Đọc truyện Cực Phẩm Rể Quý – Chương 195: Yêu Những Gì Anh Ấy Yêu
Vì cái thẻ ngân hàng đó mà Trần Đại Đông suýt chút nữa đã làm liên lụy Bàng Phi bị cuốn vào vụ án tham nhũng.
Phải biết rằng, bọn cáo già trong quan trường đã dính líu đến vụ này, bọn họ nhất định sẽ đưa những người dân thường ra chịu tội thay.
Suýt chút nữa là anh ta đã hại ân nhân của mình, Trần Đại Đông bởi vì chuyện này mà áy náy không thôi!
Bàng Phi cho tới bây giờ chưa bao giờ trách anh ta, anh ta chỉ là một quân cờ bị lợi dụng mà thôi: “Đừng tự trách bản thân, họ làm bí mật như vậy, anh không nhận ra thì cũng là chuyện bình thường, hiện tại mọi chuyện đã sáng tỏ, anh hẳn là nên vui vẻ đi chứ, gian kế của bọn họ đã không thể thực hiện được.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Trần Đại Đông vẫn cảm thấy khó chịu!
Nói là đến đây để nhận lỗi lầm, nhưng cuối cùng lại biến thành Bàng Phi an ủi anh ấy.
“Tôi sẽ rời Dung Thành.
Người anh em, hôm nay tôi đến đây để chào tạm biệt anh.”
“Ồ?” Trần Đại Đông dường như có tính toán khác.
Trần Đại Đông gật đầu: “Bây giờ chuyện sổ sách cũng xong xuôi, tôi cũng bớt căng thẳng, cả người cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn nên tôi muốn đưa vợ con đi dạo phố một chút.”
Đây cũng là một ý kiến hay, Bàng Phi cũng muốn có thời gian đưa An Dao và Lâm Tĩnh Chi đi du lịch, nghỉ ngơi, nhưng lại có quá nhiều việc, hiện tại ý tưởng này cũng chỉ có thể nghĩ đến mà thôi.
Sau khi tách ra với Trần Đại Đông, Bàng Phi đến nhà hàng, chỉ thấy người tên Hạ Thụ cầm một bông hồng đi về phía Lâm Tĩnh Chi.
Bàng Phi bước tới, không nói một lời liền kéo cổ áo người đàn ông sang một bên: “Lần trước dạy cho cậu một bài học còn chưa đủ sao? Cậu còn dám dây dưa với cô ấy hả?”
Hạ Thụ tuy sợ hãi nhưng cũng không muốn mình yếu thế.
Nắm đấm của Bàng Phi khiến cậu ta ăn không tiêu, nhưng sự kiên trì và bền bỉ đối với tình yêu khiến cậu ta không còn sợ hãi chút nào: “Chuyện lần trước tôi không so đo với anh, nhưng tôi cảnh cáo anh đó.
Anh… nếu anh còn nói lời xằng bậy, tôi sẽ gọi báo cảnh sát đó.
“
Hay cho một tên không sợ trời không sợ đất, còn dám gọi cảnh sát?
Bàng Phi siết chặt cánh tay của cậu ta, cậu ta đau đớn mà kêu lên “a a”: “Báo đi, hiện tại có thể báo cảnh sát đi, điện thoại đây này, cậu gọi đi.”
Hạ Thụ không mở tay lấy điện thoại ra: “Anh cho rằng tôi không dám sao, hiện tại tôi sẽ gọi cảnh sát, nói rằng anh có khuynh hướng bạo lực, còn có dấu hiệu quá trớn…”
Bàng Phi trước đây vẫn có thể hiểu được, nhưng giờ người này nói quá trớn là làm cho cậu ta kêu rên sao?
Lực tay của Bàng Phi tăng lên, siết càng chặt hơn: “A… Anh buông ra, buông ra… cánh tay của tôi sắp bị anh bẻ gãy.”
“Nếu còn dám nói hươu nói vượn, tôi sẽ cho cậu phải nằm suốt nửa đời còn lại.” Bàng Phi buông tay, Hạ Thụ không tự chủ ngã ra ngoài.
Nhặt được bông hồng, Bàng Phi nhẹ nhàng ném vào thùng rác, đồng thời cảnh cáo Hạ Thụ tránh xa Lâm Tĩnh Chi, nếu anh gặp cậu một lần lại đánh một lần.
“Lâm Tĩnh Chi độc thân, tôi cũng độc thân, tôi có quyền theo đuổi chị ấy.
Nhưng còn anh, anh dựa vào cái gì quản lý chuyện của chị ấy chứ? Đừng có quên anh là người đã có gia đình.” Hạ Thụ bật dậy, không chút sợ hãi, tuy dáng người cậu ta gầy yếu, vẻ ngoài trắng trẻo, sạch sẽ, luôn tạo cho người ta cảm giác yếu đuối.
Nhưng mỗi câu nói này nói ra lại cho người ta cảm giác thiên quân vạn mã cũng khó có thể áp đảo.
Bàng Phi dừng lại: “Chỉ dựa vào nắm đấm của tôi là đủ.”
Tàn bạo, độc đoán và vô lý!
Hạ Thụ sợ hãi, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu nhượng bộ: “Anh có thể đánh tôi, nhưng không thể làm cho tôi tâm phục khẩu phục.
Trừ phi anh thực sự khiến cho tôi cả đời này đều ở trên giường không thể động đậy, nếu không thì anh không thể nào ngăn cản được tôi theo đuổi Lâm Tĩnh Chi được đâu.”
Những lời này khiến khuôn mặt của Bàng Phi khiến anh xúc động, nhưng anh lại càng tò mò hơn.
Nghe nói Hạ Thụ đã yêu Lâm Tĩnh Chi ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó theo đuổi quyết liệt, anh không tin vào tình yêu sét đánh nên anh luôn cảm thấy người đàn ông này đã không có ý đồ tốt, hoặc là cái loại củ cải lăng nhăng, gặp ai yêu người đó.
Anh thực sự không thể hiểu được người này thuộc loại người nào.
“Không chết không ngừng đúng không? Để tôi xem cậu có thực sự làm được những gì mình nói không.” Nói xong, Bàng Phi từng bước một tiến tới gần, chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ thực sự làm gì với người này, nếu cậu ta có thể chịu đựng được thử thách.
Vậy thì giao Lâm Tĩnh Chi cho một người như vậy cũng không sao.
Kết quả, anh mới vừa đi vài bước Hạ Thụ đã sợ hãi bỏ chạy: “Tôi…!Tôi là đây chính là kẻ thức thời mới là trang hào kiệt, dù sao tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không bỏ cuộc một cách dễ dàng như vậy.”
Hèn nhát như vậy thì làm sao bảo vệ được phụ nữ?
Giao Lâm Tĩnh Chi cho cậu ta, Bàng Phi không yên tâm.
Anh hiện tại không được dao động, nhất định không thể để cho tên này quấy rầy Lâm Tĩnh Chi được nữa.
“Bàng Phi, anh đến đây vừa khéo.
Công ty vừa chỉnh đốn cải cách xong, em sẽ dẫn anh đi tham quan xung quanh.” An Dao từ văn phòng đi ra, tình cờ nhìn thấy Bàng Phi ở cửa, tưởng rằng anh ta vừa đến.
“Được thôi.”
Bàng Phi đã sớm ném chuyện vừa rồi ra sau đầu, theo An Dao đi dạo xung quanh toàn bộ nhà hàng đã được sửa đổi một lần.
Phong cách tổng thể là đơn giản và thanh lịch, toàn bộ được đổi mới hoàn toàn.
Những người không biết nơi này thậm chí còn không biết rằng trước đây nó là một nhà hàng.
Công ty bảo vệ đã bắt đầu hình thành và sẽ khai trương vào tháng sau.
Hiện tại cô đang tuyển người để mở rộng kinh doanh, dù sao An Dao cũng mới tiếp xúc với ngành này, cô vẫn chưa hiểu nhiều điều, cô mong rằng Bàng Phi có thể giúp đỡ cô nhiều hơn.
Tất nhiên, ngay cả khi An Dao không nói thì Bàng Phi cũng sẽ hỗ trợ hết mình.
“Cái này dành cho cô này.”
“Cái gì vậy?”
An Dao tò mò mở ra, lập tức sửng sốt, sổ tay viết dày đặc đều liên quan đến phương diện bảo vệ.
Đây thực sự là những ghi chú mà Bàng Phi đã ghi lại khi anh còn làm việc ở Trung Thái.
Ngoài ra, vì anh không có ý định thành lập công ty ngay từ đầu.
Anh hiểu biết rất nhiều phương diện, nhưng bây giờ lại không có chỗ dùng, giờ vừa lúc đưa lại cho An Dao dùng.
Với những thứ này, nói không ngoa thì chính là dệt hoa trên gấm.
Có thể nói công ty bảo vệ này là công lao của Bàng Phi từ đầu đến cuối, An Dao chỉ cho anh một ngôi nhà và anh đưa nó vào hoạt động.
“Bàng Phi, trước đây em vốn không tốt, là em không quản lý tốt gia đình nhỏ của chúng ta, suýt nữa để nó bị hủy hoại trong tay mình.
Nhưng thật may, ông trời đã cho dm một cơ hội để bù đắp.
Đây, là hai chúng ta hợp lại dựng nên một cái nhà, để về sau chúng ta quản lý kinh doanh ở đây có được không? “
“Được.” Đương nhiên, Bàng Phi đã đợi giây phút này lâu lắm rồi.
An Dao quay người chạy lại bàn làm việc, lấy ra hai xấp tài liệu, đưa cho Bàng Phi một xấp tài liệu, đó là một hợp đồng cổ phần.
An Dao muốn đưa 30% cổ phần vào công ty mới đứng tên dưới danh nghĩa Bàng Phi!
“Không cần phải làm điều này, anh tin em mà.” Bàng Phi biết rằng An Dao đang dùng cách này để nói với anh rằng, anh là chồng của cô, anh có đủ tư cách và quyền được hưởng tất cả những điều này.
Thực ra, Bàng Phi không quan tâm đến những vật ngoài thân này, có thể ở cùng một chỗ với An Dao, anh đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
Không những vậy, An Dao còn chia 30% cổ phần cho Lâm Tĩnh Chi, còn mình nắm giữ 40% cổ phần.
Đối với nhà nước và tư nhân, 30% cổ phần này sẽ do Lâm Tĩnh Chi nắm giữ.
Nếu không có Lâm Tĩnh Chi, sẽ không có cô và Bàng Phi, sẽ không có tất cả mọi thứ ở hiện tại.
Người phụ nữ ấy không tranh giành hay cướp đoạt bất cứ thứ gì, luôn cho đi vô điều kiện, cái gì cũng không muốn, nhưng An Dao biết rằng chính mình không thể không đưa.
Nếu không, lương tâm của cô sẽ day dứt.
Bàng Phi không biết phải nói gì, nếu anh thực sự muốn nói điều gì đó, thì đó chính là “cảm ơn”.
Cảm ơn ông trời đã cho bọn họ cơ hội làm lành lại, cảm ơn An Dao tâm địa thiện lương, cũng cảm ơn Lâm Tĩnh Chi đã không tranh không giành, để ba người bọn họ có thể hòa thuận như bây giờ.
Buổi trưa ba người cùng nhau ăn cơm, Hạ Thụ kia ngồi cách đó không xa, thỉnh thoảng nhìn thoáng qua.
Bàng Phi cảm thấy cần thiết phải nhắc nhở An Dao: “Tên đó không an phận với Tĩnh Chi, anh nghĩ em nên đuổi cậu ta đi.”
“Công việc của người ta không hề bị ảnh hưởng, ngay cả khi nằm viện người ta vẫn làm việc, rất nghiêm túc và có trách nhiệm.
Anh nói xem, lý do gì mà em phải đuổi người ta đi chứ? Tâm tính của người đó không xấu, hơn nữa cậu ấy chỉ đang hành động theo trái tim mình, cậu ấy không làm gì sai cả.
“
Bàng Phi giống như một đứa trẻ: “Dù sao, anh thấy cậu ấy không vừa mắt.”
Lâm Tĩnh Chi và An Dao đều bị anh chọc cười, họ chưa bao giờ thấy Bàng Phi lại ấu trĩ như vậy.
Hạ Thụ thực sự không hiểu nổi, rõ ràng Bàng Phi và An Dao là vợ chồng mà Lâm Tĩnh Chi lại là người ngoài, tại sao cảnh ba người ngồi cùng nhau lại không hề phản cảm, ngược lại mang đến một cảm giác hài hòa.
Không thể nào, nhất định là mình nhìn lầm rồi, không người phụ nữ nào có thể dung túng cho chồng mình trong lòng giấu một người phụ nữ khác.
Sau bữa trưa, Hạ Thụ nhân cơ hội gặp An Dao: “Tổng giám đốc An, tôi có một vài câu hỏi cá nhân muốn hỏi chị.”
An Dao hào phóng nói: “Cậu hỏi đi.”
Mình chỉ mới tới đây vài ngày.
Theo lý thuyết không nên hỏi loại chủ đề liên quan đến việc tư nhân của lãnh đạo như thế này, nhưng trong lòng Hạ Thụ không thể chịu được trong lòng giấu diếm chuyện.
Không đem chuyện hỏi cho ra lẽ, thì mỗi ngày trôi qua đều không cảm thấy an ổn.
Hít sâu một hơi, Hạ Thụ hỏi: “Tổng giám đốc An, chị nhìn thấy chồng mình cùng những người phụ nữ khác nói cười vui vẻ, chị không thấy tức giận chút nào sao?”
“Cậu đang nói về Tĩnh Chi sao?” Vẻ mặt An Dao không có chút gợn sóng, giống như đang hỏi “Cậu ăn cơm chưa?” vậy.
Hạ Thụ gật đầu, trong lòng cảm thấy không ổn.
An Dao cười hỏi một câu làm cho nhị hòa thượng Hạ Thụ bối rối: “Tại sao tôi phải tức giận?”
Không đúng, trả lời như vậy, là có ý gì?
“Không phải… chị là phụ nữ, chị không cảm thấy ghen chút nào sao?” Hạ Thụ tiếp tục hỏi mà không chịu thua.
An Dao không còn vòng vo với cậu nữa: “Tôi hiểu ý cậu.
Điều cậu tò mò là tại sao tôi, với tư cách là vợ của Bàng Phi, có thể chịu đựng được sự mập mờ giữa anh ấy và Lâm Tĩnh Chi, nhưng tôi lại không ghen tuông gì cả và cũng không tức giận chút nào? Đó là bởi vì, tôi yêu Bàng Phi, tôi cũng yêu những gì anh ấy yêu.”
Ý gì chứ?
Yêu ai yêu cả đường đi sao?
Sao mà vậy được?
Đây là thời đại mới rồi, làm sao có người phụ nữ nào mà có thể rộng lượng như vậy?
“Hơn nữa tôi khuyên cậu, đừng lãng phí thời gian với Tĩnh Chi.” Những lời này An Dao nói ra từ góc độ của chính cô.
Dù là Lâm Tĩnh Chi từ chối hay là Bàng Phi cản trở, cô có thể cảm thấy trong lòng hai người đều quan tâm đến nhau, nhất định không thể buông tha cho nhau, nên cô chỉ có thể chấp nhận sự tồn tại của Lâm Tĩnh Chi.
Một khi đã như vậy, cô cũng có nghĩa vụ thay Lâm Tĩnh Chi tháo gỡ những trở ngại..