Cực Phẩm Mỹ Nữ Bảo Tiêu

Chương 45: Sự khác biệt đồng âm giữa “làm” và “làm”


Đọc truyện Cực Phẩm Mỹ Nữ Bảo Tiêu – Chương 45: Sự khác biệt đồng âm giữa “làm” và “làm”

Edit: Vạn

“Lý Tưởng, em không biết anh là dạng người gì, vì sao ở trong nội tâm của anh có cô độc cùng cô đơn như vậy. Bắt đầu từ bây giờ, em sẽ ở bên cạnh anh, dù cho chỉ là hữu danh vô phận, làm nữ nhân lặng yên quan tâm anh, em cũng nguyện ý.”

Cô gái quật cường này từ khi Lý Tưởng phá cửa bước vào, đem nàng cứu thoát khỏi ma chưởng, lại mang lại cho nàng an toàn không gì sánh được, từ sau cái ôm ấm áp đó, trong tim của nàng không tự chủ được đã có bóng hình Lý Tưởng.

Có lẽ ở một khắc này nàng đã thật sự yêu mến Lý Tưởng.

Lý Tưởng đẩy cửa phòng làm việc của Lam Phàm (thư ký của Dương Tư Niệm, xuất hiện

Lam Phàm thật vất vả mới đem văn kiện tầng thấp nhất tìm ra, quay người ngẩng đầu liền thấy Lý Tưởng đang nhìn nàng, dọa cho nàng nhảy dựng lên, kinh hô hét “A” một tiếng rồi chỉ vào Lý Tưởng, run rẩy nói: “Anh đi đến sau lưng ta khi nào?”

“Vừa đến!” Lý Tưởng cười xấu xa nói, “Mỹ nữ, cô thật là gợi cảm a!”

Lam Phàm tức giận trợn trắng mắt nhìn Lý Tưởng, nói: “Anh tán gái đều là tán như vậy sao?”

“Ài, tôi là một người thuần khiết, cho nên không biết nói ngon nói ngọt mà tán gái, chỉ biết nói ra suy nghĩ từ trong tim.” Lý Tưởng biểu diễn rất đúng lúc, cực kỳ nghiêm túc nói, “Tôi cảm thấy cô rất là đẹp.”

“Tôi, tôi hoàn hảo vậy sao.” Lam Phàm thẹn thùng cúi đầu.


“Ở trong mắt tôi, cô không phải dùng mỹ nữ để hình dung nữa, mà quả thật chính là tiên nữ.” Lý Tưởng lần nữ xuất ra một viên đạn bọc đường.

“Cái này, lời tán thưởng này có chút cao quá rồi.” Lam Phàm càng thêm ngượng ngùng, sắc mặt ửng đỏ nói.

Lý Tưởng cười ha ha nói: “Tiên nữ, cô theo Dương tổng lâu nhất hả?”

Lam Phàm sững sờ một chút, ngạc nhiên gật đầu nói: “Đúng thế, Dương tổng tiến vào tập đoàn Khải Lý, tôi cũng làm thư ký của cô ấy luôn. Anh hỏi chuyện này làm gì? A, chẳng lẽ anh muốn theo đuổi Dương tổng?”

“Sặc, cô gái kia luôn lạnh như băng, bất cận nhân tình, giống như người trong thiên hạ đều thiếu tiền của nàng, bảo tôi theo đuổi nàng còn không bằng theo đuổi cô.” Lý Tưởng mỉm cười nói.

Lam Phàm cười khanh khách nói: “Được rồi, anh đừng có sáng sớm chạy đến phòng làm việc của tôi dỗ ngon dỗ ngọt, tôi không có bạn trai nhưng điều kiện chọn bạn trai của tôi rất cao đấy.”

Lời này cho Lý Tưởng rất nhiều ám chỉ, thứ nhất, tôi không có bạn trai, thứ hai, tôi hiện nay đang suy nghĩ kiếm một người bạn trai, thứ ba, điều kiện chọn bạn trai của tôi rất cao nhưng cũng phải xem là ai, nếu gặp người tôi thích, điều kiện có thể giảm một chút.

Lý Tưởng tới gần một bước, cười nói: “Người đẹp, tối nay có rảnh không?”

“Làm sao?” Lam Phàm có chút ngượng ngùng.

Có đôi khi ngôn ngữ Trung Quốc bác đại tinh thâm, nói ví dụ như, cái câu ‘làm sao’ (干嘛 – kiền ma), đọc âm điệu thứ nhất , nghĩa là ‘làm tình’, đọc âm điệu thứ tư là “làm việc gì”. Lúc nãy thanh âm của Lam Phàm tương đối nhẹ, nên vốn nên đọc theo âm điệu thứ tư lại đọc thành âm điệu thứ nhất ‘làm tình’.

(Vạn: chỗ này ngu dốt, làm bừa, đại khái các thím có hay đọc convert sắc nặng thì có chữ ‘kiền’, chính là khi xxx hay được nói tới đó)

Chỉ một thoáng, làm cho Lý Tưởng lạc vào không gian mơ tưởng vô tận, ngượng ngùng nói: “Như vậy có chút phát triển nhanh quá.”

“Cái gì phát triển nhanh quá?” Lam Phàm kỳ quái nhìn Lý Tưởng.

“Chính là, chính là muốn làm, thì cũng nên ăn bữa cơm, đi xem bộ phim, bồi dưỡng một chút tình cảm, sau đó lại tìm khách sạn năm sao, đến phòng tổng thống, như thế mới tương đối có tình ý chứ.” Lý Tưởng ngượng ngùng nói, “Đương nhiên dã chiến cũng có thể, trong xe thì tương đối điên cuồng rồi, có điều tôi cũng có thể chấp nhận.”

“Đi chết đi.” Lam Phàm trực tiếp đem cặp văn kiện trong tay ném ra, nàng nếu như còn không biết ý tứ ‘làm’ trong lời Lý Tưởng cùng ‘làm’ trong lời nàng vừa mới nói thì quá ngu ngốc rồi.

Lý Tưởng đầu hơi nghiêng tránh cặp văn kiện bay tới sau đó tay phải đưa ra bắt lấy cặp văn kiện đang muốn rơi xuống đất, cười haha nói: “Người đẹp à, ném đồ vật lung tung là không tốt đâu.”

“Biến.” Lam Phàm vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, gặp phải Lý Tưởng đùa giỡn như thế, trong lòng nàng nổi lên lửa giận lớn, nhưng là lần này tới lần khác phát tác không được, càng đáng giận là trong nội tâm nàng dĩ nhiên lại có chút kích thích, kích động nhỏ.

Trời ạ, chẳng lẽ mình sa đọa như vậy sao?


“Dương rổng đang trong phòng làm việc chờ anh, anh nếu như còn không đi, lát nữa Dương tổng đi ra sẽ xé xác anh đấy.” Lam Phàm cuối cùng đành bất đắc dĩ nhắc nhở Lý Tưởng.

“Được rồi, tôi đi gặp Dương tổng trước vậy.” Lý Tưởng nghĩ, hóa ra có chút hiểu lầm, cần phải làm sáng tỏ một chút mới được, liền bày ra bộ dáng tươi cười, kêu “Người đẹp…”

“Làm sao?” Lam Phàm tức giận trợn trắng mắt nhìn Lý Tưởng, hừ nói.

“Không phải muốn ‘làm’.” Lý Tưởng cố ý đem ‘làm sao’ đọc thành âm điệu thứ nhất ‘làm tình’, lộ ra vẻ mặt tươi cười sáng lạng, “Buổi tối tôi thật sự là muốn hẹn cô đi ăn cơm, không phải ‘làm’, tôi rất thuần khiết.”

“Lý Tưởng…” Lam Phàm bỗng nhiên rất ôn nhu nhìn Lý Tưởng, ngón tay ngoắc ngoắc, bộ dáng cực kỳ quyến rũ.

“Người đẹp, có nhu cầu gì cứ nói.” Lý Tưởng rất sảng khoái nói.

“Anh qua đây.” Lam Phàm càng phát ra dáng tươi cười quyến rũ động lòng người, ngay cả trong mắt cũng hàm chứa một loại khát vọng mãnh liệt.

“Đây cũng nhanh quá đi, đang là ban ngày nữa chứ.” Lý Tưởng cảm nhận mình là một người có định lực rất mạnh, có điều lúc này hắn lại nghĩ, đối với một cô gái, nhất là một cô gái xinh đẹp thì không nên có cái định lực gì đó, cả người tiến lên trước vài bước, mỉm cười nói, “Người đẹp, ta tới đây, chúng ta bây giờ ‘làm’ sao?”

“Làm cái đầu anh.” Lam Phàm đột nhiên nổi bão, cầm lấy một văn kiện khác nện vào người Lý Tưởng.

“Ha ha…” Lý Tưởng động tác mau lẹ, hơi nghiêng người một cái tránh khỏi Lam Phàm, sau đó rời khỏi phòng làm việc của nàng.

Gõ cửa tiến vào, Lý Tưởng thấy Dương Tư Niệm ngồi trên ghế salon, trên bàn có một tách cafe nóng hổi, đang xoa huyệt Thái Dương, dáng vẻ rất mệt mỏi.

Thiết Thủ cũng có ở trong phòng.


Hắn thấy Lý Tưởng đi vào, chỉ chỉ Dương Tư Niệm làm ra động tác bảo đừng làm ồn.

“Thiết Thủ, anh đi làm việc đi, tôi có chuyện thương lượng với Lý Tưởng.” Dương Tư Niệm không có ngủ, nghe được tiếng động liền biết Lý Tưởng đã đi vào.

Mở mắt ra, nàng nói với Thiết Thủ: “Vụ án này đối với tập đoàn chúng ta rất quan trọng, anh phải làm cho tốt biết không?”

“Được, Dương tổng.” Thiết Thủ gật đầu nói.

Lý Tưởng lấy ra chìa khóa xe, ném trả lại cho Thiết Thủ, cười nói: “Cảm ơn nhé.”

“Không cần khách khí.” Thiết Thủ tiện tay tiếp được chìa khóa, lại cười nói, “Đều là làm việc cho Dương tổng, hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau là nên làm.”

Hướng Lý Tưởng cười lần nữa, liền rời khỏi phòng làm việc của Dương Tư Niệm.

“Dương tổng, cô tìm tôi hả.” Lý Tưởng ngồi xuống.

Dương Tư Niệm “Ừ” nói, từ phía dưới bàn lấy ra cái gạt tàn, lãnh đạm nói: “Ở trong văn phòng của tôi không ai dám hút thuốc, có điều đối với anh tôi có thể đặc biệt nhân nhượng.”

“Tốt a.” Lý Tưởng không khách khí rút ra điếu thuốc hút, sau thở ra một hơi khói, thản nhiên nói, “Có phải Hùng Bách Đào có hồi đáp không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.