Đọc truyện Cực Phẩm Khí Phi – Chương 23: Cắn xé
“Không, sao ngươi có thể nói vậy chứ? Hơn nữa, ta cũng không có năng lực kia, những người quan kia không phải đều là thật, chỉ là do ta sử dụng một chút kỹ xảo nhỏ.” Vì đạt tới mục đích mong muốn, dĩ nhiên hy sinh là cần thiết, nhưng có chuyện có thể dùng ngân lượng để giải quyết.
Nhìn vẻ mặt sương mù của Mộ Dung Hàn, Thiên Thiên tiếp tục nói, ” Làm nghề ăn uống kiêng kỵ nhất là việc khách hàng tố cáo vấn đề vệ sinh, ta chỉ cho một số người đi náo loạn mấy lần, tốn ít tiền để người của nha môn đi cảnh cáo cửa hàng đó mấy lần, tự nhiên, chuyện sẽ phát triển thành như vậy.”
Thì ra, nàng đã có kế hoạch từ sớm, nhớ lại, chắc là vào ngày tân khai trương của Túy Hương lâu, nàng đã bắt đầu chuẩn bị tất cả rồi. Mộ Dung Hàn âm thầm nghĩ tới, đồng thời cũng thưởng thức trí tuệ của nàng.
“Cho ngươi 10% cổ phần, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì tòa lầu này cần ngươi giúp một tay, nếu ngươi có thể sửa chữa Túy Hương lâu thành công hiệu quả như ta mong đợi, đương nhiên cũng có thể xây dựng đại lâu hoàn mỹ mà ta muốn.” Khả năng xây dựng của hắn tuyệt đối là tốt nhất , nếu mình tìm người khác chưa chắc có thể đạt tới hiệu quả như vậy.
10% cổ phần đổi lấy việc làm ăn lâu dài, đáng giá!
“Dĩ nhiên, sao ta lại không nhận vụ buôn bán có lời này được.”
Mộ Dung Hàn cười làm người ta nghĩ không ra, tìm không thấy, nhưng đối với Thiên Thiên, mặc kệ hắn như thế nào, hiện tại chủ yếu là tòa đại lâu của nàng xây dựng thành công, xây dựng nên vương quốc của chính mình.
“Bùm” một tiếng, thân thể ba người bên trong thuyền lắc lư, “Tinh nhi, ra ngoài nhìn một chút.”
Sau khi cảm thấy sự khác thường, Thiên Thiên và Mộ Dung Hàn nhìn nhau, hiểu ý cùng nhanh chóng rời khỏi khoang thuyền. Bỗng nhiên, có mấy người bịt mặt xuất hiện.
Người bịt mặt lập tức rút ra kiếm đâm tới bọn họ, mỗi chiêu thức tràn đầy ác độc và sát khí. Giống như không để ý đến tính mạng của mình, mà nhất định phải lấy được tính mạng của bọn họ.
Mộ Dung Hàn nhấc chân đá một cái, kiếm trên tay một người bịt mặt rơi vào trong nước, mà một người bịt mặt khác lại bước lên trước đâm tới.
“Tiểu thư. . . . . .” Nhìn những hung thần ác sát kia, người thì bịt mặt, tay cầm kiếm, Tinh nhi có chút sợ hãi.
“Mộ Dung Hàn, mau nhảy xuống nước.” Đột nhiên ngửi thấy một mùi hỏa dược càng ngày càng đậm, mà mấy người bịt mặt lại giống như đang cố ý trì hoãn thời gian, Thiên Thiên lôi kéo tay Tinh nhi, lập tức nhảy xuống nước.
Không bao lâu sau, một tiếng nổ tung vang lên.
Âm thanh nổ này hấp dẫn sự chú ý của mọi người bên hồ, họ rối rít đến đứng xem, chỉ có một người lặng lẽ rời đi, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Mặt hồ đang yên tĩnh lại có ba bóng người từ từ nổi lên, bơi lên bờ.
Vì khó thở nên Tinh nhi bị hôn mê, Thiên Thiên sửa sang lại quần áo ướt nhẹp, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chiếc thuyền bị nổ tung.
“Bọn họ muốn giết ngươi?” Người bịt mặt kia vừa xuất hiện lập tức trực tiếp đối phó hắn, còn dùng thuốc, xem ra người nọ rất muốn tính mạng của hắn.
“Ngươi biết võ?” Lúc những người bịt mặt kia xuất hiện thì trong lòng hắn lo lắng nàng sẽ bị thương, nhưng thấy nàng nhạy bén đánh bại một người thì lo lắng của hắn đã giảm xuống.
“Để tự vệ thôi, ngươi biết ai muốn tính mạng của ngươi chứ!” Trên thương trường, có kẻ địch là điều không tránh được, nhưng loại này cũng không phải là kẻ địch trên thương trường.
Hắn rốt cuộc. . . . . .
Mặc dù Mộ Dung Hàn không trả lời, nhưng vẻ mặt của hắn cũng đáp trả vấn đề của nàng.
☆
“Đại tỷ, người xác định, tiện nhân kia thật sự ở đây sao?” Thượng Quan Tiệp Nhi nói, không dám tin đây là sự thật.
Bởi vì, trước mắt nàng chính là một tòa biệt viện nhỏ, mặc dù không lớn lắm nhưng là vị trí tốt nhất ở Kinh Sư, khu phố phồn hoa nhất.
“Theo điều tra, con tiện nhân kia chắc chắn ở nơi này.” Thượng Quan Diễm Nhi sắc bén nói.
“Hừ, một tiện nhân thấp kém cũng có thể ở biệt viện như vậy.” Thượng Quan Mạn Nhi hừ lạnh, châm chọc nói.
“Đúng, chúng ta đi vào đập viện của tiện nhân này.” Thượng Quan Tiệp Nhi cao ngạo, tức giận lên tiếng, tiến lên gõ cửa chính.
Cửa chính vừa mở một chút, liền bị bọn họ thô lỗ đẩy ra, “Ba vị cô nương, không có sự đồng ý của chủ tử, tuyệt đối không thể tự tiện xông vào bên trong phủ.”
Một người quản gia trẻ tuổi đứng giữa trước mặt các nàng, sắc mặt lạnh nhạt, không có hèn mọn, cũng không có sợ hãi.
“Tránh ra, một mình nô tài nhỏ như ngươi cũng dám cản lối đi của bản tiểu thư.” Phía trước đột nhiên bị ngăn lại, Thượng Quan Tiệp Nhi cao ngạo nói.
Trong mắt của nàng chưa từng để ý loại người có thân phận này, mặc kệ diện mạo đối phương như thế nào, chỉ cần hắn là nô tài, tuyệt đối nàng sẽ không để vào mắt.
“Mời ba vị cô nương trở về đi! Bây giờ, chủ tử không có ở bên trong phủ.” Quản gia không có hèn mọn cúi đầu, mà nói với vẻ mặt lạnh nhạt.
“Chủ tử? Tiện nhân hèn mọn đó cũng dám tự xưng chủ tử, hôm nay bản tiểu thư muốn đại náo phủ đệ thì thế nào? Chỉ bằng tên nô tài này?” Thượng Quan Diễm Nhi kiêu ngạo nhìn quản gia, trong mắt lộ vẻ khinh thường.
“Bản tiểu thư là thiên kim của phủ Hữu Tể tướng, ngươi dám cản đường của bản tiểu thư, nhất định phải cho quan phủ trị ngươi tội bất kính với Tể tướng.” Một người làm cũng dám cản đường của nàng, khuôn mặt Thượng Quan Mạn Nhi vặn vẹo dữ tợn, trông cực kỳ xấu xí.
“Nô tài ra mắt ba vị tiểu thư, nhưng chủ tử đã từng phân phó, chủ tử không đồng ý, thì không được cho bất luận kẻ nào tự tiện xông vào phủ đệ, trừ phi. . . . . .” Đối với sự tức giận và ác độc trong mắt các nàng, quản gia không có một chút sợ hãi nào, vẻ mặt trấn định, nói.
“Trừ phi cái gì?”
“Chủ tử đã nói, nếu có người cố gắng nhất định phải xông vào phủ đệ, mà nô tài lại không thể ngăn cản, thì cứ qua được A Hắc và A Hoàng rồi tính.” Âm thanh nhàn nhạt vang lên.
“Tiện nhân, hôm nay ta không thể không phá hủy cái viện này.” Thượng Quan Diễm Nhi sắc bén nói ra từng chữ một, đáy mắt lộ vẻ ác độc.
“Đúng, đại tỷ, hôm nay nhất định chúng ta phải phá hủy viện của con tiện nhân kia, cho nàng biết sự lợi hại của ba tỷ muội chúng ta. Đừng tưởng rằng, nàng rời đi Tể tướng phủ là có thể chạy trốn khỏi tay của chúng ta.” Thượng Quan Mạn Nhi lên tiếng phụ họa, đáy mắt thoáng qua một chút toan tính tàn nhẫn.
“Hừ, A Hắc, A Hoàng gì chứ, hôm nay bản tiểu thư cứ xông vào thì sao?”
Sát khí của ba tỷ muội Thượng Quan thể hiện rõ ràng, cả đời bọn họ, chưa từng bị chặn ngoài cửa như vậy, hơn nữa đối phương còn là người mà bọn họ gọi là tiện nhân, bị bọn họ cho rằng có thân phận hèn mọn.
“A Hắc, A Hoàng ra ngoài tiễn khách.” Quản gia bình tĩnh la lớn.
Sau đó, ba tiếng kêu cực kỳ bi thảm, thảm thiết vang lên.
“A. . . . . .”
Thì ra, A Hắc và A Hoàng là hai con chó sói lớn, một đen một vàng, từ trong viện cấp tốc chạy ra ngoài, chạy thẳng tắp về phía ba tỷ muội Thượng Quan.
Khi nhìn thấy chó sói lớn thì các nàng rất sợ hãi, hai chân không nhúc nhích nổi, mà chó sói lớn cứ nhào tới như thế, còn bọn họ lại giống như đang chịu đựng huấn luyện, nhưng bọn nó chỉ cắn xé quần áo ở trên người họ, không có làm họ bị thương.
“A. . . . . .”
Lúc các nàng kịp phản ứng, quần áo trên người đã thê thảm không nỡ nhìn, không đủ để che kín thân thể, đầu tóc rối bời, không khác tên ăn xin bao nhiêu.
“Tiễn khách!” Quản gia nói lạnh nhạt.
Hai bóng người lập tức xuất hiện, ném ba tỷ muội nhà Thượng Quan ra ngoài, đóng cửa chính.
Nhìn cửa lớn đóng chặt, ba người chật vật không chịu nổi, hung hăng nói lạnh nhạt, “Tiện nhân, nỗi nhục ngày hôm nay nhất định phải bắt ngươi trả giá thật lớn!”
Mà mọi người đứng xem thì cười nhạo và châm chọc, ba người vội chạy đi khỏi nơi này.