Cực Phẩm Rể Quý

Chương 191: Giành Được


Đọc truyện Cực Phẩm Rể Quý – Chương 191: Giành Được


Ở trong mắt người khác, một tháng bất bại chính là truyền thuyết thần thoại, nhưng chỉ người trong cuộc mới biết, vô địch là cảm giác cô đơn nhường nào.
Bây giờ gặp được đối thủ ngang tài ngang sức làm cho nhiệt huyết của Lý Trọng bùng phát mãnh liệt.
Trong mắt hai người lúc này chẳng có thắng thua, đánh bại thì có, chỉ làm sao để đánh bại đối phương.
“Ầm.” Ngay từ đầu hiệp hai đã bộc phát sức chiến đấu kinh người.

Trạng thái tinh thần đã đạt đến đỉnh điểm.
Sau hai hiệp hoa cả mắt mà hai người vẫn không phân thắng bại!
“Đáng sợ đáng sợ, vậy mà lại có người ngang tài ngang sức như vậy với Lý Trọng, thằng nhóc này thật giỏi!”
Những kẻ coi thường Bàng Phi lúc ban đầu lập tức sôi nổi thay đổi cái nhìn với anh, nhưng ai thua ai thắng vẫn chưa biết.
Tới hiệp thứ ba, Bàng Phi thay đổi sách lược.
“Không ổn!” Từ Hạ ở một bên nhìn đã phát hiện ra quyền pháp của Bàng Phi thay đổi nhưng Lý Trọng thì vẫn chưa nhận ra.

Bản thân ông ta lúc trước đã thua dưới pháp quyền này, tất nhiên là ấn tượng sâu sắc.
Cùng lúc đó thì Trịnh Thiên Thu cũng nhận ra sự thay đổi trong chiêu thức của Bàng Phi, lúc trước anh ta quan sát trận chiến giữa Bàng Phi và Sở Chi Điện, Từ Hạ, biết đây là tuyệt chiêu của Bàng Phi, chiêu này xuất ra thì không cần nghi ngờ gì nữa, sẽ thua: “Sợ là Lý Trọng sẽ thua mất.”
Hiệp thứ ba hai người vẫn hoà nhau, nhưng đến gần cuối hiệp ba, một chiêu của Bàng Phi sắc sảo vòng qua cánh tay của Lý Trọng đập thẳng vào ngực ông ta!
Lý Trọng liên tục lùi về phía sau, sắc mặt thay đổi nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường.
Nhìn qua thì một chiêu vừa rồi của Bàng Phi rất bình thường, thật ra là mạnh mẽ kinh người, cho nên lúc Bàng Phi ra đòn ông ta không mấy để tâm.

Ai ngờ một đòn đó thay đổi chiêu thức liên tục làm ông ta khó lòng phòng bị cho nên mới bị trúng đòn.
Cũng không phải Bàng Phi giảo hoạt cố ý chơi xấu mà là do ông ta quá khinh địch, thua cũng không trách ai được.
Nhưng mà chính những bước lùi nho nhỏ kia đã khiến đám đông bên dưới oà lên.
Lý Trọng liên tục bất bại trong một tháng, có vẻ như hôm nay phải viết lại chiến tích rồi.

Cuộc thi đấu vẫn chưa đến màn kết, bởi vì đây là thi đấu chung kết nên không giống với những trận khiêu chiến, chỉ cần đạt yêu cầu là có thể qua cửa.

Quy tắc của trận chung kết chính là hai bên có thể đấu tiếp, đến khi có một bên nhận thua mới thôi.
Nói cách khác, Lý Trọng vẫn có cơ hội chuyển bại thành thắng, Bàng Phi cũng chưa nhất định đã thắng đến cùng.
“Tiếp tục!” Máu trong người Lý Trọng đã hoàn toàn sục sôi, càng đánh càng hăng, cũng như Bàng Phi vậy.
Mỗi lần hai người so chiêu là một hồi quyết đấu xuất sắc đỉnh cao, không ít người tập võ đứng quan sát và học tập.

Hiếm khi thấy được một trận đấu tuyệt vời như vậy, hai người đều là cao thủ, có thể làm đối thủ nhục nhã một tí tẹo thôi cũng khiến bọn họ hưng phấn.
“Thằng nhóc này…” Lúc nãy Từ Hạ còn lo rằng Lý Trọng sẽ thua nhưng khi Bàng Phi ra đòn đánh kia, ông ta thấy Bàng Phi chưa dốc hết toàn lực, đánh ngã Lý Trọng xuống đài là chuyện hoàn toàn có thể.
Bản lĩnh của thằng nhóc này không nhỏ nhưng lại không bừa bãi không khoe khoang, tuổi còn nhỏ mà tâm tư kín đáo còn biết chừa mặt mũi cho người khác.

Từ Hạ cảm thấy rất hứng thú với Bàng Phi.
Mà bên kia Trịnh Thiên Thu cũng khó hiểu với cách làm của Bàng Phi.

Đây chính là trận đấu chung kết, một quyền kia đánh ngã Lý Trọng là anh ta thắng rồi, sao còn muốn nương tay?
Không hiểu nổi, đúng là không hiểu nổi.
Từng đôi mắt không chớp chăm chú nhìn lên võ đài, có người chẳng dám chớp mắt, sợ sẽ bỏ lỡ điều gì.
Hai người liên tục đấu mười mấy hiệp, trận chiến càng ngày càng kịch liệt.
Bàng Phi đã thăm dò Lý Trọng rất kỹ càng, cho dù có tái chiến thì khả năng hai người bất phân thắng bại cũng rất lớn, hơn nữa thời gian cũng tới rồi, thời điểm phản kích.
“Tiền bối, đắc tội rồi.” Bàng Phi thầm nói trong lòng, chiêu bình quyền thứ hai, bình bộ thanh vân…
“Ầm ầm ầm…”
Người đâu?

Lý Trọng kinh ngạc phát hiện tốc độ của Bàng Phi nhanh đến nổi ông ta không thể nắm bắt được.
Mà Bàng Phi lại ngây ngô đâm thủng không khí, tạo ra tiếng xoẹt bên tai.

Đến lúc muốn né thì không còn kịp nữa rồi nhưng Lý Trọng vẫn phản ứng theo bản năng.
Đến khi ông ta né được thì bên kia cũng có một quyền đánh tới nhưng đã chậm.

Hoá ra đòn thứ nhất là để che mắt, đây mới là đòn chân chính.
Quyền pháp này quá nhanh!
Nhanh đến mức không thể tưởng tượng được!
Chỉ trong mấy giây đồng hồ mà có thể thay đổi lợi hại như vậy.

Bả vai Lý Trọng ăn một quyền khiến thân thể ông ta lùi về sau, tuy không rớt xuống đài, ông vẫn còn cơ hội thi đấu nhưng trong lòng ông đã biết bản thân đã thua.
Lý Trọng ngừng suy nghĩ, ánh mắt nhìn Bàng Phi tăng thêm vài phần yêu thích.
Xưa nay thiếu niên xuất anh hùng, đáng tiếc thằng nhóc này còn nhỏ mà đã xuất ngũ.
Vô số câu hỏi trồi lên trong đầu Lý Trọng, tiếp đến là tuyên bố nhẹ nhàng, Lý Trọng biết bản thân không nên đứng trên đỉnh cao nữa nên bước xuống võ đài.
Người phụ trách hỏi Bàng Phi muốn khiêu chiến tiếp hay lấy ba mươi vạn tiền thưởng luôn?
Nếu tiếp tục khiêu chiến và thành công thì tiền thưởng sẽ tăng lên sáu mươi vạn.

Nếu có thể liên tục thắng một thắng thì tiền thưởng sẽ là năm mươi triệu nhân dân tệ.


Đây là một con số trên trời, số tiền này nhà họ Bàng và nhà họ An rất cần.
Bàng Phi do dự trong chốc lát rồi trực tiếp quyết định: “Đánh tiếp!”
Từ Hạ và Trịnh Thiên Thu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nếu nhân vật lợi hại như vậy đi rồi thì quả là đáng tiếc.
Trận đấu kết thúc thì Trịnh Thiên Thu cũng xoay người rời đi, trở lại cương vị của mình.
Từ Hạ cũng rời đi, chẳng biết là đi đâu.
Đến khi Bàng Phi xong việc rồi xuống đài tìm kiếm thì chẳng còn bóng dáng Từ Hạ nữa, nhưng vẫn còn Lý Trọng đang đợi anh.
“Tiền bối!” Bàng Phi khách khí chào hỏi Lý Trọng.

Ở trong lòng anh, vị thiên tài tác chiến này thật khiến người kinh nể, nguyên nhân khiến ông ta xuất ngũ được quân đội bảo mật nên Bàng Phi không hỏi.

Có thể gặp được một nhân vật truyền kỳ ở chỗ như thế này đã khiến anh vui mừng khôn xiết.
“Công phu của người trẻ tuổi thật lợi hại, tương lai sẽ rộng mở!” Lời không nhiều nhưng đều lộ ra vẻ khen ngợi với Bàng Phi.

Cho dù là thua cuộc, Lý Trọng cũng không để ý, đây chính phong phạm của đại tướng, không hổ là nhân vật truyền kỳ có thể thống lĩnh bộ đội tác chiến!
Bàng Phi không thèm giả bộ ngu ngơ để lừa người, có gì thì nói đó, ai cũng thông minh, cứ giấu giếm vậy chẳng có nghĩa lý gì: “Thật ra nếu tiền bối tăng tốc độ lên sẽ gây trở ngại với tiểu bối.”
“Ồ?” Lý Trọng không ngờ Bàng Phong sẽ nói như vậy, không biết là khiêm tốn hay lễ phép mà chỉ ra điểm mấu chốt để anh thắng ông ta.
Đối với sự bất kính của Bàng Phi, ông ta chẳng có tý phản cảm nào.

Ngược lại ông ta càng tò mò khi Bàng Phi nói là do tốc độ ông ta chậm nên mới bị thua.
Lý Trọng là một người yêu võ, chỉ cần nhắc đến những chuyện liên quan đến võ là có thể gợi lên hứng thú từ ông.
Mà Bàng Phi cũng biết điểm này nên mới dám nói trực tiếp như thế, nếu là người khác anh sẽ không có gan làm vậy.
Lần này chẳng những thành công kéo gần quan hệ với Lý Trọng mà còn khiến Lý Trọng tò mò.
Tiếp đó, Bàng Phi nói thẳng những phán đoán và cảm nhận của bản thân, hơn nữa không chút che giấu mà nói tới bình quyền đã đem lại chiến thắng cho anh với ông ta, có thể nói là chẳng giữ lại gì trước mặt Lý Trọng.
Anh làm như vậy là để Lý Trọng có thể cảm nhận được lòng nhiệt thành của mình, chuẩn bị cho sau này kéo ông ta vào bộ đội dã biên.
“Không ngờ tôi có cẩn thận mấy cũng sai sót, cuối cùng lại thua dưới bình quyền mà anh bạn nhỏ này tự nghĩ ra.


Bộ bình quyền này nhìn sơ qua thì chỉ thường thường nhưng lại xuất sắc ở chỗ thường thường này, ngỡ là thường thường nhưng lại ẩn giấu bí mật, khiến người ta khó lòng phòng bị!”
Bàng Phi cười khẽ không nói, nói nhiều sẽ sai, ở đây lưu lại một ấn tượng tốt là được.
Sau khi ra khỏi võ quán Tứ Hải, Cơ Như Tuyết và Ngạn Tiểu Diễm đã chờ hết kiên nhẫn, lập tức bắt lấy tay anh hỏi han.
“Tôi định sẽ ở lại tiếp tục khiêu chiến.” Bàng Phi nói.
Cơ Như Tuyết vốn chẳng để ý đến kết quả này, thắng thua sớm đã được đoán trước, điều cô ta muốn nghe chính là trong võ quán Tứ Hải có xảy ra chuyện thú vị nào không, Bàng Phi có đánh đối thủ đến nổi kêu cha gọi mẹ hay không linh tinh.
“Chỗ này là võ quán chính quy, không có mấy chuyện như cô nói đâu.”
Cơ Như Tuyết thất vọng toàn tập, nếu không có thì trong đó chẳng có gì vui, không vào cũng vậy.
Ngạn Tiểu Diễm thì chẳng để ý đến chuyện gì xảy ra trong võ quán, cậu chỉ quan tâm đến kết quả.

Bây giờ nghe Bàng Phi nói rằng anh thắng cuộc thi còn muốn tiếp tục khiêu chiến thì thấy Bàng Phi rất lợi hại.
Bây giờ nó muốn biết đến khi nào Bàng Phi mới chịu dạy cho nó?
“Cháu về luyện đá chân một tháng rồi nói.” Bàng Phi nói.
Ngạn Tiểu Diễm không hiểu, tập đá chân như trong sách giáo khoa ấy à?
“Tôi thấy anh chỉ muốn đùa giỡn tôi thôi.” Bệnh trẻ con của Ngạn Tiểu Diễm đột nhiên tái phát, trở mặt như cái bánh tráng, cũng chẳng coi Bàng Phi là sư phụ mà chỉ thẳng vào mặt, chất vấn anh.
Cơ Như Tuyết là người đầu tiên không vui, đánh vào ót cô một cái: “Hừ, thằng nhóc thúi này, dám nói chuyện với sư phụ mình như vậy sao, mau xin lỗi, nếu không bà đây lột quần áo ném ra đường cái.”
“Chị…” Ngạn Tiểu Diễm đã ăn đủ sự lợi hại của cô mợ nhỏ này, không thể chọc cũng không thể trốn, dù sao chuyện gì cũng theo tâm trạng của cô ta.
Xin lỗi thì xin lỗi nhưng nó vẫn không phục!
Bàng Phi cũng chẳng giải thích với cậu, chỉ nói: “Nếu cậu không muốn thì quan hệ sư đồ giữa chúng ta kết thúc, tôi không cưỡng ép gì cậu.”
Nói rồi xoay người rời đi.
Lần này thật sự khiến Ngạn Tiểu Diễm ngây ra, nếu kết thúc quan hệ sư đồ thật thì có hơi tiếc, dù gì mình vẫn chưa học được gì từ anh ta mà, không thể để mấy ngày gọi hai tiếng sư phụ uổng phí được.
“Luyện thì luyện, hừ!” Cậu nhóc cũng hầm hừ xoay người bỏ đi.
Cơ Như Tuyết nhanh chân đuổi theo, quấn lây Bàng Phi muốn anh luyện bình quyền cho mình.

Đột nhiên di động Bàng Phi vang lên….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.