Cực Phẩm Ở Rể

Chương 7


Bạn đang đọc Cực Phẩm Ở Rể – Chương 7


Chương 7: Tiền Khám Bệnh Giá Mười Triệu Tệ
“Hà Gia Vinh, cậu làm cái gì!” Trương Tuần hung dữ mà trừng mắt với Lâm Vũ một cái.
“Gia Vinh!”
Mẹ vợ cũng vội kéo anh lại.

Đừng nói mà là một quan chứ cấp huyện, cho dù chồng bà là một phó chức cấp tỉnh thì cũng không phải cùng một cấp bậc với Đặng Thành Bân, căn bản không đắc tội được.
“Ai yo, Hà lão đệ!”
Không ngờ Đặng Thành Bân nhìn thấy Lâm Vũ thì không tức giận mà lại còn vui mừng, vội tiến gần mà nói: “Trùng hợp quá, không ngờ lại gặp ở đây, mấy ngay nay tôi đang định chuẩn bị đi thăm cậu đây, lần trước thuốc cậu kê cho tôi, uống hai ngày tôi liền cảm thấy cả người đều không giống trước nữa.”
Đặng Thành Bân cười hì hì, giơ ngón cái với Lâm Vũ.
Toàn bộ người trong phòng bao đều kinh ngạc, mắt to trừng mắt lớn, không biết tên phế vật Hà Gia Vinh này từ lúc nào làm quen được cục trưởng cục vệ sinh, xem dáng vẻ hai người họ khá thân thiết.
“Nếu như Hà lão đệ ở đây rồi vậy thì phòng bao này tôi nhường lại cho Hà lão đệ đấy, mọi người tiếp tục ăn, tôi vì sự thất lễ lúc nãy mà tự phạt một ly, tạ lỗi với mọi người.” Đặng Thành Bân rót một ly rượu, nâng ly với mọi người, rồi uống cạn.
Sau đó anh ta vỗ vai Lâm Vũ, nói: “Hà lão đệ, lát nữa cậu đi tới phòng bao của chúng tôi uống đi, tôi vừa hay có chuyện muốn xin cậu giúp.”
“Được thôi, lát nữa tôi qua.”
Đặng Thành Bân nể mặt mình như vậy, Lâm Vũ tất nhiên không tiện từ chối.
Sau khi Đặng Thành Bân đi, vẻ mặt của tất cả mọi người trong phòng nhìn Lâm Vũ đều thay đổi lớn.

Đường đường là cục trưởng cục vệ sinh, lại “xin” anh giúp.
“Ai yo, em chồng, thì ra em quen cục trưởng của bọn anh à, sao không nói sớm với anh.”
Trương Tuần lập tức đổi thành một bộ mặt nịnh nọt, nâng ly rượu qua: “Lúc nãy là anh rể anh nói chuyện không có mức độ, em đừng để bụng, anh tự phạt một ly.”
Nói xong anh ta ngửa đầu uống cạn ly rượu.
“Cái đó, quý này cục bọn anh có ba suất nhân viên tiên tiến, cần Đặng cục định đoạt, em xem lát nữa em có thể giúp anh rể nói vài câu tốt không?”
Trương Tuần cong người, cười tươi.
“Tôi là người ngay cả học lực đại học cũng không có, e là không giúp được việc lớn như thế này cho anh rể.” Lâm Vũ chăm chú ăn thứ ăn, mí mắt cũng không ngẩng lên một cái.
Trương Tuần cười ngại ngùng một cái, nhất thời có chút không nói ra lời.
“Gia Vinh, con xem đều là người một nhà thì đừng nói lời khách sáo như vậy.

Lúc nãy là mợ không đúng, con nếu có thể giúp được việc này cho anh rể cháu, vậy thì cậu và mợ còn có chị con đều vô cùng cảm ơn cháu.” Mợ Giang Nhan cũng không còn bộ dáng chanh chua như lúc đầu, lấy lòng mà nói.

“Mẹ, mẹ nói, chuyện này con giúp hay là không giúp?” Lâm Vũ đột nhiên nghiêng đầu nói với Lý Tố Cầm một tiếng.
Lý Tố Cầm giật mình, cả bữa ăn bà đều kìm nén tâm tình, lúc này đột nhiên có một loại cảm giác mở mày nở mặt.
Thấy con rể để mình định đoạt, sắc mặt có chút tự hào, ưỡn thẳng người mà lườm mợ của Giang Nhan một cái, nói: “Dù sao là người một nhà.

Gia Vinh, con nếu có thể giúp thì giúp một tay đi, cậu mợ con cũng không phải là loại tiểu nhân vong ơn bội nghĩa.”
Câu nói cuối cùng của bà đặc biệt nhấn mạnh hơn, cậu mợ Giang Nhan cười xuề, không ho he.
Lâm Vũ liền đáp ứng chuyện này, lúc đứng dậy đi ra ngoài thì liếc Giang Nhan một cái, chỉ thấy cô vẫn là bộ dạng lạnh lùng, nhưng đầu mày chau chặt đã giãn ra không ít.
Lần này vẫn là lần đầu tiên sau gần hai năm kết hôn, tên chồng phế vật này của cô khiến cô nở mà nở mặt.
Sau khi lên lầu, Đặng Thành Bân đích thân ra đón Lâm Vũ.

Trong phòng bao đã ngồi đầy người.

Đặng Thành Bân trước tiên giới thiệu Lâm Vũ với người đàn ông trung niên ngồi ở giữa: “Hà huynh đệ, vị này là cục trưởng cục công an, Vệ cục, Vệ Công Huân.”
“Vệ cục, xin chào.” Lâm Vũ vội chào hỏi.
“Vệ cục, đây là tiểu thần y mà tôi đã nói với ông, Hà Gia Vinh.

Ngày đó nếu không phải là cậu ấy, cháu gái tôi đã mất mạng rồi.

Bệnh của ông cụ, tôi thấy hoàn toàn có thể để cậu ấy xem thử.” Đặng Thành Bân tiếp tục giới thiệu Lâm Vũ với Vệ Công Huân.
“Người trẻ tuổi này đúng là trẻ tuổi nhỉ.” Vệ Công Huân cười ha ha mà gật đầu với Lâm Vũ một cái, trong lòng không kìm được có chút thất vọng.

Đặng Thành Bân nói sẽ giới thiệu cho mình một thần y có chút thành tích trong lĩnh vực trung y, không ngờ là một tên nhóc vắt mũi chưa sạch.
“Vệ cục, ông đừng thấy Hà lão đệ còn trẻ, nhưng khám bệnh rất lợi hại.” Đặng Thành Bân cật lực giới thiệu Lâm Vũ với Vệ Công Huân.
“Vậy chàng trai trẻ, cậu xem cho tôi trước đi, xem tôi có bệnh gì?” Vệ Công Huân đưa cổ tay ra, cười tít mắt với Lâm Vũ, ánh mắt có tia áp bức.
“Đặng cục quá lời rồi, tôi chẳng qua chỉ là có chút nghiên cứu mà thôi.” Lâm Vũ dù miệng nói khiêm tốn, nhưng tay đã đặt lên mạch của Vệ Công Huân.
“Sức khỏe của Vệ cục rất tốt, không có bệnh gì nghiêm trọng cả, chỉ là huyết áp có chút cao, nhưng không đáng lo, chú ý uống ít rượu là được.” Lâm Vũ nói.
“Y thuật của chàng trai trẻ đúng là tốt nhỉ, sợ là người tuổi này như tôi, mười người thì phải có mười người huyết áp hơi cao nhỉ.” Vệ Công Huân cười ha ha, trong lời nói có sự mỉa mai.

“Ha ha ha…”
Đám người trong phòng bao cũng đều cười theo.
“Vệ cục dù không mắc bệnh, nhưng vợ ông có lẽ sức khỏe không được tốt lắm, thường xuất hiện chứng choáng váng chóng mặt, thắt lưng đùi ê ẩm, dù bây giờ đang là mùa hè, nhưng bà nhà cho dù mặc quần áo lông cũng sẽ không chảy một giọt mồ hôi.”
Lâm Vũ cũng không giận, tiếp tục nói.
“Sao cậu biết được?” Vệ Công Huân liền biến sắc, tiếng cười trong phòng bao cũng đột ngột dừng lại.
“Vợ ông là thể cực hàn, ở cùng với bà ấy trong thời gian dài, trên người ông cũng ít nhiều nhiễm một chút.” Lâm Vũ giải thích.
“Cậu có thể chữa?” Vệ Công Huân thanh âm có chút run rẩy.
Kết hôn ba mươi năm, ông ấy và vợ vẫn luôn vô cùng ân ái.

Từ năm trước chứng bệnh này của vợ bắt đầu xuất hiện, lòng ông đau như cắt, nhưng đi khám khắp nơi, uống rất nhiều thuốc, cũng không có cái thiện rõ ràng nào.
“Có thể, hơn nữa có thể chữa tận gốc, nhưng cần chút thời gian.” Lâm Vũ tự tin nói.
“Tiểu huynh đệ, cậu nếu có thể chữa khỏi bệnh này cho vợ tôi thì cậu chính là ân nhân của Vệ Công Huân tôi, tôi kính cậu một ly!” Nói rồi Vệ Công Huân nâng ly rượu uống cạn.
“Sao nào, Vệ cục, tôi nói không sai chứ, Hà huynh đệ là thần y đấy, bệnh của ông cụ để cậu ấy xem thử đi.” Đặng Thành Bân cũng có chút tự hào, người mà hắn giới thiệu chưa bao giờ tệ cả.
“Hà huynh đệ, ngày mai cậu có thời gian không? Tôi sai người, không, tôi đích thân tới đón cậu, mời cậu tới xem bệnh cho bố vợ tôi.” Vệ Công Huân cũng đổi xưng hô với Lâm Vũ thành Hà huynh đệ.

Lúc nãy Lâm Vũ thuận miệng liền nói ra bệnh của vợ ông ấy, quả thực đã khiến ông ấy khâm phục.
“Cụ nhà bị bệnh gì?” Lâm Vũ hỏi.
“Chứng bệnh lại rất đơn giản, chính là đau nửa đầu, mỗi lần bị đau thì cũng không quá nửa tiếng, nhưng chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi này mà cũng sắp mất nửa cái mạng.

Khám rất nhiều chuyên gia, đều không có tác dụng, thậm chí không đỡ hơn chút nào.”
Sắc mặt Vệ Công Huân nặng nề.

Ông sống hơn năm mươi năm rồi, chưa bao giờ gặp phải chứng đau đầu nghiêm trọng như vậy.
Đây cũng là lý do tối nay ông dùng bữa cùng Đặng Thành Bân, xem xem dùng quan hệ của ông ta thì có thể tìm được mấy bác sĩ chuyên gia chuyên nghiên cứu về phương diện này, nếu không chữa được nữa thì chỉ đành ra nước ngoài tìm bác sĩ rồi.
“Ngày mai tôi qua khám thử cho cụ nhà rồi lại nói vậy.” Chưa gặp được người bệnh, Lâm Vũ cũng không dám nói bừa.
“Hà huynh đệ, lần này cậu phát đạt rồi, cậu biết bố vợ của Vệ cục là ai không? Ông cụ Trịnh, Trịnh Gia Thành! Vì để chữa bệnh này cho ông cụ mà ra giá một mười triệu đấy!” Đặng Thành Bân vỗ vai Lâm Vũ, sự hưng phấn trong ngữ khí khó mà che đậy được.

Trịnh Gia Thành?
Trong lòng Lâm Vũ thầm kinh ngạc.

Trịnh Gia Thành là nhân vận phong vân của giới thương nhân thành phố Thanh Hải, là đầu tàu.

Nghe nói hơn nửa số tiệm 4S ở Thanh Hải đều là của ông ấy.
“Chỉ cần Hà huynh đệ có thể chữa khỏi bệnh này cho bố tôi, tiền không thành vấn đề.” Vệ Công Huân gật đầu cười nói.
Mười triệu đấy.

Lâm Vũ cảm thấy tất cả đều sáng rực lên.

Món tiền nợ tóc vàng cuối cùng có thể giải quyết rồi.
Lúc tiệc rượu kết thúc, Lâm Vũ nhắc chuyện của Trương Tuần với Đặng Thành Bân.

Đặng Thành Bân không nói nhiều lời, liền kéo Lâm Vũ xuống lầu, nói với Trương Tuần: “Cậu, ngày mai viết một tờ đơn xin nhân viêc tiên tiến, gửi tới phòng làm việc của tôi.”
“Cảm ơn cục trưởng, cảm ơn cục trưởng!”
Trương Tuần gật đầu cong người, cảm ơn rối rít.

Sau khi tiễn Đặng Thành Bân đi, lại đích thân tiễn cả nhà Lâm Vũ và Giang Nhan.

Cậu mợ Giang Nhan cũng thay đổi thành bộ mặt tươi cười, ra sức khen Lý Tố Cầm và Giang Kính Nhân tìm được một con rể tốt.
Chuyện tối nay đã vô cùng làm mãn nguyện lòng hư vinh của Lý Tố Cầm.

Bà chưa từng nghĩ đứa con rể bỏ đi này lại có ngày cũng có thể làm mình nở mặt như vậy.
“Gia Vinh, con vậy mà lại còn quen cục trưởng cục vệ sinh cơ đấy, lúc trước sao mẹ không biết chứ?” Lý Tố Cầm hưng phấn hỏi.
“Anh ta đi khám bệnh ở phòng khám thì quen.

Mới quen mấy ngày, lúc đó Giang Nhan cũng có mặt, con giúp anh ta một chuyện nhỏ, vì vậy gặp mặt mới khách khí như vậy.” Lâm Vũ cố ý kể đơn giản sự tình.
“À.” Lý Tố Cầm có chút thất vọng.

Vốn dĩ tưởng người con rể này có thể trèo cao nữa chứ, không ngờ cũng chỉ mới quen người ta mấy ngày.

Sáng ngày thứ hai, Vệ Công Huân đích thân tới đón Lâm Vũ.

Xe chạy hơn nửa tiếng, đến được khu người giàu cao cấp có tiếng của thành phố Thanh Hải.

Một căn biệt thự bốn tầng chiếm diện tích cực lớn, xung quanh đều là bãi cỏ, cây xanh, hồ bơi, giống như một trang viên nhỏ vậy.
Vệ Công Huân và Lâm Vũ sau khi lên lầu, cậu nhỏ của Vệ Công Huân, Trịnh Thế Phàm sớm đã tới, hơn nữa cũng đưa theo một người trẻ tuổi, nhìn có vẻ bằng tuổi với Lâm Vũ, trong tay xách một hòm thuốc đặc biệt màu đen xám, bên trên in mấy chữ lớn: Tế Thế Đường.
“Các hạ là Lăng An Tống Thị Tế Thế Đường sao?” Nhìn thấy ba chứ Tế Thế Đường, Lâm Vũ hơi kinh ngạc.

Giáo sư già trung y của anh lúc học đại học thường nhắc tới Tế Thế Đường này, vô cùng kính phục mến mộ, thậm chí tán dương nó là trụ cột để trung y vùng lên.
“Đúng vậy.” Thanh âm của người đàn ông trẻ tuổi có chút cao lãnh.

Là người xuất sắc nhất trong lớp trẻ của Tế Thế Đường, anh ta quả thực có tư cách cao lãnh.
“Hân hạnh, tôi tên là Lâm… Tôi tên là Hà Gia Vinh.” Lâm Vũ có chút hưng phấn, không ngờ lại gặp được người của Tế Thế Đường ở đây, vươn tay ra muốn bắt tay Tống Chính.
“Tống Chính.”
Người đàn ông trẻ tuổi chỉ lạnh lùng mà liếc Lâm Vũ một cái, không hề có ý định bắt tay.

Lâm Vũ chỉ đành ngại ngùng mà thu tay lại.
“Anh rể, hôm nay anh sao lại có thời gian qua đây, vị này là?” Trịnh Thế Phàm hỏi Vệ Công Huân.
“Vị này là thần y mà tôi mời tới khám bệnh cho bố, Hà thần y.” Vệ Công Huân cố ý đề cao Lâm Vũ.

Đối với thái độ ngạo mạn của Tống Chính, ông ấy ít nhiều có chút không thuận mắt.
“Ha ha, vậy thì không cần phiền phức nữa, nếu như đã có người của Tế Thế Đường ở đây, vậy thì không cần người khác nữa.” Trịnh Thế Phàm cũng không có ý xem thường Lâm Vũ, chỉ là có cao thủ của Tế Thế Đường ở đây thì người khác thật sự không nhất thiết phải nhúng tay vào.
“Quản gia, đưa cho tiểu huynh đệ này mười vạn xem như là tiền vất vả, không, nếu như đã là người mà anh rể giới thiệu tới vậy thì hai mươi vạn.” Trịnh Thế Phàm quay đầu dặn dò với quản gia.
“Thế Phàm, tôi thấy tạm thời không cần kết luận vội như vậy đâu.

Nếu như Hà lão đệ đã tới rồi, vậy thì để cậu ấy xem thử rồi lại nói.

Ngộ nhỡ vị thần y Thế Tế Đường này của cậu cũng bó tay thì sao?” Vệ Công Huân ngữ khí mơ hồ có chút không vui.
Thực ra ông ấy có chút lòng riêng, hy vọng Lâm Vũ có thể chữa khỏi bệnh cho bố vợ, như vậy ông ấy ở trước mặt bố vợ, thậm chí là cả gia đình cũng có chút nở mày nở mặt.
“Không cần phải vậy, bảo cậu ta đi đi, bệnh của Trịnh lão trước khi tới tôi đã tìm hiểu qua rồi, có thể nói là chắc tám chín phần rồi.” Tống Chính tự tin nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.