Đọc truyện Cực Phẩm Mỹ Nữ Bảo Tiêu – Chương 47: Người đứng sau lộ mặt
Edit: Sương Rồng, Vạn
– Ah, là Lý Tưởng à, ủa, kì quái, sao trong phòng tài vụ không có tên cậu nhỉ?
La Phi Ngư thấy khó hiểu nói.
– Có lẽ tiền lương cùng phúc lợi của tôi là Dương tổng trả riêng.
Lý Tưởng chớp hai mắt, thản nhiên nói.
– Thật giống như một tập đoàn lại có thể thành lập hai loại hệ thống tài vụ, thật đúng là quá kì quái.
La Phi Ngư cả người “oanh” run lên một chút, ngữ khí cũng thoáng run run, nói:
– Đúng, đúng là có chút kì quái.
Lý Tưởng nhìn thấy thần sắc La Phi Ngư thì khẳng định suy đoán của chính mình, bộ phận tài vụ này nhất định thành lập hai loại hệ thống tài vụ.
Một cái hệ thống dùng để che mắt Dương Tư Niệm, cùng với cổ đông của tập đoàn.
Cái hệ thống khác có liên quan đến bí mật cực lớn, cho nên sẽ là không để cho những người khác trong tập đoàn biết.
Hắn sở dĩ có cái suy đoán lớn mật này do La Phi Ngư giải thích về hướng đi của hai trăm triệu tài chính kia mơ hồ không rõ, trên sổ sách tài vụ không có ghi chép gì về nơi đến và hướng sử dụng.
Xuất hiện loại tình huống này thì chỉ có một cách giải thích, quyền nắm giữ tài chính lớn nhất trong tập đoàn Khải Lý không nằm trong tay Dương Tư Niệm mà là nằm trong tay một người khác.
– Rốt cuộc là ai? Là Thành Nam Phi sao?
La Phi Ngư ý thức được mình nói sai, hắng giọng một cái, nói:
– Lý Tưởng à, cậu không nên suy nghĩ nhiều, tài chính của tập đoàn hàng năm đều phải báo cáo lên ban giám đốc, cùng với đó, tập đoàn cũng sẽ uỷ thác bên thứ ba tiến hành kiểm tra bộ tài chính, nếu như tập đoàn có hai chế độ tài vụ thì như thế nào Dương tổng lại không biết, cậu nói có đúng hay không?
Tiềm thức hắn cho rằng Lý Tưởng là người của Dương Tư Niệm, nhất định là Dương Tư Niệm phái Lý Tưởng tới đây thăm dò hắn.
Tập đoàn thật sự có hai chế độ tài vụ, Dương Tư Niệm biết chỉ là mặt bên ngoài, còn chế độ tài vụ chân chính của tập đoàn chỉ có 3 người biết, có điều đây là cơ mật trong cơ mật, ngay cơ Dương Tư Niệm cũng không có tư cách để biết.
Lý Tưởng mỉm cười, La Phi Ngư càng giải thích thì càng chứng tỏ hắn suy đoán chính xác, chậm rãi phun ra một làn khói, cười nhạt một tiếng, nói:
– La tổng ông hiểu lầm rồi, tôi nói không phải là tập đoàn chúng ta mà là tập đoàn khác, ông nói xem việc này có kì quái không hả?
– Xác thực là có chút kì quái.
La Phi Ngư thở dài một hơi, tâm tình theo đó cũng thả lỏng xuống.
– La tổng, ông là chuyên gia tài chính, ông phân tích một chút, tập đoàn này tại sao phải thành lập hai chế độ tài vụ?
Lý Tưởng đột nhiên hỏi.
La Phi Ngư sửng sốt, lập tức cười nói:
– Có thể là ứng phó Cục thuế, ngươi cũng biết, có một vài công ty tập đoàn là có thể nộp thiếu thuế vì vậy liền làm hai loại sổ sách, một loại là sổ sách thật sự, một loại thì chỉ để ứng phó khi kiểm tra, cũng chẳng có gì là lạ.
– Tôi nói là hai loại hệ thống tài vụ chứ không phải là hai loại sổ sách, La tổng, hai chúng ta ông nói gà bà nói vịt mất rồi.
Lý Tưởng cười ha hả, thần sắc nhàn nhã như đi chơi.
La Phi Ngư sắc mặt chuyển biến xấu, sau một lúc, mới từ từ nói rằng:
– Vậy có thể là cái công ty tập đoàn đó đang dấu diếm việc gì đó, cậu cũng biết những vấn đề về tài chính có thể nói lên rất nhiều mối quan hệ, dựa theo lời cậu nói, thì tập đoàn thành lập hai hệ thống tài chính, mục đích chính là ẩn dấu chân tướng của tập đoàn.
– Vậy chân tướng sẽ là gì?
Lý Tưởng như tuỳ ý hỏi nhưng thật ra là hắn cố tình hỏi như vậy.
La Phi Ngư lắc đầu, nói:
– Tôi đây cũng không biết, ngại quá, tôi có cuộc họp bây giờ, cậu xem…
Hắn cũng không có nói thêm điều gì, nhưng ý rất rõ ràng, muốn Lý Tưởng nhanh rời đi.
– Ah, quấy rầy La tổng rồi.
Lý Tưởng gật đầu, dập tắt tàn thuốc, cười có chút thâm ý, liền rời khỏi phòng làm việc của La Phi Ngư.
La Phi Ngư chờ Lý Tưởng đi khỏi liền đem cửa phòng đóng lại, sau khi xác định không có ai nghe trộm liền lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
– Ừm, có chuyện gì?
Đầu bên kia truyên đến âm thanh âm trầm.
– Thành đổng, chuyện của chúng ta có khả năng bị bại lộ.
Cái trán La Phi Ngư không ngừng chảy ra mồ hội lạnh, ngữ khí có chút run run.
– Xảy ra chuyện gì?
Người nọ lạnh lùng hỏi.
La Phi Ngư nói:
– Vừa rồi, vệ sĩ riêng của Dương Tư Niệm có tới phòng làm việc của tôi, hỏi tôi một ít vấn đề kì quái, tôi nghĩ không biết có phải Dương tổng nhận thấy được điều gì đó hay không?
– Hỏi ngươi những vấn đề gì?
Người nọ hỏ tiếp.
La Phi Ngư nói tiếp:
– Hắn hỏi tôi, một cái tập đoàn, tại sao lại thành lập hai hệ thống tài chính, có phải muốn giấu diếm chân tướng gì hay không.
– Ngươi trả lời thế nào?
Người nọ ngữ khí cũng có vẻ khẩn trương, vội hỏi.
La Phi Ngư đáp lời:
– Tôi tất nhiên là hỏi một đằng trả lời một nẻo, đem trọng tâm câu chuyện chuyển qua vấn đề khác. Có điều, Thành tổng, tôi cảm thấy sự tình có chút không thích hợp, ngày hôm qua Dương tổng tìm tôi, hỏi tôi có chuyện gì xảy ra với hai trăm triệu tài chính, ngày hôm nay, vệ sĩ riêng của nàng lại chạy tới hỏi tôi, tập đoàn công ty tại sao phải thành lập hai hệ thống tài chính, có phải muốn giấu diếm chân tướng gì hay không.
– Ngươi không nên sợ, sự tình còn chưa đến bước này. Dương Tư Niệm nếu thật sự hoài nghi ngươi, lấy tính cách của nàng đã sớm cách chức ngươi, cùng với đó nàng sẽ thông báo chuyện này với ta.
Người nọ yên tĩnh phân tích, nói.
– Nhưng cho tới bây giờ, Dương Tư Niệm nửa điểm động tĩnh cũng không có, chỉ là phái một vệ sĩ riêng tới hỏi, điều đó cho thấy trong tay nàng không hề có chứng cứ, chỉ là do nàng suy đoán. Cho nên, ngươi không thể loạn lên, cũng không được sợ, lại càng không thể để lộ ra sơ hở cùng chân tướng.
– Dạ dạ, Thành đổng, ngài chừng nào thì về nước ạ?
La Phi Ngư cung kính hỏi thăm.
Người kia nói:
– Nhanh thôi, vệ sĩ riêng kia của Dương tổng, hắn tên là gì? Có điều tra qua lai lịch của hắn không?
La Phi Ngư nói:
– Hắn là Lý Tưởng, Lý 李 là mộc 木 tử 子, Tưởng 想 trong lý tưởng 理想, tôi cũng là lần đầu tiên thấy hắn, phỏng chừng hắn mới đi làm không lâu.
Người kia nói:
– Ừm, chuyện này tôi biết rồi, được rồi, không có chuyện gì tôi cúp máy, còn phải đi gặp một người quan trọng nữa, có việc gì có thể tuỳ thời gọi điện cho tôi.
– Vâng, Thành đổng.
La Phi Ngư nghe được người kia phân tích, lo lắng trong lòng cũng chậm rãi được giải trừ, xác thực là như thế, Dương Tư Niệm làm việc lôi lệ phong hành (sấm rền gió cuốn, ý là mạnh mẽ cương quyết), trong mắt không chứa nổi được hạt bụi, nếu như nàng biết tập đoàn có hai hệ thống tài vụ thì trước tiên sẽ tìm hắn xử lý.
Thế nhưng hiện tại Dương Tư Niệm lại không có chút động tĩnh gì, chỉ phái một vệ sĩ riêng đến tra xét, như thế nói lên Dương Tư Niệm mới chỉ hoài nghi hắn mà thôi chứ chưa có chứng cứ xác thực.
Chỉ cần không có chứng cớ, Dương Tư Niệm cũng không dám làm gì hắn.
Muốn hắn từ chức thì cũng cần ban giám đốc phê chuẩn mới được.
Ở một địa phương âm u, trong đêm tối, có một người thanh âm khàn khàn hỏi:
– Xảy ra chuyện gì.
Bên cạnh một người trung niên cung kính nói:
– Có khả năng Dương Tư Niệm đã hoài nghi.
– Ah, hoài nghi người của chúng ta, không thể lưu lại, bảo Sát Ma động thủ, ngày hôm nay phải diệt trừ nàng.
Thanh âm khàn khàn băng lãnh nói, trong giọng nói tràn ngập sát khí âm trầm.
– Vâng, ta đã hạ lệnh Sát Ma động thủ.
Người trung niên mấp máy miệng như có điều gì muốn nói.