Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 12: Sơ kiến Giang Tử Ngang


Đọc truyện Cực Phẩm Khí Phụ – Chương 12: Sơ kiến Giang Tử Ngang

Ta vốn không cần thay quần áo, hiện ta đang mặc một bộ quần áo màu lam rất đẹp. Nhưng nghĩ tới màu trắng, ta muốn dùng thân phận Nguyệt Quang tiên tử xuất hiện. Một màu lam, một màu trắng, ta đều thích. Vậy Mộ Dung Ý Vân màu lam, Nguyệt Quang tiên tử màu trắng, về sau cứ như vậy đi. 

Ta mặc quần áo xong, một thân bạch y phiêu hốt thoát tục, thực đẹp a, liền lập tức cùng Phượng cô nương đi ra đường cái. Ta không có kính mắt, xung quanh đều nhìn mờ mờ, thực là buồn bực chết đi. 

“Phượng cô nương, có ngân lượng không?” Ta muốn mua cái gì đó, nhưng trong túi không có tiền. 

“Sư… tỷ tỷ yên tâm, ta có.” Nàng chính là suýt lỡ miệng kêu sư bá. 

Đi qua một cửa tiệm binh khí, ta tính mua một thanh kiếm. Chẳng phải giang hồ luôn nói Nguyệt Quang tiên tử dùng kiếm sao, bây giờ tay không tấc sắt thì làm sao… Đương nhiên kiếm này chỉ cầm cho có dáng như mấy nữ hiệp trong phim cổ trang thôi, Phượng Vũ kiếm chả phải luôn cài trên tóc của ta sao. 

Ta vừa cầm đến một thanh đoản kiếm, tay của ta đã bị ai đó cầm lấy. Ta ngẩng đầu, thấy một mỹ nam tử đang nhìn ta. Quả là mỹ nam tử a, mày như kiếm, mắt như đao, song mục xuất thần, mũi cao răng trắng môi hồng, nước da còn muốn trắng hơn cả nữ nhi. Ta không tự chủ nghĩ đến ngôi sao điện ảnh Hàn Quốc cũng chỉ đẹp trai đến thế là cùng. Nhưng hắn lại rất lạnh lùng, mặt hắn như đóng băng, lạnh lùng nhìn ta. Ta thấy hắn như vậy, rất không thích nói: “Ngươi là ai? Không bỏ tay ra? Không biết lễ phép sao?” 

Người cổ đại chẳng phải có nhiều quy củ sao, lần đầu tiên cảm giác mấy cái quy củ này có điểm tốt. Người nọ lạnh như băng nói: “Ngươi không xứng.” Cái gì? Nói ta không xứng? 

Ta bực mình giật tay cầm kiếm về, nói: “Có ý tứ gì? Là ngươi không xứng, chứ không phải ta!” (e hèm, đoạn này chị Vân văng tục, xin phép cắt bớt câu chửi của chị ấy =.=!!) 

Phượng Thanh Hà đi tới cười nói: “Thì ra là Giang đại hiệp.” Nàng nói xong liền kéo kéo tay áo ta như ra hiệu. 

“Đại cái gì chứ, trông không khác gì con tôm luộc.” Người này vừa nhìn thực không vừa mắt a. 


Họ Giang cười lạnh: “Quả là nữ nhân có ý tứ.” 

“Thiên Kiếm sơn trang Giang đại hiệp, sư bá chính là một nữ tử yếu đuối, ngươi cùng nàng so đo làm gì?” Cái gì? Thiên Kiếm sơn trang? Chả phải là cái tên… bệnh thần kinh? Phượng tiểu cô nương là nhắc ta mà ta cứ ngu ngơ bây giờ mới biết. 

Giang Tử Ngang cười lạnh, lại là cười lạnh. “Ngươi chính là Nguyệt Quang tiên tử Vân cô nương?” Bệnh thần kinh quả nhiên là bệnh thần kinh, biết còn cố hỏi. 

“Đúng thế, Thiên Kiếm trang chủ, có ý gì với ta?” Ta cũng cãi lại. 

“Nghe nói tiên tử đã cứu vị hôn thê của ta, Giang mỗ tự mình đa tạ.” Cứu cái gì mà cứu, không phải chính là ta sao. 

Ta cười cười, cao thấp đánh giá hắn, châm chọc nói: “Không dám, Mộ Dung cô nương quả là đẹp tựa thiên tiên, tự nhiên sao lại gả cho ngươi. A a a…” Hắn chính là mỹ nam nổi danh trên giang hồ, lại bị ta nói như vậy… ha ha. 

“Chẳng lẽ… ngươi cho rằng ta không xứng với Mộ Dung cô nương?” 

“Không biết, các hạ tự suy ngẫm đi, Thanh Hà… đi.” 

Giang Tử Ngang đi tới, nói: “Tiên tử, có hứng thú đến tệ trang làm khách không? Tiên tử đã cứu phu nhân của ta, ta rất muốn báo đáp ân này, thỉnh tiên tử đến uống ly rượu hỉ.” Xú mỹ, ta sẽ không gả cho ngươi. 

“Thực xin lỗi, Nguyệt Quang không có phúc phận đó.” Ta cười nói: “Ta nói thật, ngươi không xứng với Mộ Dung cô nương.” 

“Tiên tử mở miệng là nói ta không xứng, có nguyên nhân gì đặc biệt sao?” 

Gả cho tên này, ta sợ sẽ bị hắn lườm chết. Giang Tử Ngang tỏ vẻ nghi ngờ hỏi: “Mộ Dung cô nương chẳng lẽ quá tốt?” Ta kém cỏi vậy sao? Đừng đả kích ta. 

“Tự mình xem, ta không biết. Thanh Hà… đi thôi, đừng cùng hắn vô nghĩa.” Ta đối với tên này thực không phải phản cảm bình thường. Mục Hàn cũng là khối băng đó, nhưng hắn đâu có đáng ghét như tên này? 

Cũng tại bệnh thần kinh chen vào, ta cuối cùng không mua được kiếm, bệnh thần kinh đáng chết, sao chổi a, nếu không có giá trị lợi dụng, bổn tiểu thư giết hắn. (Hoa: á á… thực dụng quá @[email protected]) 

Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta trở lại khách điếm, vốn là không nghĩ trở về. Nhưng cảm thấy có thể thu thập được tin tức.

Vừa rồi bệnh thần kinh vô ý gặp ta, sao lại trùng hợp vậy chứ? Phải mau trở về. 


Phượng tiểu cô nương lôi kéo ta, nhảy vào từ cửa sổ. Ta nói cho Phượng tiểu muội, mấy ngày hôm trước cùng mấy cao thủ so chiêu, bị trọng thương, cho nên không thể dùng khinh công. Ta chính là sư tỷ của đệ bát cao thủ trong giang hồ, Nguyệt Quang tiên tử nha, nếu không biết khinh công thì thành trò cười gì? 

Ta liền đổi ngay quần áo, trên mặt trát đầy phấn, cố ý vẽ thật nhiều điểm đen, lại đeo kính mắt vào. Thực sự xin lỗi quốc gia, xin lỗi nhân dân, cáo lỗi toàn thế giới. Với dung mạo này không dọa chết bệnh thần kinh mới lạ. 

Phượng tiểu cô nương nhìn thấy ta như thế, lén nuốt nước bọt, lắp bắp kinh hãi nói: “Sư bá, người thực là một mỹ nhân, vì sao phải giả trang xấu xí như vậy?” Sao có thể nói cho nàng ta biết rằng ta không có kính thì liền không nhìn rõ vật trong ba thước. Nếu vừa rồi không phải đứng nói chuyện rất gần thì chắc cũng không nhìn thấy mặt của bệnh thần kinh lại mỹ mạo như vậy và cũng lạnh như vậy! 

Ta cười cười. “Chẳng lẽ thực phải gả cho tên họ Giang chết tiệt? Ngươi xem hắn như vậy, rất là phản cảm với ta nha.” 

“Nhị tiểu thư, đại tiểu thư đến.” Ngoài cửa có một thanh âm làm ta không thích. 

Ta hướng tiểu cô nương khẽ gật đầu nói: “Thỉnh nàng tiến vào.” Hừ, họ Giang, ta phải dọa ngươi chết khiếp. 

“Ý Vân…” Một tiếng thân thiết ân cần hỏi thăm, đương nhiên là mỹ nữ tỷ tỷ Nhược Nhan. Nếu nàng không phải ác tâm, ta còn muốn hảo hảo đối tốt với nàng. 

Ta đứng lên, cười nói: “Tỷ tỷ.” Nói xong thân thiết nắm tay nàng. 

“Tẩu phu nhân hữu lễ.” Ta bực mình, sao lại chào như vậy chứ? Chính là Y Dục Thành vừa chào ta. 

Y Lạc Lạc khinh thường liếc mắt một cái, lại nói: “Mộ Dung cô nương hảo.” Ta cùng nàng có cừu oán sao? Vì sao nàng không để cho ta một chút mặt mũi? 

Phượng tiểu muội cũng chú ý tới, thần sắc lại càng kinh ngạc nói: “Nguyên lai là đệ nhị mỹ nhân Y Lạc Lạc cô nương, tại hạ Bách Hiểu đường Phượng Thanh Hà.” 


Y Lạc Lạc cười cười. “Phượng cô nương, Lạc Lạc xin chào.” Mặt liền biến đổi rất nhanh. Ta đảo mắt, Giang Tử Ngang đâu? Hắn phải chăng cho rằng ta không xứng, không xứng để hắn phải tự thân đến đón? 

“Khụ… tỷ… bệnh thần… Giang… đại ca đâu?” Thiếu chút nữa lỡ miệng. 

Y Dục Thành nói: “Giang đại ca có việc bên người, tại hạ Y Dục Thành thay hắn đến nghênh đón tẩu phu nhân.” Có việc? Hắn có việc phải chăng là trên đường trêu ghẹo mỹ nữ? Cái rắm, dám xem thường ta. 

Khóe miệng ta khẽ nhếch, châm chọc một chút nói: “Phải không? Y thuật cao minh, võ công thiên hạ đệ lục, thần y Y Dục Thành đến đón tiếp ta, mặt mũi ta thực lớn a.” 

Đương nhiên tỷ tỷ cũng nghe ra ta có điểm quái dị, nói: “Ý Vân, sao ngươi lại nói như vậy?” 

Lạc Lạc khinh thường liếc mắt một cái: “Ngươi đang tính cái gì?” Hãn, ta cùng nàng rốt cuộc có ân oán gì? 

“Lạc Lạc.” Y Dục Thành trầm quát. 

“Ta nghe nói Y Lạc Lạc là võ lâm đệ nhị mỹ nữ, nhưng lại thua kém sư bá của ta — Nguyệt Quang tiên tử.” Phượng tiểu cô nương châm chọc nói rồi còn liếc xéo nàng ta. Mọi người không rõ vì sao lại đột nhiên chọc đến Nguyệt Quang tiên tử, chỉ có ta biết. 

Ta cũng cười nói: “Đúng nha, Nguyệt Quang tiên tử là tuyệt sắc giai nhân, khuynh quốc khuynh thành, ôn nhu hiền tuệ, thông minh tuyệt đỉnh, tri thư đáp lễ…” (tự sướng trầm trọng >.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.