Bạn đang đọc Cực Phẩm Nương Tử: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu: Chương 1: Không Nên Hỏi Ta Như Thế Nào Xuyên Qua
Điên! Một chữ: điên! Hai chữ: rất điên! Ba chữ: vô cùng điên!
Hoa Vị Miên lặng lẽ mở mắt, sờ sờ mông oán giận, cái mông tiêu chuẩn của cô nãi nãi vì xóc mà thành bốn cánh hoa rồi!
Nếu như không nhìn lầm, nàng hẳn là đang ngồi trên xe ngựa, còn là chiếc xe ngựa tồi tàn, trong xe còn có vài sinh vật giống nàng đang mở to hai mắt nhìn chằm chằm nàng. . . . . .Cổ trang! Cổ trang! Rõ ràng là cổ trang!
Hoa Vị Miên thực muốn chết. Mẹ kiếp, muốn ngửa mặt lên trời rống to, nàng không phải là ở nhà bật máy điều hòa ngủ một giấc ư, làm sao có thể đến địa phương quỷ quái này?!
“Xin hỏi . . . . . Các ngươi là đang đóng cos sao?” Hoa Vị Miên chọc chọc nữ tử bên cạnh.
Nữ tử mặt phấn run lên, ghét bỏ phủi phủi nơi nàng vừa chạm qua, nói: “Cái gì có chết hay không, đừng làm lão nương xúi quẩy!”
Hoa Vị Miên thật muốn cho nàng một cước, lại dám ghét bỏ nàng?! Nàng đi thi miss châu Á dù gì cũng là cuối bảng (giải nhất, giải nhì, giải ba . . . . cuối bảng!), tùy tiện cũng là người trong long phượng . . . . Trong lúc vô tình nhìn đến y phục của mình, được rồi, coi như lời lúc trước nàng chưa nói qua! Từ trên mặt lau xuống một nồi bụi, so với quặng than ở quê nàng còn đen hơn!
Hoa Vị Miên tĩnh tâm, từ trong theo rèm cửa sổ liếc ra bên ngoài một cái, rất tốt, vài tên lính quèn mặc giáp sắt theo sát hai bên xe ngựa giống như đề phòng cướp . . . . Phải không, nhận thua đi, nàng thật sự xuyên qua, xuyên qua . . . . . Mẹ ruột của ta a, xem cái tên ngươi đặt cho ta, ta đã sớm thấy điềm xấu rồi, ngươi xem ta bị cường bạo ép buộc đến cổ đại, ta không phải là ngủ nướng thôi sao . . . . .
(Vị Miên: chưa ngủ)
Nhận rõ sự thật, nàng lại nhìn nhìn vài người khác, trừ bỏ hai người trang điểm xinh đẹp bên cạnh, những người còn lại trang điểm giống như mèo. Dịch qua một chút, hỏi: “Chúng ta đang trên đường đi đâu a?”
Một tiểu cô nương bị nàng hỏi, nước mắt liền chảy ra, thút tha thút thít đáp: “Chúng ta là bị đưa đến quân doanh làm quân kỹ. . . . . ”
Mẹ nó, quân kỹ! Có thể hay không cho nàng một thân phận chấn động hơn! Để cho nàng ngủ đi, để cho nàng ngủ đi, ngủ thiếp trở về đi . . . . .
Nhưng sự tình thường thường sẽ không phát triển theo hướng ngươi muốn, đói bụng hoảng sợ, nàng nóng giận trợn to mắt, hỏi: “Chúng ta làm sao lại bị đưa tới làm quân kỹ?!”
Vài tiểu cô nương liếc mắt nhìn nhau một cái, đều rối rít khóc lên, ai cũng không chịu nói.
Trái lại nữ tử bên cạnh mới vừa nói nhịn không được: “Còn không phải là phạm tội bị đi đày.”
Lúc này, một tiểu cô nương khác cũng nói, “Chúng ta vốn đều là nha đầu nhà quan, quan gia phạm tội, chúng ta bị đi đày, có tư sắc ở lại trạm dịch làm quan kỹ, chúng ta liền bị . . . . . ”
“Hai chúng ta vốn là thanh lâu nữ tử, khách làng chơi chết, quan phủ vì truy cứu trách nhiệm, liền áp tải chúng ta tới.” Nữ tử vừa rồi nói: “Dù sao đều là hầu hạ nam nhân, ở đâu không phải là hầu hạ . . . . . ”
Tuy nói như vậy, nhưng trong mắt nàng vẫn là lóe lên quang mang sợ hãi, khiến cho Hoa Vị Miên cũng sợ run cả người, nam nhân hành quân đánh giặc, vài năm chưa thấy qua nữ nhân, số lượng ngàn vạn . . . . . Đi đến đó không phải trực tiếp bị chơi đùa đến chết sao?!
“Vậy ta cũng là nha đầu?” Hoa Vị Miên hỏi, điều kiện này nàng vẫn còn tương đối có khả năng tiếp nhận.
Nữ tử liếc nàng một cái, nói: “Không phải.”
Hoa Vị Miên khóe miệng co quắp, không nên nói cho nàng biết . . . . .