Đọc truyện Cực Phẩm Khí Phi – Chương 3: Túy Hương lâu
Muốn nắm giữ cuộc sống của chính mình, đầu tiên, phải có đầy đủ vốn, để có thể kiếm được vốn thì trước hết phải hiểu rõ giá cả thị trường ở nơi này.
“Tiểu. . . . . . Công tử, chúng ta cứ ra ngoài như vậy, nếu như lão gia phát hiện thì nhất định sẽ bị trừng phạt .” Tinh nhi đuổi theo phía sau, vừa chạy chậm vừa lo lắng nói.
“Yên tâm, trong thời gian này, chúng ta sẽ không bị phát hiện.” Đây là thời gian mà Thượng Quan Kiệt Hùng vào thượng triều ở trong cung, hơn nữa, nếu như hắn có hạ triều rồi thì cũng sẽ không đi nhìn đứa con gái là nàng.
“À. . . . . .” Tinh nhi đã bị hấp dẫn bởi một tòa nhà lầu ở cách đó không xa, cho nên bất kể Thiên Thiên đang nói cái gì, nàng cũng chỉ à một tiếng.
Lại nhìn về phía xa xa, đó chính là quán ăn nổi tiếng nhất Tây Lũng quốc – Túy Hương lâu.
“Tiểu. . . . . . Công tử, chúng ta nhất định phải đi vào sao?” Nghe nói, giá một món ăn ở chỗ này bằng tiền lương năm năm của nàng, Tinh nhi e sợ, mặc dù trong lòng rất muốn đi vào, nhưng mà lý trí của nàng nói cho nàng biết, bên trong không phải là nơi mà nàng có thể tới.
“Đến cũng đã đến rồi, vậy trước tiên nếm thử thức ăn ngon ở đây đi!” Lúc này, nàng còn chưa có đủ vốn nên sẽ không xây dựng sự nghiệp một cách tùy tiện, nàng đang tìm cho mình một đối tượng để hợp tác, mà mục tiêu chính là Túy Hương lâu.
Lúc Thiên Thiên cùng Tinh nhi tiến vào Túy Hương lâu, bọn họ đã trở thành tiêu điểm của mọi người.
Ngoại bào màu trắng được mặc lên trên thân hình mảnh khảnh, vừa khéo có thể che lại thân hình mảnh khảnh cùng suy nhược của cô gái.
Da giống như bạch ngọc, cử chỉ nhẹ nhàng, tác phong nhanh nhẹn, ngay lập tức khiến cho nữ tử mến mộ, nhiều nữ tử rối rít lấy ánh mắt ái mộ nhìn Thiên Thiên.
“Vị khách quan này, mời vào trong.” Tiểu nhị đầu tiên là dò xét một lần, xác định đây là một nhân vật có tiền, sau đó rất ân cần dẫn đường.
Thiên Thiên cùng Tinh nhi đi tới một gian phòng thanh nhã, bên trong được bố trí rất tốt, nhưng mà vẫn có không gian cần cải thiện.
Thiên Thiên gọi thức ăn xong liền nói một câu, “Đúng rồi, giúp ta chuyển lời tới lão bản của các ngươi, nói rằng Nguyệt Công Tử ước hẹn Túy Hương lâu.”
Tiểu nhị quan sát lần nữa, lần này hắn chỉ có cung kính cùng sùng bái.
“Tiểu thư, vì sao người phải giả mạo Nguyệt Công Tử?” Đợi tiểu nhị lui ra khỏi phòng xong, Tinh nhi nhẹ giọng hỏi.
Thiên Thiên cười khẽ, nâng chung trà lên, chậm rãi thưởng thức vị trà thơm ngon này, nàng tìm thấy trong trí nhớ là ở Tây Lũng quốc, có một tuyệt đại phong hoa, văn nhân thiên hạ Nguyệt Công Tử, nhưng lại chưa có ai gặp qua bộ mặt thật của người này.
Hẳn là danh tiếng của Nguyệt Công Tử quá lớn, nên rất nhanh, món ăn nàng gọi đã được mang lên đủ, trên mặt tiểu nhị đã không còn vẻ nịnh bợ hay lấy lòng, mà là thái độ cung kính.
“Tiểu thư, người giả mạo Nguyệt Công Tử để gặp được lão bãn của Túy Hương lâu đúng không?” Mãi đến khi dùng bữa xong, Tinh nhi mới phản ứng được. “Vậy hắn có đến không?” Túy Hương lâu không hổ là Túy Hương lâu, thật đúng là mỹ vị.
“Hắn đã tới.” Thiên Thiên vừa mới nói xong, cửa gian nhã phòng đã bị mở ra.
Một thân quần áo màu trắng ngà, trên quần áo còn dùng thanh ti thêu hoa lệ hoa văn, tính chất của quần áo rất tốt, nên rất nổi tiếng và quý giá!
Cắm vuông vắn, ánh mắt trong sáng, mày kiếm bay xéo, nhìn qua cả khuôn mặt hết sức tuấn lãng, nhưng cả người lại làm cho người ta có cảm giác khí vũ hiên ngang, vừa nhìn chính là người tài giỏi, có phong phạm của người lãnh đạo.
Thân phận của hắn tuyệt đối không chỉ một chỉ là lão bản của Túy Hương lâu.
“Không biết công tử giả mạo Nguyệt Công Tử ước hẹn tại hạ đi xuống có mục đích gì?” Thật sự, nam tử rất có phong phạm của người lãnh đạo, lời nói còn có uy tín như thế.
Khẳng định chắc chắn mình là giả mạo, người này hẳn là đã gặp qua Nguyệt Công Tử chân chính. Chỉ là. . . . . .
“Ngươi chính là lão bản của Túy Hương lâu?” Mặc dù biết là làm điều thừa, nhưng nàng vẫn hỏi.
“Công tử không phải là hẹn lão bản của Túy Hương lâu sao? Vì sao còn phải hỏi như thế đây?” Lần đầu tiên nhìn, hắn cũng đã nhận ra thân phận của nàng là một nữ tử, nữ tử có thể nghĩ ra ý tưởng như thế để ước hẹn mình, xem ra là một nữ tử rất thông minh.
“Hẹn ngươi tới chỉ là muốn thay chính mình tìm người bạn hợp tác mà thôi.” Không có lời thừa thải, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Ngươi lấy tư cách gì để hợp tác với ta?” Nàng thẳng thắn cùng ánh mắt lão luyện khiến hắn có hứng thú.
“Thị trường phát triển theo một số tính chất và quy luật, mọi việc không phải là đã hình thành thì sẽ không thay đổi; con người đang không ngừng tiến bộ và phát triển cao hơn, nếu như ngươi đã hình thành mà không thay đổi, vậy thì ngươi nhất định sẽ thất bại. Ta xuất hiện chính là muốn kéo giữ ngươi lại trước khi thất bại.” Thiên Thiên không nhanh không chậm nói qua việc buôn bán mà nàng từng trải qua.
Trên thương trường, nàng không phải hiểu biết hết tất cả mọi thứ, những thứ người khác không hiểu có thể nàng cũng không hiểu. Mặc dù nàng không dám cam đoan mình sẽ không thua bất kỳ kẻ nào, nhưng nàng vẫn tin tưởng năng lực của bản thân. Huống chi nơi này là ở cổ đại, nàng xác định chỉ cần mình sử dụng một ít vật ở hiện đại vào thì chắc chắn sẽ kiếm được tiền.
Nam tử bị những lời này của Thiên Thiên làm cho kinh sợ, mình đã lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm đầu, nhưng chính mình cũng chưa chắc có thể sử dụng cách nói đơn giản như vậy để khái quát tất cả, mà nàng chỉ là một nử tử, lại có thể nói ra những lời kinh ngạc như vậy.
“Ngươi làm sao có thể nhận định lúc này ta đang đứng trước thất bại?” Hắn rất muốn hiểu rõ nữ tử này sẽ cho hắn thêm kinh ngạc như thế nào?
“Ví dụ như Túy Hương lâu của ngươi, trang hoàng tinh xảo nhưng không có một phong cách riêng, món ăn mỹ vị cũng không đặc biệt, phục vụ không tệ nhưng cũng không tốt lắm, chỉ cần có ý muốn đối nghịch cùng Túy Hương lâu, tin tưởng rất nhanh Túy Hương lâu liền không còn là quán ăn nổi tiếng nhất nữa, mà là Tây Long lâu.” Thiên Thiên nói đến chỗ nào cũng làm cho người ta kinh ngạc.
“Vậy ngươi muốn cải thiện tất cả như thế nào?” Bây giờ, hắn càng ngày càng cảm thấy hứng thú đối với nữ tử này, những lời này không chỉ khiến cho hắn bội phục, càng làm cho hắn sợ hãi bởi nó được nói ra từ miệng của một nữ tử.
“Mười ngày sau, ta sẽ đưa phương án cải thiện tới, tỏ rõ lòng thành muốn hợp tác của mình. Còn nữa, tiền bữa cơm hôm nay coi như là ngươi mời để xác định quan hệ hợp tác của chúng ta!” Thiên Thiên khẽ cười nhẹ, làm cho người ta nhìn không thấu suy nghĩ trong lòng nàng.
Nam tử nhìn này bóng lưng rời đi, nàng tỉnh táo chững chạc, đã nói cho hắn biết nữ tử này tuyệt không đơn giản.
“Phong, đi theo nàng.” Nam tử nhìn về phía không khí, nhàn nhạt nói.
“Tiểu. . . . . Công tử, người rất lợi hại nha! Mặc dù vừa rồi Tinh nhi không nghe rõ tiểu thư nói cái gì, nhưng là Tinh nhi có thể thấy được kinh ngạc trong mắt nam tử kia, công tử thật sự rất lợi hại.” Ra khỏi Túy Hương lâu, vẻ mặt Tinh nhi sùng bái nhìn Thiên Thiên, điều khiến nàng sùng bái tiểu thư là có thể làm cho nàng được ăn uống trong Túy Hương lâu mà không cần trả tiền.
“Ngươi cảm thấy lợi hại ở chỗ là chúng ta không cần phải trả tiền chứ gì!”
“Hì hì, cho nên Tinh nhi mới nói công tử rất lợi hại a!”
Hình như Tinh nhi đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, “Công tử, kể từ sau khi công tử tỉnh lại, Tinh nhi cảm thấy, công tử liền thay đổi không giống trước kia.” Trước kia tiểu thư nhát gan, thậm chí bị đại tiểu thư khi dễ cũng không dám cãi lại, càng không cần phải nói một dạng như hôm nay.
“Vậy tiểu nương tử yêu thích ta hiện tại hay là ta trước kia đây?” Thật ra thì Tinh nhi làm cho người ta vô cùng yêu mến, bộ dạng thanh thuần, không nhịn được nên đùa giỡn một lần.
“Tiểu thư. . . . . .” Tiểu thư vẫn đang mặc trang phục nam tử, còn rất tuấn, tai Tinh nhi hơi hồng, cúi đầu ngượng ngập nói, “Tinh nhi yêu thích tiểu thư giống như hiện tại hơn.”
Ít nhất, tiểu thư như hiện tại không bị đại tiểu thư khi dễ, hơn nữa còn có thể ăn ngon ở Túy Hương lâu, quan trọng nhất là không phải trả tiền.
Mà bên kia.
“Công tử, thuộc hạ vô năng, hành tung bị phát hiện rồi, đây là tờ giấy nàng để lại cho công tử.”
“Ừ.” Nam tử nhìn chữ trong tờ giấy xong, khóe miệng nhếch lên.