Cực Phẩm Nương Tử: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Chương 13: Yêu Quái Trong Loài Người Thanh Dương Quân [1]: Vua, Quân Vương


Bạn đang đọc Cực Phẩm Nương Tử: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu: Chương 13: Yêu Quái Trong Loài Người Thanh Dương Quân [1]: Vua, Quân Vương


“Thật không?” Giọng điệu của Thanh Dương bỗng cao lên, đầy ý chất vấn.
Hoa Vị Miên gật đầu liên tục, quân y Thanh Dương này hình như cũng có võ công, nếu đánh nhau nàng khẳng định chạy không được.
“Không sao, ta sẽ nói lại với hắn, trước tiên ngươi cứ tới đây giúp ta mài thuốc đi.” Thanh Dương vừa nói vừa vén lều vải lên, rồi sau đó dừng lại, xoay đầu nói với nàng: “Ngươi mới tới, mười thước xung quanh nơi này không ai dám tới gần, trong lều tương đối an toàn.”
Da đầu Hoa Vị Miên một trận tê dại, nhìn chung quanh, ngay trên cành cây cách nàng hai thước, hai con nhện hoa [2] đang sung sướng hưởng thụ ánh nắng mặt trời, mà ngay phía dưới là hai con chim chết, mí mắt đen kịt!

[2]: nhện hoa là mấy con nhện có sọc nhiều màu sắc, có độc. Ta cũng không chắc tên nó có phải nhện hoa không nữa @@
Đột nhiên cảm thấy trên cổ có con gì đó bò lên, lấy xuống mới phát hiện là một con kiến to gấp đôi hai con kiến cộng lại (Snow: kiểu so sánh gì thế này =”=)! Hoa Vị Miên sợ tới mức vội vàng xộc thẳng vào lều của Thanh Dương, nói: “Nhanh lên một chút, ta trúng độc rồi!”
Ánh mắt Thanh Dương cũng không thèm nâng lên, trực tiếp thu dọn đống dược liệu trên tay nói: “Độc tính của con kiến đen này không lớn, nhiều nhất là làm cho ngươi ngứa hai cái mà thôi.”
Thở hắt một hơi, Hoa Vị Miên có một loại vui mừng sống sót sau tai nạn, thừa dịp không chú ý liền trừng mắt liếc tên quái thai trước mặt, sau đó híp mắt dò xét chung quanh. Hắn nuôi nhiều độc vật như vậy, nơi này hẳn là có phấn tránh côn trùng chứ!
Bên cạnh lều có rất nhiều giá, mỗi cái đựng một thứ, mỗi một tầng chứa các dược liệu khác nhau, toàn bộ đều là dược liệu trân quý. Ở giữa có mấy cái bàn, bày biện vài chai thuốc, thuốc bột … vân vân, còn có một cái bếp lò nhỏ đang bốc khói, giống như đang nấu cái gì đó. Đối diện với mặt trước của lều còn bày một cái giường nhỏ và một cái ghế nằm, xem ra Thanh Dương đôi khi cũng nghỉ ngơi ở đây.
“Giúp ta nghiền nát chỗ thuốc này.” Thanh Dương chỉ vào cối xay thuốc trên mặt đất nói.
Vẻ mặt Hoa Vị Miên đau khổ, nàng sẽ không cần luân lạc tới đây làm cu li chứ? Đáng thương là trên người mình không có món độc dược nào, nếu không nhất định cho hắn ăn trước rồi nói sau!
Vừa oán thầm vừa đi đến bên ghế đẩu ngồi xuống, duỗi hai chân đạp lên cối, xay qua xay lại, chân đau kịch liệt lại không thể nói, thật là tự gây nghiệt không thể sống!
Mài thuốc tổng cộng mất nửa canh giờ, ba mươi phút đầu Thanh Dương đi thu đống dược liệu phơi khô, sau ba mươi phút hắn đem một cái ghế ngồi rồi bưng một chén Thiết Quan Âm ngồi đối diện với Hoa Vị Miên, mang theo một nụ cười như có như không, xem xét tư thế mài thuốc của nàng.

Hoa Vị Miên hận đến nghiến răng, một phen hất tung cối xay thuốc, đứng lên quát: “Ngươi nói, rốt cuộc muốn thế nào đây?!”
Thanh Dương vuốt ve ống tay áo, đặt chén trà xuống bên cạnh, sửa lại ánh mắt nhìn nàng, “Bây giờ không giả bộ nữa sao?”
“Thanh Dương quân, xin ngài thương xót, ta chính là muốn về nhà, không cản trợ việc của ngươi nữa!” Hoa Vị Miên nghiêm mặt.
Thanh Dương sửa lại tử sam, đứng lên nói: “Phỏng chừng lúc này hắn cũng mau tìm đến đây rồi, là đến bắt ngươi, ngươi tự mình đi ra ngoài chứ?”
“Ta còn có lựa chọn thứ ba sao?” Hoa Vị Miên cẩn thận hỏi, sau khi nhìn thấy Thanh Dương “lực bất tòng tâm” lắc đầu, nàng vỗ vỗ ngực, oai phong lẫm liệt nói: “Đi thì đi, ai sợ ai?!”
Trên thực tế, sau ba giây thấy chết không sờn, nhìn thấy Tông Chính Sở mặt không biểu tình xuất hiện, khí phách lúc trước nhất thời không còn một mống.

Đinh Tiểu Hà cúi đầu đứng ở một bên, vẻ mặt ủy khuất, trông điệu bộ khẳng định vừa bị giáo huấn rồi, Hoa Vị Miên liếc nhìn ấn tướng quân bên cạnh, hắn hẳn là chưa phát hiện ra. . . . . .
“Các ngươi đi ra ngoài đi.” Hắn ra lệnh cho Đinh Tiểu Hà và Thanh Dương.
Đinh Tiểu Hà trước khi đi còn ném cho nàng một ánh mắt căm giận, bất quá hiện tại đối với Hoa Vị Miên mà nói không có lực sát thương gì cả, bởi vì đại boss đang ở ngay trước mắt, sao còn để tâm đến những tên lính tôm tướng cua kia!
“Hắc hắc. . . . . . Thật ra thì ta đói bụng nên ra ngoài tìm đồ ăn. . . . . .”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.