Đọc truyện Cực Phẩm Mỹ Nữ Bảo Tiêu – Chương 30: Một vị ngự tỷ hoàn mỹ
Lý Tưởng gọi điện thoại cho Dương Tư Niệm, nói hắn đã đến tập đoàn Khải Lý.
Dương Tư Niệm bảo Lý Tưởng cứ đi lên trước, nàng trước mắt đang họp hội nghị trọng yếu, sau đó sẽ gặp mặt hắn.
Lý Tưởng nhún nhún vai, một mình đi lên.
Đi đến tầng 36, quầy lễ tân của tập đoàn Khải Lý, Lý Tưởng nhất thời hai mắt tỏa sáng.
Trước quầy lễ tân là một nữ nhân tầm 25, 26 tuổi, cười lên rất ngọt ngào, thái độ nhiệt tình.
Đẹp, tuyệt đối là một đại mỹ nhân!
Một mái tóc dài màu đỏ buộc ở sau ót, dây cột tóc viền tơ màu hồng phấn, kết thành một nơ con bướm. Dưới làn gió thổi giống như một con bướm
chân chính, tại phía sau đầu đại mỹ nhân nhẹ nhàng nhảy múa.
Khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, hoàn toàn không có tóc che lấp chút nào. Làn da như phấn, thổi là sẽ bay mất. Chỉ là trang điểm nhẹ, lông mày lá liễu dài, hơi cuốn lấy làn mi, một đôi mắt đẹp làm người khác hít thở
không thông, hai cánh môi anh đào kiều diễm ướt át như cánh hoa hồng, đủ để mê mẩn điên đảo thần hồn của bất kỳ một nam nhân nào.
Dịu dàng như nước, lại gợi cảm quyến rũ. Buông thả bên dưới, nhưng lại có một sự tiết chế nhất định.
Trên thân mặc trang phục OL (trang phục công sở), bao lấy vóc dáng ma
quỷ của nàng. Trước ngực đằng đằng sát khí, mỗi phút đều muốn thoát khỏi áo sơ mi trắng, muốn đâm thủng áo ra. Bắp đùi thon dài lộ ra một chút
trắng sáng.
Dù là ngồi như vậy, cũng đem vóc người nàng biểu hiện ra hoàn mỹ tuyệt luân.
Ngự tỷ, một vị ngự tỷ hoàn mỹ!
Tập đoàn Khải Lý không hổ danh là đại tập đoàn, ngay cả tiểu thư tiếp tân mà cũng xinh đẹp động lòng người, hại nước hại dân.
“Hi, người đẹp, ngươi khỏe.” Lý Tưởng đi qua đó, trên mặt nở nụ cười xán lạn.
“Xin chào, tiên sinh.” Người đẹp kia lộ ra vẻ mặt tươi cười tiêu chuẩn, nhiệt tình nói, “Ta có thể giúp gì được ngươi?”
“Ta tới là tìm Dương tổng.” Lý Tưởng tạm thời không muốn đi, ngược lại
Dương Tư Niệm đang tổ chức họp, không có nhanh gặp hắn được, không bằng
ngồi xuống cùng người đẹp này nói chuyện nhân sinh, tâm sự Lý Tưởng.
“Dương tổng đang họp, xin hỏi ngươi và Dương tổng có hẹn trước không?” Người đẹp kia vẫn như cũ lễ phép hỏi thăm.
“Có, nàng bảo ta qua đây trước.” Lý Tưởng ngồi ở đối diện người đẹp, mỉm cười nói.
“Vậy được, làm phiền tiên sinh chờ một chút, ta xác nhận một chút đã.”
Người đẹp tiếp tân bấm một mã số, tựa hồ cùng người nào đó xác định lại, sau đó cúp điện thoại, vẫn như cũ mỉm cười nói, “Đúng là không sai,
Dương tổng hôm nay đích thật muốn gặp một người.”
“Người đẹp, xưng hô như thế nào?” Lý Tưởng trực tiếp hỏi.
Người đẹp tiếp tân sửng sốt, sau vẫn như cũ khách khí nói: “Ta gọi Lưu Nhã.”
“Ah, ta là Lý Tưởng, lý là mộc tử lý (cây mận), tưởng là tưởng pháp (suy nghĩ).” Lý Tưởng tự giới thiệu mình.
Lưu Nhã cười, nói: “Thật là có tên Lý Tưởng.”
“Haha, người đẹp chê cười rồi, ta xem ngươi tuy cố giả bộ vui cười,
nhưng hai đầu lông mày trên khuôn mặt hiện lên u sầu, tựa hồ có chuyện
phiền lòng.” Lý Tưởng ánh mắt thật độc, liếc mắt nhìn ra Lưu Nhã tuy
rằng mặt mỉm cười, nhưng trong tươi cười mang theo miễn cưỡng, thần sắc
cũng đau thương.
Lưu Nhã ngẩn ra, ngược lại không nghĩ tới ánh mắt Lý Tưởng độc đáo như
vậy, ngay cả nàng tâm tình không tốt đều nhìn ra, miễn cưỡng cười nói:
“Ta và bạn trai chia tay, bị hắn đuổi đi, hiện tại không biết nghỉ ngơi ở đâu.”
“Ài, bạn trai ngươi thật là không có ánh mắt a!” Lý Tưởng lắc đầu, bộ
dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói, “Nữ nhân xinh đẹp như vậy,
hắn làm sao lại chia tay chứ.”
“Hắn gia cảnh tương đối khá, cả nhà đều làm buôn bán, rất có tiền.” Lưu
Nhã nói đến bạn trai cũ, sắc mặt phi thường đau thương, nói, “Nhưng là
gia cảnh của ta bình thường, cha mẹ đều là cán bộ bình thường của đơn
vị, không cách nào so sánh với hắn được, cho tới nay mẹ hắn đều cực lực
phản đối hai người chúng ta đến với nhau, sắp xếp rất nhiều nữ hài cho
hắn thân cận, cuối cùng, hắn xem trúng một cô bé, một cước đem ta đá
văng đi.”
Lý Tưởng nói: “Ta cảm thấy ngươi hẳn là nên vui vẻ, không nên đau thương làm gì, rất đơn giản, nam nhân tốt trong thiên hạ nhiều lắm, hà tất cứ
treo cổ trên một thân cây đâu. Ngươi rời khỏi hắn khỏi hắn, là may mắn
của ngươi, là bất hạnh cho hắn, cho nên không cần ưu thương, tương lai
trước mắt, nam nhân tốt đều đang chờ ngươi đấy.
“Phốc” Lưu Nhã nhịn không được bật cười, đau thương trong mắt giảm đi
rất nhiều, nhưng lập tức lại than thở: “Này hơn một tháng qua, ta đều ở
tạm trong phòng của bạn, thành phố Giang Châu là thành phố lớn quốc tế,
giá phòng quá đắt, ta một nhân viên tiếp tân, lấy không ra được nhiều
tiền như vậy.”
“Tìm nơi ở, quá đơn giản.” Lý Tưởng cầm bút lên, trên trang giấy viết số điện thoại cùng địa chỉ biệt thự của mình đưa cho Lưu Nhã, nói, “Chỗ
của ta khá lớn, cũng có mấy cô gái thuê ở, vẫn còn dư mấy gian phòng,
ngươi nếu không chê đi đến chỗ của ta đi, nơi này có số điện thoại cùng
địa chỉ nhà của ta, tới thì ở luôn.”
“Thật sao?” Lưu Nhã kinh ngạc đến ngây người, tiềm thức cho rằng Lý
Tưởng là người lừa đảo, là có mưu đồ khác, nhưng mà nhìn khuôn mặt Lý
Tưởng đầy chân thành, không có chút điểm giả dối, không khỏi hoài nghi
phán đoán của mình, nói khẽ: “Thế nhưng ta không có nhiều tiền trả tiền
thuê phòng.”
“Tiền thuê phòng là việc nhỏ, ngươi xem rồi quyết định.” Lý Tưởng hào sảng nói.
“Cảm ơn.” Lưu Nhã trong lòng vẫn có điều lo lắng cùng nghi hoặc, có điều nàng trước tiên có thể đi xem một chút, thích hợp thì vào ở, không
thích hợp thì thôi không thuê, nàng cũng không tổn thất gì.
“Xin chào, xin hỏi ngươi có phải Lý Tưởng tiên sinh không?” phía sau Lý Tưởng đột nhiên truyền tới một giọng nữ.
Lý Tưởng vừa quay đầu lại liền thấy phía sau mình đứng một thanh xuân nữ tử mặc quần áo thời thượng, tuy rằng không kinh diễm động nhân như Lưu
Nhã, nhưng cũng là lộ ra nét thanh tú thanh thuần của mỹ nữ Giang Nam.
“Đúng vậy, người đẹp xưng hô thế nào?” Dáng tươi cười trên mặt Lý Tưởng thủy chung không dứt.
“Xin chào, ta gọi Lam Phàm, là thư ký của Dương tổng.” Lam Phàm cười nói.
“Ah, ngươi khỏe, Dương tổng họp xong rồi sao?” Lý Tưởng hỏi.
Lam Phàm nói: “Dương tổng vẫn còn đang họp, có thể còn một chút thời
gian nữa, nàng sợ ngươi không biết đường cho nên để cho ta xuống đây đón ngươi.”
“Được rồi, chúng ta cùng đi lên.” Lý Tưởng nói với Lưu Nhã, “Gọi cho ta, ngươi nhất định sẽ không thất vọng đâu.”
“Được, cảm tạ.” Lưu Nhã thấy Lam Phàm ở đây, không tiện nói thêm cái gì, nhếch miệng mỉm cười, nói lời cảm ơn.
Lam Phàm mang theo Lý Tưởng đi thang máy tư nhân lên tầng 36 cao ốc Khải Lý, đây là nơi làm việc của cao tầng tập đoàn Khải Lý, Dương Tư Niệm
phòng làm việc nằm ở chỗ này.
Tiến vào phòng làm việc của Lam Phàm, Lam Phàm mời Lý Tưởng ngồi xuống,
sau đó lấy ra một tờ giấy đặt ở trước mặt Lý Tưởng, mỉm cười nói: “Dựa
theo quy định của công ty, mỗi công nhân viên vào công ty đều phải điền
một bảng thông tin.”
“Được!” Lý Tưởng tiếp nhận tờ bảng kia, liếc mắt nhìn xem, vài cái lẻ tẻ thì điền hơn phân nữa, nhưng đến phương diện sở thích cùng sở trường
lại trở nên ngây ngốc.
Sở thích, hắn sở thích đa dạng, súng ống, kỹ xảo ám sát, cầm thi thư họa, hắn đều rất thích.
Nói đến sở trường, hắn càng không biết điền thế nào. Chẳng lẽ lại viết
ngụy trang, cầm binh đánh trận, phá xe tăng, bắn đạn pháo…, đừng nói
không ai tin tưởng, cho dù có người tin, ai dám mời hắn làm việc đây.