trong ánh mắt anh làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt tinh tường của An Lộ được.
Thế là cô ta càng chắc chắn và quyết tâm muốn xen vào chuyện này hơn.
Bàng Phi là người nhà họ An, là anh rể của cô ta nên anh chỉ có thể đối xử tốt với những người phụ nữ của nhà họ An thôi, chuyện đó là không thể bàn cãi được.
Đúng lúc trong khoảng thời gian này Tiểu Mao có việc nên cô ta có thể nghỉ ngơi một thời gian ngắn và tập trung loại bỏ chướng ngại giúp An Dao.
“Chị, sao chị lại giao cho Lâm Tĩnh Chi đi xử lý tất cả những việc quan trọng vậy?” Cho dù là nghề nào thì tài liệu luôn luôn là tài nguyên, là mạch máu liên quan đến sự sống còn của một công ty.
An Lộ thật không ngờ An Dao sẽ tin tưởng người phụ nữ kia đến mức này.
Cho dù là tin tưởng, nhưng sự tin tưởng này cũng có hơi quá mức rồi.
Hôm nay cô ta mới biết được chuyện này, nếu cô ta biết được chuyện này từ sớm thì cô ta đã ngăn cản trước rồi.
Bây giờ cô thật sự hối hận vì lúc trước đã mặc kệ chuyện của An Dao và Lâm Tĩnh Chi.
Bây giờ thì tốt rồi, ngay cả chồng mình cũng sắp bị cướp mất, ba mươi phần trăm cổ phần công ty cũng đi luôn rồi, bây giờ ngay cả yếu tố quan trọng nhất cũng bị Lâm Tĩnh Chi năm giữ trong tay.
Vậy An Dao là cái gì đây? Một bà chủ hữu danh vô thực sao?
“Không được, chị phải nhanh chóng lấy những thứ trong tay Lâm Tĩnh Chi về đi.” An Lộ thật sự là càng xem càng tức giận, vốn dĩ cô ta chỉ muốn tìm hiểu một chút về địa vị của Lâm Tĩnh Chi ở công ty rồi nhân cơ hội đó đuổi cô ấy đi.
Ai ngờ cô ta lại phát hiện ra nhiều chuyện đáng sợ như vậy chứ.
Bây giờ còn cái gì của nhà họ An mà người phụ nữ kia không nhúng tay vào không? A, có phải sau khi hết giá trị lợi dụng rồi thì cô ấy sẽ thay thế An Dao không?
“An Lộ, những tài nguyên đó vốn là do Lâm Tĩnh Chi mang đến, hơn nữa cũng là do chị ấy giữ gìn.
Trong số đó, có rất nhiều khách hàng cũ mà bọn chị đã giữ lại khi bọn chị kinh doanh nhà hàng.
Lâm Tĩnh Chi quen biết họ nhiều hơn chị, mà bọn họ cũng tin tưởng Lâm Tĩnh Chi hơn.”
“Chị tin chị ấy sẽ không phản bội chị đâu.
Nếu chị ấy thật sự muốn làm như thế thì bất cứ lúc nào chị ấy cũng có thể làm vậy khi ở trong nhà hàng.”
Bây giờ cho dù An Lộ có nói cái gì thì An Dao vẫn sẽ đứng về phía của Lâm Tĩnh Chi.
Đáng sợ quá đi, thật sự là quá đáng sợ mà.
Cảm giác như An Dao đã bị Lâm Tĩnh Chi hạ độc vậy, cái gì mà cô ấy cam tâm tình nguyện mà làm.
Còn người phụ nữ kia thì chỉ cần đóng giả thành người tốt rồi sau đó cái gì cũng có được.
Tiền, quyền lực, đàn ông,…
Quả thật không dám tưởng tượng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì có phải An Dao sẽ thật sự để cho Bàng Phi cưới Lâm Tĩnh Chi vào nhà không?
An Lộ không muốn cãi cọ với An Dao vì chuyện đó sẽ không có nghĩa gì cả.
Bây giờ người chị ngốc nghếch của cô ta giống như bị tẩy não rồi, hoàn toàn không nghe lọt tai lời của cô ta nữa.
Cô ta quyết định sẽ xuống tay từ bên Lâm Tĩnh Chi trước.
Trong khoảng thời gian này cô ta không đi đâu cả mà chỉ trông coi ở ngay công ty.
Chỉ cần An Dao không ở đó thì cô ta sẽ biến thành tên trộm, suốt ngày đi nhìn chằm chằm vào từng hành động của Lâm Tĩnh Chi.
Theo những gì cô ta quan sát được trong mấy ngày nay thì tất cả hoạt động và hành động của Lâm Tĩnh Chi đều bình thường, cũng không có gì khác thường hết.
Thảo nào An Dao không hề có chút nghi ngờ nào với cô ấy và cam tâm tình nguyện đối xử tốt với cô ấy.
An Lộ muốn ra tay nhưng không tìm thấy cơ hội nào nên cô ta có cảm giác như mình đánh vào bông vậy, không có tác dụng gì cả.
Nhưng chuyện như vậy thì mới càng đáng sợ hơn nữa, ngay khi bọn họ sắp bị Lâm Tĩnh Chi tẩy não xong mà không hề biết, người nhà họ An cũng bị cô ấy từng bước chinh phục, cuối cùng thì tất cả sẽ quỳ gối dưới váy cô ấy sao?
Tình cảm của An Dao và Bàng Phi vừa mới dịu đi, cô ta cũng không thể tự nhiên đi làm kẻ xấu được nên An Lộ mới đành phải đến đây.
“Chị, em muốn ăn bữa tiệc lớn, chị đi giúp em đi.” Từ cái ngày cãi nhau với An Dao về chuyện của Lâm Tĩnh Chi nhưng không có kết quả, An Lộ cũng không còn nói bậy về Lâm Tĩnh Chi trước mặt An Dao nữa.
Cô ta phải để cho An Dao cảm thấy mình không hề cố ý tính kế, có một số việc phải để cho nó tự nhiên tới lúc nước chảy thành sông thì mới có thể đạt đến hiệu quả được.
Vì kế hoạch ngày hôm nay nên An Lộ đã phải mất vài ngày để lên kế hoạch và theo dõi Lâm Tĩnh Chi, lúc này cô ta mới có cơ hội để thực hiện.
An Dao cũng không nghĩ nhiều, cô chỉ nghĩ cô nhóc này tham ăn nên đồng ý đưa cô ta đi.
An Lộ cố ý đưa An Dao tới gặp mặt Lâm Tĩnh Chi đang gặp khách hàng ở trong nhà hàng kia, sau đó còn giả vờ vô tình gặp phải: “Ồ, chị, chị nhìn xem kia có phải Lâm Tĩnh Chi không? Chị ta đang làm gì thế nhỉ?”
“Suỵt.” An Dao làm ra động tác đừng lên tiếng, sau đó cô lặng lẽ quan sát tình hình bên kia.
Mặc dù với sự tin tưởng của mình đối với Lâm Tĩnh Chi thì rất khó để cô có thể nghi ngờ Lâm Tĩnh Chi được, nhưng hôm nay thì khác.
Gặp gỡ khách hàng trong thời gian làm việc chỉ cũng là công việc thôi.
Nhưng gặp mặt mà còn có đưa quà tặng đắt tiền như vậy thì không thể nào nói nổi rồi.
Cũng chính vì điều đó nên An Lộ mới cố tình Đưa An Dao tới đây.
Có rất nhiều chuyện cô ta tự nói cũng vô dụng nên thà đưa cô đến đây để nhìn tận mặt còn hơn thay vì lãng phí nước bọt của chính mình.
Là một chiếc đồng hồ hiệu Lãng Sa có giá trị lên đến vài vạn, Lâm Tĩnh Chi nhận thứ này thì là trái với quy định của công ty rồi.
An Dao thật sự không thể tin được Lâm Tĩnh Chi có thể làm ra loại chuyện như vậy, nhất định cô phải gặp mặt cô ấy để hỏi rõ ràng.
An Lộ muốn ngăn lại cũng không ngăn kịp nữa.
Thật ra cô ta cũng không biết gì về chuyện hôm nay cả.
Trong khoảng thời gian theo dõi thì cô ta cũng cho rằng Lâm Tĩnh Chi không phải loại người hèn hạ hay nhận hối lộ, cô ta thật sự sợ An Dao sẽ ép hỏi và mọi chuyện sẽ lộ ra.
“Tĩnh Chi.” An Dao lập tức đi đến trước mặt Lâm Tĩnh Chi, cô lấy món quà mà Lâm Tĩnh Chi để trong túi của cô ấy ra rồi để trên bàn, giọng nói cô lạnh lẽo: “Đây là chuyện gì đây?”
“An Dao, sao cô lại ở đây?”
“Chị đừng quan tâm vì sao tôi lại ở đây, chị trả lời tôi trước đã, đây là chuyện gì đây?” Nhận hối lộ của khách hàng một cách riêng tư không chỉ vi phạm nghiêm trọng quy định của công ty mà còn là một hành vi phạm pháp.
Lâm Tĩnh Chi cũng là một tay già đời trên thương trường, sao cô ấy có thể mắc phải sai lầm cấp thấp như vậy được.
“Cô hiểu lầm rồi, chuyện này chờ đến khi trở về rồi tôi sẽ từ từ giải thích với cô sau được không?”
“Được.” An Dao cho Lâm Tĩnh Chi mặt mũi.
Mà lúc này vị khách hàng ở đối diện đột nhiên đứng lên vươn tay với An Dao: “Đây chắc là tổng giám đốc An đúng không? Tôi thường nghe quản lý Lâm nhắc tới cô, quả nhiên là rất có khí chất.
Hân hạnh hân hạnh.”
Vì lịch sự nên An Dao cũng đưa tay ra để bắt tay.
“Tổng giám đốc An đừng hiểu lầm, món quà này là do con gái của tôi tặng cho quản lý Lâm.
Con gái của tôi rất thích quản lý Lâm, tuần sau là sinh nhật của con bé, nó hy vọng quản lý Lâm có thể đến được.
Cô nói tôi là kẻ không biết xấu hổ mà đi chuẩn bị quà cho quản lý Lâm là không phải đâu, phải nói là tôi tặng quà trực tiếp để lấy lòng đấy.”
Thì ra là như vậy.
Thì ra là do cô đã hiểu lầm Lâm Tĩnh Chi.
Mà khi ở trước mặt người ngoài, dù sao thì cũng rất ngượng ngùng khi phải há mồm nói “Tôi xin lỗi”, vẫn phải có mặt mũi của một người lãnh đạo chứ.
Cô muốn nói vài câu khách sáo với đối phương nhưng cô lại phát hiện ra ngay cả họ của đối phương là gì mà cô cũng không biết, vẫn phải để Lâm Tĩnh Chi bí mật nhắc nhở cô.
“Ông chủ Khổng nói gì vậy, sinh nhật của con gái thì Phi Dao, ý nói tên công ty mới của An Dao) phải nên tặng quà mới đúng chứ.
Tĩnh Chi, chị về chuẩn bị một món quà, công ta sẽ trả tiền nhé.”
Ông chủ Khổng này chính là khách hàng lớn của công ty mới.
Mặc dù An Dao không biết ông ta nhưng cô cũng đã nhìn thấy tên ông ta nhiều lần ở trên các loại giấy tờ.
Việc bỏ ra một số tiền để duy trì những khách hàng tốt là đúng đắn.
Những lời nhận xét này thể hiện sự hào phóng và cẩn thận của cô với tư cách là một lãnh đạo công ty, đồng thời giải quyết một cách khéo léo hiểu lầm trước đây của cô về Lâm Tĩnh Chi.
Ông chủ Khổng đi rồi thì Lâm Tĩnh Chi cũng giải thích về chuyện này với cô, cô ấy nói rằng mình thật sự không cố ý.
“Tôi hiểu mà, trước giờ chị làm mọi thứ chỉ vì công ty thôi.”
Từ trước đến nay An Dao rất ít khi hỏi đến việc này, bởi vì cô thật sự không có thời gian rảnh để đi hỏi mấy chuyện này.
Kinh tế eo hẹp nên cô không thể thuê được quá nhiều người quản lý.
Mỗi ngày bọn cô đều bận đến sứt đầu mẻ trán, mà chính Lâm Tĩnh Chi chính là người đã chia sẻ rất nhiều áp lực với cô, làm cho công ty mới có thể hình thành đủ quy mô ban đầu chỉ trong một tháng ngắn ngủn.
Cô vẫn luôn biết rằng Lâm Tĩnh Chi rất tốt, cô đều biết hết.
thế nên cô chấp nhận bỏ ra hai mươi phần trăm cổ phần công ty cho Lâm Tĩnh Chi, hơn nữa cô còn tin tưởng cô ấy đến mức giao tất cả tài nguyên công ty cho cô ấy giữ.
Hiểu làm được xóa bỏ, hai người cùng nhau về nhà, người không nhìn nhìn vào sẽ nói họ là hai chị em thân thiết, nhưng nếu người nào biết quan hệ của hai người họ thì chắc phải kinh ngạc đến mức rơi cả trong mắt ra.
Đầu năm nay tin tức về việc vợ đánh tình nhân trên đường không phải là hiếm, nhưng tin tức về việc vợ và tình nhân ở chung với nhau rất hòa thuận thì thực sự chưa từng nghe qua.
Trên đường trở về, An Dao chủ động thừa nhận với Lâm Tĩnh Chi là vì An Lộ nên cô mới tới đó để tránh cho Lâm Tĩnh Chi hiểu lầm gì cô.
“Con nhóc An Lộ nói chuyện không biết lớn nhỏ gì cả.
Đúng rồi, con bé có làm khó dễ gì chị không?”
“Không có.” Những lời mà An Lộ đã nói với Lâm Tĩnh Chi thực sự không có tính đe dọa nên Lâm Tĩnh Chi cũng không để trong lòng.
Hơn nữa cô ấy cũng không muốn mình biến thành một người phụ nữ nhiều chuyện hay đâm chọt sau lưng, chuyện đó thật vô nghĩa.
“Tới rồi.”
Tối nay Bàng Phi trở về rất sớm, anh đã chuẩn bị sẵn đồ ăn rồi, chỉ chờ bọn cô trở về thôi.
Mấy ngày nay anh vẫn luôn thoắt ẩn thoắt hiện như vậy, hiếm thấy có lúc nhàn rỗi ở nhà nấu cơm như hôm nay, nên bữa cơm mới có nhiều món phong phú như vậy.
Trong lúc ăn cơm, đột nhiên Lâm Tĩnh Chi đưa ra yêu cầu tối nay An Dao hãy ngủ cùng phòng với Bàng Phi khiến cả An Dao và Bàng Phi đều phải sửng sốt.
“Không có lý do gì mà hai vợ chồng lại luôn ngủ riêng.
An Dao, tôi biết cô làm vậy là vì nghĩ tới cảm nhận của tôi.
Thật ra tôi thực sự không cần đâu.
Tôi cũng rất vui khi thấy hai người có thể ở bên nhau đấy.”
An Dao còn chưa nói gì thì Bàng Phi đã mở miệng trước: “Mấy buổi tối gần đây tôi ngủ ngáy ghê lắm nên cứ để An Dao ngủ với chị trước đi.”
Tuy là anh nói như vậy nhưng ai nghe cũng hiểu được là anh đang làm vậy vì nghĩ cho cảm nhận của Lâm Tĩnh Chi.
Đã gần hai tháng kể từ khi họ làm hòa, An Dao vẫn chưa chính thức xảy ra quan hệ với Bàng Phi.
Có vẻ như họ đã làm hòa, nhưng hình như cảm giác này rất khó chịu.
Ban đầu cô nói rằng cô muốn ngủ với Lâm tĩnh Chi, nhưng Bàng Phi luôn lo lắng cho Lâm Tĩnh Chi thì điều đó lại khác.
“Tôi no rồi.” Tâm trạng của An Dao đêm nay có chút kỳ lạ, cô sợ hai người quá vui vẻ nên lấy cớ trốn vào nhà vệ sinh với nhau.
Đứng ở trước gương, cô cứ ngây người ra một lúc như thế mà không biết đang nghĩ gì.
“Bùm, bùm, bùm!” Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng nói của Lâm Tĩnh Chi: “An Dao, cô không sao chứ?”.