Đọc truyện Cực Phẩm Khí Phụ – Chương 110: Sự thật 1
Tuy đã tháng mười một nhưng trong cốc vẫn thập phần tuyệt đẹp không có một chút biểu hiện của mùa đông. Ta hứng lên bèn kéo Hàn ra ngoài tản bộ, tay của ta nắm chặt tay hắn, một khắc cũng không buông. Có lẽ ta buông ra thì không còn cơ hội nắm lại, đó là dự cảm của ta.
Đầu óc ta đã loạn lên, căn bản không biết phải làm sao. Ta sớm tính toán phải nói thế nào, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra. Ta không thể nói ta đến từ tương lai, không phải là Mộ Dung nhị tiểu thư, nếu nói ra, Hàn có thể cho rằng ta đã bị điên, vì muốn cùng hắn ở một chỗ mà bịa đặt này nọ. Nếu không nói, chẳng lẽ trơ mắt nhìn hắn rời ta mà đi sao? Trong lòng ta rất loạn, đầu óc trở nên hồ đồ. Trải qua gần nửa năm hạnh phúc bên hắn như vậy, hiện nếu rời khỏi hắn, ta không biết mình sẽ biến thành cái dạng gì nữa.
Ta hít sâu một hơi, nhìn hắn, ôm eo hắn, ngẩng đầu khẽ nói: “Chàng có biết hiện giờ ta bao nhiêu tuổi không?” Ta nghĩ hắn đối với vần đề này đã biết, chỉ là không muốn nói nhiều. Ai chẳng biết nhị tiểu thư Mộ Dung gia hiện tại mới mười bảy tuổi, mà ta lại hô hào mình hai mươi bốn tuổi. Tựa như năm trước, ta nói mình hai mươi ba tuổi, sau này lại phát hiện ta là nhị tiểu thư Mộ Dung gia, nha đầu mười bảy tuổi. Người trong giang hồ đối với tuổi của ta thập phần nghi ngờ, đến bây giờ cũng không có giải thích. Ta cũng không biết phải giải thích thế nào, bảo trì trầm mặc đối mặt với thực tế.
Hắn nhẹ lắc đầu, con ngươi ngăm đen đầy nhu tình nhìn ta.
“Kì thực…” Ta cắn răng nói: “Chàng đừng cho rằng ta vì muốn củng cố địa vị giang hồ mà nói dối, kì thực ta đã hai mươi bốn tuổi, không phải là mười bảy tuổi, ta đã sống trên đời được hai mươi bốn năm.”
Ánh mắt hắn lóe lên một tia nghi hoặc: “Mộ Dung nhị tiểu thư năm nay mười bảy tuổi, ai ai cũng biết.” Ta chính là nói về vấn đề này.
Ta thở dài. “Ta kể cho chàng một thần thoại…. ở một ngàn năm sau, thế giới đã thay đổi rất nhiều, nam nữ bình đẳng, công nghệ tân tiến… ở trong một gia đình trung lưu, có một tiểu thư, bốn tuổi mất mẫu thân, năm tuổi có kế mẫu, sáu tuổi kế mẫu sinh ra một muội muội…”
“Nhưng nàng tính tình cương liệt đanh đá, vì hoàn thành nhiệm vụ mà sư phụ giao phó, nàng đã đi vượt thời gian một ngàn năm quay về thời điểm này, giả mạo người khác, hơn nữa còn không ngờ rằng, ở đây nàng đã gặp ý trung nhân…”
“Chàng nói xem, chuyện này có thật hay không?”
“Cô nương kia chính là nàng?” Hắn dừng lại hỏi, rất thông minh đã hiểu được vấn đề, chỉ là, ánh mắt hắn tựa như trở nên thâm trầm.
“Đúng vậy.” Ta đột nhiên cười. “Thực buồn cười phải không? Trên đời còn có người tin tưởng loại chuyện này?” Ta không biết hắn có tin hay không, cho dù là tin hay không, nếu về sau biết chân tướng, không chừng bảo ta nói dối.
Hàn thản nhiên cười. “Cho nên nàng mới ngỗ nghịch, hoàn toàn không xem cha ra gì? Cho nên nàng không để mắt tất thảy quy củ, cho nên nàng trở thành sư tỷ của Bách Hiểu Sinh?” Đúng vậy, hắn có tin không?
Ta nghiêm túc nói: “Uh, lão già đó căn bản không phải cha của ta, không cần khách khí. Về phần ta lớn mật như vậy… cũng là vì tính khí của ta từ bé đã thế.” Thực sự đã lâu lắm rồi ta không có biểu tình nghiêm túc nên có cảm giác cơ mặt hơi mỏi: “Ta vốn tưởng rằng sớm muộn phải trở về thế giới của mình, nhưng không nghĩ được rằng từ nay sẽ mãi mãi ở lại đây.” Càng không ngờ rằng yêu Hàn.
Hắn nhìn ta thật sâu, thật lâu sau, hắn đột nhiên nói: “Nếu ta không đoán sai, cầm tiền bối khuê danh Giang Thu Nhan.” Ách, nói cái gì, tự dưng đổi chủ đề là sao? Mà sao hắn biết được việc này… khoan… cái gì… Giang…
“A… Giang…” Ta kinh ngạc đến không ngậm miệng được.
“Tiểu Giang mà bọn hắn thường nhắc tới, hẳn là Giang Tử Ngang.” Ông trời, trái đất chẳng lẽ bé vậy sao?
Thấy ta kinh ngạc, hắn thản nhiên nói: “Năm đó phu thê Giang gia mất không lâu, Mộ Dung phu nhân Giang Thu Nhan cũng mất tích, sau đó đứa con ba tuổi cũng mất tích.” Hắn nói điều này làm gì.
Ta thực ngây thơ, luôn tin rằng mình biết nhiều, không ngờ hắn còn biết những việc mà ta không biết.
Hắn giữ chặt bả vai ta, trầm thấp nói: “Vô luận nàng là ai, đều là thê tử của ta, là nữ nhân Độc Cô Hàn ta yêu nhất.” Ta sớm muộn cũng bị hắn dọa chết, cuối cùng hắn biết được bao nhiêu.
Ta nghi hoặc nói: “Thật vậy chăng?”
Hắn không trả lời, cúi đầu hôn ta, thừa dịp ta không chú ý, đầu lưỡi bá đạo tấn công. Ta đã không kịp hô hấp, đầu óc loạn lên, chân cũng vô lực ngã thẳng vào người hắn.
Đột nhiên, tay hắn dùng chút lực, cả người ta bị hắn ôm lấy, tiếp theo bị hắn bế vào phòng….
“Làm gì?” Thấy hắn như vậy, ta vội la toáng lên.
Hắn chỉ cười.
“Này, chàng làm gì?”
“Ách, y phục này rất đắt, sao lại xé rách?”
“Ai nha, mấy tên quái nhân kia nhất định cười chết ta.”
“Ta yêu nàng, bất luận nàng là ai.” Ách, không rõ.
“Có ý gì?” Ta chưa kịp nói tiếp thì miệng đã bị bịt kín.
(Lời tác giả: tỉnh lượng 3000 từ, hai anh chị làm gì thì tự tưởng tượng/ Lời editor: Tác giả thật là phiền phức.)
Mệt quá, ta muốn ngủ. Gần đây ta có bệnh sao, chỉ muốn ngủ, một ngày ta ngủ đến mười tám tiếng, còn những giờ kia… ăn cơm, đi wc, ách… thân mật…
Ta rất muốn ngủ, ai đó lại không muốn cho ta ngủ. Có lẽ là ta rất giống gấu bông đi, nên ai đó cứ thích ôm ta mà ngủ. Ta bực mình kháng nghị. “Chàng làm gì?”
Hàn hôn vào trán ta. “Ôm nàng một cái.”
“Vì sao hai ngày này chàng rất ít nói chuyện?”
“Nàng sẽ sớm biết.”
“Biết?” Nói còn chưa xong, lại biến thành tiếng hét. “A, làm gì?” Hắn đã thay đổi tư thế khiến ta hơi mất thăng bằng.
Ta êm đềm cảm nhận nhiệt độ cơ thể hắn. “Được ôm thật ấm, nếu thời tiết lạnh chàng ôm ta nhiều một chút.”
“Nhất định.”
“Không bằng chúng ta thực sự bái bốn tên gia hỏa kia làm sư phụ, ở ẩn chốn này được không? Tuy bọn hắn điên khùng, nhưng cũng rất tốt với chúng ta.” Kì thực sống cùng bọn hắn cũng rất thú vị.
“Có thể.” Ta còn chưa kịp hưng phấn thì hắn lại bổ thêm một câu: “Nếu ta còn sống về hãy nói.”
“Chàng đi đâu?” Ta sợ hãi kêu.
“Ta tin Giang Thu Nhan biết rõ chuyện hai mươi mốt năm trước.” Chẳng lẽ hắn chưa biết sao?
“Vậy chàng muốn gì?” Ta khẩn trương. “Chàng rốt cuộc muốn gì, chẳng lẽ muốn bỏ ta đi tìm tiểu sư muội.” Ta giả vờ tức giận, hi vọng hắn bỏ ý định.
Hàn ôm chặt ta. “Ba tháng trước, ta nhận được bồ câu đưa tin của Tật Phong.”
“Sao ta không biết?” Ta cũng dùng bồ câu đưa tin với Bách Hiểu đường thôi.
Ta nhớ lại, ba tháng trước, chúng ta đang du ngoạn ở một tiểu trấn, một buổi sáng, hắn đột nhiên trở nên là lạ, ngồi ở trong phòng không nói một câu, một mình uống rượu.
Hắn rất hiếm khi uống rượu, vì sao đột nhiên uống nhiều như vậy. Ta nhớ khi đó hắn ngồi liền nửa ngày, ánh mắt rất lạ. Sau đó, bộ dáng lại rất thống khổ, hôm đó làm ta rất sợ.
“Hàn, chàng là tốt nhất, đi miếu hội với ta đi, rất khó được chứng kiến nha.” Ngày đó có miếu hội, lấy tính tình trẻ con như ta, liệu có thể bỏ qua không?
Tiếp tục uống rược, không để ý tới ta.
“Tướng công, thê tử của chàng thực nhàm chán.”
Biểu tình cực độ không kiên nhẫn, đặt mạnh ly rượu xuống bàn, tỏ vẻ không hài lòng.
“Hàn, mang ta ra ngoài được không?” Ta tựa vào cánh tay hắn cọ xát.
“Tự đi.” Hắn lạnh như băng nói ra hai chữ.
Ta quệt miệng, “Này, đi với ta đi mà.” Ta không muốn để hắn uống nữa, vì thế…
Ta giật lấy ly rượu trên tay hắn, ngẩng đầu uống một hơi hết sạch, sau đó thở thở đem ly rượu để lại trên bán.
Hắn quay đầu nhìn ta, ta nhịn không được liền run một chút. Toàn thân hắn lạnh như băng, ánh mắt tựa hồ kết một tầng băng sương, lạnh lẽo nói: “Cút — ra — ngoài.” Hắn trước giờ không bao giờ như vậy, cho dù là giận ta, cũng sẽ nói chuyện với ta. Đặc biệt sau này có da thịt chi thân, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nổi nóng với ta. Ta thật không hiểu rốt cuộc hắn ăn nhầm cái gì, buổi tối còn tốt, vì sao ta có cảm giác vừa mới một chút liền biến thành như vậy?
“Ta rốt cuộc đã làm gì ngươi?” Tuy trong lòng thực sợ hãi, nhưng ta tin hắn sẽ không thương tổn ta, nhịn không được rống to với hắn.
“Ta không muốn gặp lại ngươi.” Thanh âm lãnh khốc của hắn vang lên bên tai ta, ta đau một chút. Thật lạnh a, có phải mùa đông đến rồi hay không? Cho dù là mùa đông, phương nam cũng sẽ không lạnh như vậy đi?
“Ta….”
“Cút.” Ta quả thực chưa kịp nói chuyện đã bị hắn đánh gảy. Ở cùng hắn một thời gian dài, chỉ có việc của tiểu sư muội là hắn đối với ta tức giận như vậy. Ta thực sự không rõ, rốt cuộc ta đã làm gì chọc giận hắn. (BL: Haizz, làm bộ không biết, có ngốc cũng hiểu.)
Hắn càng tức giận hơn, lãnh khốc nói: “Ta không muốn tiếp tục thấy ngươi.” Mỗi một từ đều là cắn răng mà nói, tựa hồ ta là kẻ địch của hắn. Trong nháy mắt, ủy khuất cùng nước mắt trào dâng, ta rốt cuộc không nhịn được, xoay người chạy đi.
Sau đó ta chạy lên núi, bất hạnh lạc đường. Hơn nữa, trời tối rồi lại đổ trận mưa lớn, kết quả bị ngất giữa đường. Khi ta tỉnh lại, Hàn cẩn thận chiếu cố bên ta, nhuyễn ngôn cầu xin ta tha thứ. Ta vì vậy mà nửa tháng không nói chuyện với hắn. Thẳng đến một ngày, chúng ta ngủ ở ngoài trời, gặp phải sói hoang công kích, hắn không để ý đến bản thân bảo hộ ta, kết quả bị thương, ta mới tha thứ cho hắn. Nhưng ta hỏi vì sao lúc trước đối xử như vậy với ta, hắn đều từ chối trả lời. Ban đầu hắn trầm mặc, sau lại bảo ta đừng hỏi, sau nữa lại trực tiếp đổ trụ miệng ta. Trải qua lần đó, về sau hắn đối với ta rất tốt, Việc hắn không hiểu vì sao nổi nóng cũng bị ta quên đi. Nhớ kỹ lại, trước đó hắn nói cái gì? Đúng rồi, hắn nói ngày đó hắn nhận được bồ câu đưa thư, có lẽ nào…
……….
Ta ôm oán giận nói: “Ngày đó không hiểu vì sao chàng giận dữ với ta, ta còn chưa hỏi đâu, chàng vì sao lại như vậy?”
“Nàng rất nhanh sẽ biết.” Đáng ghét, vì sao vẫn muốn giấu ta?
“Chẳng lẽ không nói cho ta nghe được sao?”
“Được.”
“Vậy nói.”
“Ta có thể nói cho nàng một câu… Ta yêu nàng.”
Ta cười cười. “Lừa người.”
Có lẽ cảm thấy cứ bị ta hỏi thì không thể trả lời, hắn lại bổn cũ soạn lại, dùng miệng khóa miệng của ta lại. Kết quả lại bị hắn ăn sạch.
……
Lại một đêm triền miên qua đi.
Sáng sớm, tiếng chim hót líu lo.
Ta vẫn còn muốn ngủ, trên giường thực êm ái.
Hắn đột nhiên kéo ta dậy. “Vân nhi, đứng lên, ta mang nàng đi gặp Giang tiền bối.”
Ta dựa vào lòng hắn, động cũng không động. “Không đi, ta muốn ngủ.”
“Đừng nháo, bà ấy muốn nói cho nàng nhiều việc.” Việc gì? Nàng biết chẳng lẽ ta không biết.
Ta làm nũng kháng nghị: “Ta có nháo đâu, ta thực sự rất mệt, ngươi vừa làm gì chẳng lẽ đã quên.”
Hắn trìu mếm ôm ta lên, hôn ta thật sâu. “Có phải ta làm đau nàng?”
Ta miễn cưỡng nói: “Đương nhiên.”
“Gặp Giang tiền bối rồi nói.”
Kì thực, ta có chút hiểu, nhưng hi vọng không phải sự thực, hi vọng điều này không đến.
“Được rồi.” Ta thở dài, chỉ còn trông vào ý trời.
Mặc quần áo xong, hắn ôm ta ra ngoài. Mới vừa đi vài bước, ta mân môi, nói với Độc Cô Hàn, “Ta có thể một mình đi gặp nàng trước hay không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì vừa rồi nàng đối với ta thực kích động, ta muốn cùng nàng nói về chuyện của mỹ nữ tỷ tỷ, vấn đề của nữ nhân, ngươi không tiện nghe.” Lấy cớ thật tốt.
Hắn gật đầu, “Đi thôi.”
Ta đi vào phòng của ác bà nương, thấy nàng đã tỉnh lại, bà lão nhân kia cũng không biết đi đâu. Nhìn xem thời gian mới biết được ta cùng Độc Cô Hàn đã trốn trong phòng thật lâu, không biết bọn hắn lại có cái ý tưởng loạn bát nháo gì. Chính là…. bốn bọn hắn “bắt buộc” chúng ta bái đường, trở thành phu nhân danh chính ngôn thuận, xem bọn hắn còn có thể nói gì.
Giang Thu Nhan ngồi trên giường, ánh mắt trống rỗng, không rõ đang nghĩ cái gì. Nhưng nét mặt tựa như thống khổ?
“Giang tiền bối?” Ta thử gọi nàng. Lấy thân phận của ta không chừng phải gọi nàng là “Mẹ cả”.
Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Ngươi rốt cuộc là ai? Nghiệt chủng kia không thể hai mươi bốn tuổi.” Ta đương nhiên không phải.
Ta há hốc mồm, nàng ta lại hỏi: “Sao ngươi biết ta họ Giang.”
Ta thở dài. “Năm đó đại mỹ nhân Giang Thu Nhan phong hoa tuyệt đại, nổi tiếng giang hồ, hơn nữa tiền bối cùng với Nhược Nhan tỷ thực giống nhau.” Ta sớm đã phát hiện ra, chẳng qua là không dám thừa nhận.
Nàng kích động chạy lại lắm chặt tay ta. “Ngươi biết Nhược Nhan?” Đương nhiên.
“Đúng, chúng ta là… tỷ muội.”
“Tỷ muội… Ngươi là nghiệt chủng năm đó.” Nàng nhìn chằm chằm ta, ánh mắt mang đậm tia thù hận.
Ta lắc đầu. “Không phải.”